Phó bản 1 - Chương 1: Gặp quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cháu năm nay bao tuổi rồi?"

【 Trấn cổ tọa lạc ở vùng núi xa xôi phía nam, từng xảy ra nhiều vụ án mất tích ly kỳ. Người bị hại đều là thanh thiếu niên dưới 18 tuổi, hơn nữa phần lớn đều mất tích ở gần trường học. 】

【 Cảnh sát địa phương đã nhiều lần điều động tìm kiếm quy mô lớn, nhưng không tìm được bất cứ tung tích nào của hung thủ. 】

Sở Tích Vũ cố gắng mở to mắt, nhưng bị ánh sáng lúc sáng lúc tối che đậy tầm mắt.

Rất nhanh, tầm mắt cậu đã rõ ràng hơn, ánh sáng đầy đủ giúp cậu nhìn rõ xung quanh, tạp âm bên tai nháy mắt biến mất, âm thanh điện tử vang lên trong đầu càng thêm rõ ràng.

"Có phải cháu đang học cấp 3 không?"

【 Đang kết nối ......】

【 Tên người chơi: Sở Tích Vũ. 】

【 Cấp bậc người chơi: cấp 1 】

【 Đinh ——】

【 Hệ thống trói định thành công! 】

【 Hoan nghênh ngài gia nhập trò chơi vô hạn, hệ thống 1998 vì ngài phục vụ. 】

【 Đang kết nối phó bản một......】

【 Đinh ——】

【 Mở ra thành công! 】

Phó bản một được mở ra......?

【 Tên phó bản: Cổ trấn 】

【 Cấp bậc phó bản: sơ cấp Ⅰ】

【 Cốt truyện của phó bản cùng nhiệm vụ đang được truyền tải, mong người chơi Sở Tích Vũ chuẩn bị sẵn sàng......】

【 Truyền tải thành công! Nhiệm vụ chủ tuyến trước mắt của cậu là —— sống sót. 】

Sở Tích Vũ ngồi ngay ngắn, gương mặt trắng nõn thấm mồ hôi mỏng, hơi thở dồn dập.

Cậu như bị cái gì dọa sợ, tầm mắt rũ xuống, nhìn qua có chút đáng thương.

Thật sự đã tiến vào thế giới trong phó bản rồi!

"Cháu làm sao vậy, không thoải mái sao?" Tài xế lái taxi xe là một đại thúc trung niên, dáng người mập mạp, trên mặt đã có khá nhiều nếp nhăn, nhìn dáng vẻ là người nhiệt tình, nói, "Nhóc con, đằng sau xe có nước khoáng, cháu muốn uống có thể tự lấy."

Sở Tích Vũ lúc này mới hoàn hồn, áy náy lắc lắc đầu với chú tài xế, "Không cần đâu chú, vừa nãy cháu có hơi buồn ngủ."

Giọng nói của cậu rất êm tai, lớn lên lại sáng sủa, diện mạo đem đến ấn tượng ngoan ngoãn lễ phép cho người khác.

Sở Tích Vũ ngẩn ngơ vài giây, mới ý thức được chính mình vẫn chưa trả lời tài xế vấn đề vừa rồi, lại nhỏ giọng nói, "Cháu năm nay 19......18 tuổi, đang học cấp 3."

Cậu vừa mới tỉnh ngủ nên có chút thất thần.

18 tuổi là tuổi của cậu ở phó bản này.

Tài xế cười gật đầu, nhìn cậu qua mắt kính chiếu hậu, nói: "Vậy cũng bằng tuổi với con của chú, cháu dừng xe ở ngã tư phía trước đúng không?"

Sở Tích Vũ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc quan sát biển báo giao thông phía trước, lo lắng mình sẽ đi sai đường, dùng ý thức hỏi 1998.

Là ở chỗ này sao?

【 Đúng vậy. 】

【 Dừng xe ở ngã rẽ có cửa đá hình vòm phía trước, rẽ trái rồi đi vào đường nhỏ. 】

Sở Tích Vũ vội gật đầu không ngừng, nói, "Là nơi này, thúc thúc, phiền chú dừng xe ở ngã tư trên kia."

"Cháu một đứa bé làm gì mà ngồi xe đi xa như vậy? Trời đã sắp tối đen rồi, đi bộ không an toàn." Tài xế là người tốt bụng, ông chú nhìn đường chân trời đã sắp tắt, nói, "Để chú đưa cháu đến nơi."

Sở Tích Vũ mân mê quai cặp sách, ngồi thẳng người, mơ hồ trả lời, "Cháu đến nhà bà ngoại ở vài ngày, cảm ơn thúc thúc."

Tài xế lái xe hiểu rõ gật đầu, lại nhắc nhở, "Thị trấn này gần đây có vài vụ án mạng rồi, chú xem ở trên tin tức, người chết toàn là mấy đứa nhóc chưa lớn như cháu, cháu cẩn thận một chút."

Sở Tích Vũ liên tục gật đầu, đáp, "Cháu sẽ cẩn thận."

Chuyện này Sở Tích Vũ nghe cũng có cảm giác khiếp người, cậu nhìn bóng cây màu đen xẹt qua ngoài cửa sổ, chân trời tối tăm như là dấu hiệu trước bão tố, mây đen giăng đầy, âm trầm áp lực.

Nội tâm cậu khẩn trương lại thấp thỏm.

Ừm, hẳn là có kỳ bảo hộ dành cho người mới, đúng không?

【 Không có. 】

Sở Tích Vũ lập tức giống như lá cây héo héo, đành thả lỏng bả vai, xe ngày càng gần đến địa phương kia, cậu nhìn quang cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, không khỏi khẩn trương nắm ngón tay.

Huhuh, trò chơi nhỏ không phải đều có giai đoạn bảo vệ người chơi mới sao!

Mặc kệ, cậu cũng muốn. >_<

Âm thanh lạnh băng của hệ thống lại lần nữa vang lên.

【 Thật sự không có. 】

Sở Tích Vũ là người chơi mới của trò chơi vô hạn này.

Cậu vốn là sinh viên vừa thi đại học xong, bởi vì quá xui xẻo, ngồi xe buýt thôi mà cũng đụng phải tài xế muốn trả thù xã hội, xe buýt đi trên đường cao tốc liên tiếp đâm vào các xe khác, dẫn đến tai nạn giao thông liên hoàn rất nghiêm trọng, khiến cậu mới vừa tròn 19 xuân xanh đã đi đời.

Khả năng hệ thống cũng cảm thấy cậu quá vô tội, nên cho cậu có cơ hội sống lại. Cả hai làm một giao dịch, cậu cùng hệ thống ký kết hiệp nghị, tiến vào trò chơi vô hạn này làm nhiệm vụ được giao.

Cậu chỉ cần sống sót thông quan các phó bản, thì có thể trở lại thế giới hiện thực, có được cơ hội sống lại.

"Đến rồi." Tài xế dừng xe ở lối rẽ trước trấn nhỏ, "Cháu đi vào từ đây nhé."

Tòa cổ trấn này không nhỏ, nhưng địa thế hẻo lánh, muốn vào được trấn phải đi qua đoạn đường nhỏ dài hơn ngàn mét, đường nhỏ này còn có mười ngã rẽ, mỗi lối rẽ đều sẽ đến địa phương khác, đan xen nhau. Bởi vậy, người mới đến không để ý sẽ dễ lạc đường, hơn nữa rất khó để tìm lại được đường ra.

Tài xế đưa cậu đến chỗ rẽ vào đường nhỏ này, đã giúp cậu bớt đi được một đoạn đường dài cần đi bộ.

"Vâng, cảm ơn thúc thúc." Sở Tích Vũ đưa tiền đã chuẩn bị trước cho tài xế, đẩy cửa xuống xe.

Tài xế lái xe rời đi rất nhanh, chỉ còn một mình cậu đi trên đường xi măng.

Màn đêm buông xuống,  yên tĩnh đến quỷ quyệt.

Gió thổi cỏ lau ven đường lắc lư, khiến bóng dáng của chúng trên mặt đường vặn vẹo, như là có vô số người đang nhảy múa, giống như giây tiếp theo chúng nó sẽ vươn vô số đôi tay, hung hăng nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của Sở Tích Vũ, đem cậu kéo vào vực sâu vô tận hắc ám, ăn mòn cậu đến khi không còn lại gì.

Sở Tích Vũ không khỏi bước chân nhanh hơn, cậu tận lực không nhìn những bóng dáng đó trên mặt đường.

Cậu bước đi thật nhanh, mệt đến sắp không thở nổi cũng không dám dừng lại, sợ hãi nếu mình đi chậm, phía sau lập tức sẽ có bóng đen đáng sợ bắt lấy cậu.

Khi cậu bước nhanh đến cuối, có một ánh đèn từ đằng trước chiếu đến, đó là ánh sáng phát ra từ đèn pin, xuyên thấu qua hắc ám trong bóng đêm, chiếu sáng đến mức nhìn rõ tro bụi trong không khí.

Trong nháy mắt, những đám cỏ lau giả thần giả quỷ giống như đã biến mất.

Cậu bước chậm lại, đèn pin chiếu qua, làm cậu theo bản năng rũ mắt xuống.

Cậu tránh đi ánh đèn pin, thấy rõ người đang cầm đèn.

Đó là một bà lão lùn có chút gầy yếu đang đứng ở lối rẽ, trầm mặc chờ cậu. Trên đầu bà lão đội khăn có hình dáng quái dị, trên thân mặc quần áo cùng trang sức dị tộc, hai mắt nhìn cậu, quanh mắt bà tràn đầy nếp nhăn, hốc mắt có chút lõm xuống.

"Cậu sợ cái gì."

Thanh âm của bà lạnh nhạt hà khắc, Sở Tích Vũ chưa từng gặp qua ánh mắt nghiêm túc như bà, nhìn qua bà có vẻ đã tám chín mươi tuổi, đầy đầu tóc bạc, một tay dắt sau lưng, bà thấy Sở Tích Vũ đến gần thì quay đầu dẫn đường đi ở phía trước.

Sở Tích Vũ sửng sốt, theo bản năng bước nhanh theo bà.

Ngay sau đó hệ thống thông báo cốt truyện trong đầu cậu:

【 Đây là bà ngoại cậu. 】

【 Cha mẹ cậu nửa tháng trước đã qua đời, để lại khối tài sản lớn, đủ để cung cấp cho cậu học xong đại học. Cậu không nơi nương tựa, chỉ có thể chuyển đến cổ trấn sống cùng bà ngoại. 】

【 Cốt truyện nhắc nhở: Bà là bà cốt được người trong trấn kính ngưỡng. 】

"Đi thôi, sợ có ích lợi gì." Bà ngoại đi thong thả, ngữ khí khắc nghiệt: "Vô dụng. Hai người cha mẹ đã chết của cậu cũng vô dụng không kém, đem cậu ném lại đây liền buông tay mặc kệ, bỏ gánh thật nhẹ nhàng......"

Bà ngoại như là đang lẩm bẩm tự nói, giơ đèn pin đi phía trước, bà đi rất nhanh, cũng mặc kệ Sở Tích Vũ có đuổi kịp hay không.

Sở Tích Vũ đi theo bà đến một tòa nhà hai tầng cổ xưa, đây là nhà bà ngoại.

Tòa nhà rất rộng, tầng hai có ba phòng.

Bà ngoại đưa cậu đến phòng ngủ duy nhất có ban công, phòng dùng gỗ đỏ để xây, phong cách đơn giản cổ xưa, cũng không đơn sơ.

"Cậu ở phòng này, chăn đều là đồ mới." Bà ngoại chỉ vào ngoài ban công ngoài cửa sổ, chầm chậm nói, "Mấy ngày nay ẩm ướt, chăn mỗi ngày đều phải phơi, nhà vệ sinh dùng xong nhớ dọn dẹp, đồ ăn tự đi ra ngoài mua, cơm cũng tự mình làm, nếu quên không nấu cơm, có chết đói ta cũng không rảnh để quản cậu."

Sở Tích Vũ gật đầu, trước kia cậu đều tự mình nấu cơm, không có nửa câu oán giận, đáp, "Được ạ."

Bà ngoại rất ngoài ý muốn việc cậu đáp ứng nhanh như vậy, "Chợ bán thức ăn ở......"

"Ở đường Ngô Đồng." Sở Tích Vũ nói, "Vừa nãy cháu ngồi xe đến đã nhìn thấy."

Trấn nhỏ cách đường Ngô Đồng ba bốn km, người sống ở đây thưa thớt, nơi nơi đều là nhà kiểu cổ.

Bà ngoại nghẹn lời, phát hiện bản thân không còn việc gì phải bàn giao nữa, nói, "Được, cậu đi ngủ sớm một chút, ngày mai đi học."

Sở Tích Vũ gật đầu, nhìn theo bà ngoại chậm rãi đi ra ngoài, nói: "Bà ngoại ngài cũng nghỉ sớm một chút."

"Ừ." Bà ngoại trả lời lãnh đạm, quay lưng trở về phòng ngủ.

Sở Tích Vũ đóng cửa lại, hít một hơi, cậu nhìn quanh phòng ngủ, đi đến bên cửa sổ, mở ra cửa sổ được khắc hoa.

Nhà bà ngoại ở cuối ngõ, xung quanh rất ít có người cư trú, cách đó không xa có rừng trúc nhỏ xanh biếc, tọa lạc ở giữa là một tòa cổ trạch, cách phòng cậu mấy chục mét, đó là một tòa nhà lớn rộng mở, điêu lan ngọc thế, cẩm lý đại ngói, ngay cả xà nhà đều khí phách rộng rãi.

Sở Tích Vũ xem mà không khỏi sửng sốt.

Tòa nhà này cũng thật xinh đẹp.

Cậu nhìn một hồi lâu mới đóng cửa sổ.

......

Sáng sớm hôm sau, cậu dậy rất sớm, ở dưới phòng bếp làm tốt bữa sáng đơn giản, mới dám tới gõ cửa phòng bà ngoại.

Cậu nhẹ nhàng ghé sát vào cửa phòng, nhẹ giọng nói, "Bà ngoại ơi đến giờ ăn sáng rồi."

Cửa phòng bà ngoại vẫn luôn đóng chặt, trên cửa dán vài lá phù chú Sở Tích Vũ không hiểu, hai bên cửa treo lục lạc màu sắc khác nhau, buộc lại với bằng dây thừng màu đỏ, nhẹ đung đưa, sẽ phát ra tiếng chuông làm tê dại lòng người.

Đợi một lúc lâu, bên trong cánh cửa mới truyền ra thanh âm hơi khàn của bà ngoại, "...... Đã biết."

Bà ngoại ngồi xuống bàn ăn, từ đồ dùng nấu ăn cùng nguyên liệu trong tủ lạnh là có thể nhìn ra được, bà ngoại rất ít nấu cơm.

Sở Tích Vũ múc chén, bà mang ánh mắt bắt bẻ nhìn về phía cậu, nhấm nuốt một chút, nói: "Cố gắng cũng ăn được hai miếng, nhìn không ra, cậu còn biết nấu cơm."

Sở Tích Vũ có chút ngượng ngùng, cười một cái, "Bà ngoại, cháu đi trường học báo danh."

"Ừ, mau đi đi." Bà ngoại uống một ngụm cháo, nhẹ nuốt xuống, lạnh giọng nhắc nhở cậu, "Ngồi xe đi thẳng đến trường học, gần đây nơi này không yên ổn, đừng chạy loạn."

Sở Tích Vũ sửng sốt, nhớ đến mấy vụ án mất tích, cánh tay nổi da gà.

Cậu gật đầu nói vâng, đeo cặp sách ra cửa.

Trường cấp 3 cách trấn nhỏ gần nhất là Duệ Đức nhất trung, đi tầm sáu bảy km.

Rất nhanh cậu đã bắt được xe đi đến trường.

"Em là Sở Tích Vũ?" Chủ nhiệm lớp dẫn cậu đi qua hành lang khu dạy học ở tầng hai, "Cô là giáo viên chủ nhiệm của em, em có xem tin tức không? Mấy ngày nay tốt nhất cùng bạn học kết nhóm về nhà, cũng không cần quá lo, ở phụ cận trường học chúng ta đều tăng mạnh bảo vệ."

"Vâng." Sở Tích Vũ nghiêm túc nghe, "Em đã biết thưa cô."

Chủ nhiệm lớp dẫn cậu đi vào lớp một, cô đứng trên bục giảng, vỗ vỗ tay, "Các em, trật tự một chút."

Lớp đang làm ồn nháy mắt yên tĩnh, ánh mắt đồng thời hướng đến Sở Tích Vũ cùng chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp nói: "Đây là bạn học mới của chúng ta, các em vỗ tay hoan nghênh bạn."

Chỉ một thoáng, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ đột nhiên cảm giác áp lực gia tăng mãnh liệt, ngũ quan cậu tinh xảo lập thể, cặp mắt sáng ngời nhu hòa, mang theo cảm giác yếu đuối, khiến cho người ta sinh ra cảm giác hảo cảm cùng ý muốn bảo hộ.

Cậu vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Bị mọi người nhìn chằm chằm khiến cậu có hơi ngượng ngùng, gương mặt có chút hồng, sợ hãi nói, "Chào mọi người, tớ tên Sở Tích Vũ, là học sinh mới chuyển đến, hy vọng về sau được mọi người chiếu cố."

Sở Tích Vũ nói xong, phòng học nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay vang dội, nhất là mấy nam sinh ngồi phía sau, đặc biệt nhiệt tình.

Cậu ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp, tuy cậu cao 176 cm, nhưng so với hai nam sinh cao lớn phía trước, cậu vẫn lùn hơn một ít.

Nam sinh ngồi trước Sở Tích Vũ rất thân thiện, xoay người lại, ôn hòa cười, "Chào cậu, tớ là Tống Chi Văn. Tớ cao hơn cậu, hay cậu đổi lên đây ngồi?"

Sở Tích Vũ nhỏ giọng nói: "Không cần đâu."

Tống Chi Văn nhìn khuôn mặt xinh xắn kia, cánh môi hồng phấn ướt át, chỉ nhìn thôi đã có chút mê người, Tống Chi Văn nhìn cậu nhấp môi, không khỏi ngây người vài giây.

"Đừng khách khí, tớ thấy cậu nhìn bảng có hơi khó." Tống Chi Văn đứng dậy giúp cậu thu dọn sách giáo khoa, còn đứng bên người cậu tính toán tự tay dọn bàn học cho cậu.

Sở Tích Vũ thấy cậu quá nhiệt tình, cũng không cự tuyệt nữa, đứng dậy để cậu ta dịch hộ chỗ ngồi.

Cậu ngồi xong, đột nhiên cảm giác được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng trong phòng học, đám NPC đó nhìn đến mức hai tai cậu đỏ lên, cậu cúi đầu, bắt đầu học bài.

Giáo viên bắt đầu giảng bài, Sở Tích Vũ mở sách giáo khoa, tri thức cũng giống với thế giới của cậu nên có chút buồn chán, cậu càng nghe càng buồn ngủ, giống bé mèo đang trộm ngủ gật.

Hệ thống: 【 Có mở phát sóng trực tiếp hay không? 】

Sở Tích Vũ ngáp một cái.

Phát sóng trực tiếp?

Mở đi.

【 Phát sóng trực tiếp mở ra thành công. 】

【 Phát sóng thời gian mặc định: Nửa giờ. 】

【 Oa! Vợ mới của anh! 】

【 Đây là vợ mới sao! 】

【 A a a vợ mới đẹp quá, cảm giác muốn hôn miệng nhỏ 】

【 Vợ bảo bối chắc mệt lắm, đến nằm ngủ trong ngực anh này (thổi huýt sáo) 】

【 Mệt mỏi mà sao vẫn đẹp thế này (si hán mặt) 】

Làn đạn quá nhiệt tình, làm Sở Tích Vũ không quá thích ứng, cậu ngượng ngùng dùng ý thức đánh một hàng chữ ở trên làn đạn.

Trả lời: Chào mọi người~

Hơn nữa còn dùng icon bé mèo đỏ mặt vẫy tay chào.

Cậu trả lời xong, làn đạn nháy mắt nổ tung, bắt đầu spam mấy trăm bình luận, bình luận nội dung đều là: 【 Đáng yêu muốn ngất!! 】

【 Đây là của tôi! Vợ xinh đẹp! 】

【 Của tôi! 】

【 Các huynh đệ tôi thật sự rất thích vợ này! Đều nhường cho tôi đi! 】

Buổi chiều tan học, Sở Tích Vũ dọn đồ vào cặp sách, đeo cặp lên, Tống Chi Văn ngồi phía sau chạm nhẹ vào bả vai Sở Tích Vũ.

Sở Tích Vũ quay đầu lại.

Tống Chi Văn hỏi: "Chúng tớ đêm nay định đi dã ngoại, cậu muốn đi cùng không?"

"Kệ cậu ta đi, chúng ta đi Minh hồ, phía sau núi nhiều bãi tha ma lắm, tôi sợ cậu ta bị dọa tiểu ra quần." Một nam sinh trong lớp nói.

"Cậu ấy có bị dọa tiểu cũng sẽ đẹp hơn cậu." Bạn cùng bàn Tống Chi Văn cười mắng nam sinh kia, người kia có ngũ quan anh tuấn, tươi cười mang theo vẻ ti bỉ, lại nghiêng nghiêng nhìn về phía Sở Tích Vũ, "Thế nào, có dám đi cùng hay không?"

Không dám.

Không thích chơi.

Hệ thống: 【 Cậu dám, cậu thích chơi mà. 】

Sở Tích Vũ trong nội tâm khóc không ra nước mắt, cậu đành phải gật đầu đáp ứng.

......

Ban đêm, cậu theo đoàn người Tống Chi Văn đi tới nơi gọi là Minh hồ.

Minh hồ chung quanh là sườn núi phủ đầy cỏ, thích hợp nấu cơm dã ngoại. Nơi này địa thế thấp, phía sau có vài ngọn đồi đan xen, ban đêm yên tĩnh âm trầm, thỉnh thoảng có gió đêm lạnh căm căm thổi đến, làm Sở Tích Vũ nhịn không được run lên.

Bọn họ một nhóm sáu người, cả trai lẫn gái cười vui đùa giỡn. Chuẩn bị không ít rượu cùng đồ uống. Sở Tích Vũ uống hai ba ly bia, cảm giác có chút say, gương mặt cậu phiếm hồng nhạt, ánh mắt đã mang men say, nhưng cậu cảm thấy ý thức mình vẫn còn thanh tỉnh, bỗng đứng lên.

Tống Chi Văn toàn bộ quá trình đều rất chú ý cậu, "Tích Vũ, cậu muốn đi đâu?"

Vài ánh mắt đồng thời nhìn về phía cậu, cậu nhấp môi, nói, "...... Tôi đi, đi WC."

"Thật sự bị dọa tiểu hả?" bạn ngồi cùng bàn Tống Chi Văn ti bỉ cười rộ lên, nhìn chằm chằm cậu, "Nơi này không có phòng vệ sinh."

Sở Tích Vũ nhìn chung quanh, do dự nói: "Tôi qua cánh rừng bên kia."

"Chỗ đấy tối đen như vậy cậu cũng dám đi?" bạn cùng bàn Tống Chi Văn huýt sáo, cười nói, "Gần đó là mộ địa, cậu xác định muốn đi? Để tôi đưa cậu đi."

Sở Tích Vũ có chút bực, bạn học nam này sao mà lại phiền như vậy, hôm nay vẫn luôn vui đùa kiểu thấp kém này, thừa dịp đang say, cậu mạnh miệng mà nói, "Không cần, tôi một đại nam nhân sợ cái gì, đi WC mà thôi."

Cậu nói xong, lập tức đi về phía rừng cây âm trầm.

Cậu tránh ở đằng sau lùm cây nhấc áo lên, lộ ra da thịt trắng nõn bên hông, trên rốn sạch sẽ, bụng mềm mại hồng hào.

Cậu nhìn bóng tối chung quanh, gió đêm thổi qua da thịt làm cậu lạnh run lập cập, xác nhận chung quanh không ai, bắt đầu e ấp ngượng ngùng mà cởi lưng quần.

Lưng quần mới vừa cởi được một nửa, phía sau cậu truyền đến gió đêm làm lá cây xào xạc.

Ánh sáng trong rừng âm u, bóng cây loang lổ bị gió lạnh thổi vào, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu. Đột nhiên, khoé mắt nhìn thoáng qua, thấy có người đang ở gần mình.

Có người đến?

Sở Tích Vũ ngừng động tác, một tay cậu nâng góc áo bị cuốn lên, ngón tay thon dài chống trên bụng. Ánh mắt cậu mê mang rũ xuống, ánh sáng trong rừng quá mờ, cậu không thấy rõ diện mạo người kia, chỉ ở loáng thoáng thấy người nọ mặc áo đen.

Nam nhân mặc áo đen vẫn luôn đứng ở phía sau cậu, cũng không phát ra tiếng.

Chung quanh yên tĩnh đến quỷ dị, người đứng trong bóng tối thoạt nhìn rất cao lớn, Sở Tích Vũ nheo hai mắt, gương mặt hơi nóng lên, trong lòng có chút buồn bực, đến cũng đến rồi, sao mà ngượng ngùng quá.

Sở Tích Vũ mạc danh cảm thấy lạnh lẽo, siết chặt góc áo hơi nhăn, cho rằng người tới là bạn học đi cùng, mê mê hoặc hoặc hỏi, "Cậu cũng muốn đi tiểu sao?"

Đối phương không trả lời.

Trong bóng đêm chỉ có tiếng gió thổi lạnh lẽo cùng tiếng lá khô xào xạc, không khí càng thêm âm trầm, chỉ có Sở Tích Vũ là không phát hiện ra.

【 Đó là quỷ đó vợ ơi! 】

【 ha ha ha ha vợ ngốc quá!! 】

【 a a a a a a a a kích động chết mất 】

【 Quỷ công đến rồi 】

【 Vợ ngốc thiếu chút nữa bị người ta xem hết rồi!!! 】

【 ô ô ô ô nói thật, eo nhỏ của vợ thật sự rất mê người 】

【 Tôi muốn nhìn!!!! 】

【 Tôi cũng muốn nhìn, vợ nhỏ mau cởi lưng quần cho người ta xem một chút 】
----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro