Truyện Đam Ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ thời xa xưa, những câu chuyện về thiên thần hay thiên sứ đã không còn xa lạ gì với chúng ta cả. Nhưng đấy là nàng thiên thần, còn đây là câu chuyện của cậu - Lục Nam Thần - một chàng trai thiên thần.

Hôm đó, cậu được nhận lệnh từ Thượng Đế là phải xuống trần gian để làm việc. Ấy vậy mà cậu lại đem lòng yêu một kẻ phàm tục, bỏ quên nhiệm vụ của chính mình.

Lục Nam Thần gặp anh vào một hôm trời mưa lớn. Vừa mới đáp xuống trần gian đã gặp phải ướt hết người, thật tức chết cậu mà! Gạt bỏ suy nghĩ đó qua một bên, Lục Nam Thần nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa. Loay hoay mãi một hồi mới thấy cái mái vòm chờ xe bus, nhanh chân chạy lại đấy để trú tạm. Ai mà ngờ vừa mới bước chân vào mái vòm đã đụng trúng người nào đó.

Cảm thấy mình sẽ ngã, Lục Nam Thần nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau từ cú ngã. Mãi không thấy gì, cậu mở mắt, thanh niên cậu đụng trúng lúc nãy đã nắm tay cậu kéo lại tránh cậu ngã. Nhìn kĩ thì anh ta cao hơn cậu cả một cái đầu. Suy ngẫm một hồi, Lục Nam Thần chợt nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào người ta một cách không đứng đắn, liền nhanh chóng đứng vững lại rồi ríu rít cúi đầu xin lỗi.

"Không sao, một phần cũng do tôi mãi bấm điện thoại không để ý."

Chất giọng trầm ấm của anh ta vang lên. Cậu khẽ ngẩn đầu nhìn kĩ lại gương mặt của anh ta. Nói sao nhỉ? Một vẻ đẹp hoàn mĩ, mái tóc đen tuyền làm tôn lên đôi mắt sapphire tuyệt đẹp.

"Cậu ổn chứ?"

Lời nói của anh kéo Lục Nam Thần về thực tại. Vì quá bất ngờ mà khiến cậu luống ca luống cuống.

"A, cảm ơn anh vì lúc nảy đã đỡ tôi!"

"Không có gì, cậu đừng để tâm." Anh ta khẽ đáp. "Tôi đi trước nhé!" Vừa mới quay sang vẫy tay với cậu thì đột nhiên 'rầm' một cái, cơn mưa bỗng trở nên nặng hạt hơn.

Lục Nam Thần:.... Đây có phải là vũ nam trong truyền thuyết?

"M-mưa có vẻ lớn hơn rồi, anh đi ngay bây giờ sẽ nguy hiểm lắm. Hay là đứng đây đợi tạm một lúc xem." Cậu nhìn anh rồi đưa ra lời đề nghị. Anh cũng không ý kiến gì mà bước lại vào vòm nhà đứng cạnh cậu.

Lục Nam Thần vừa đứng cùng anh ta một lúc liền cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt đến lạ lùng. Liền cất tiếng hỏi xoá đi sự im lặng đến đáng sợ.

"Tôi tên Lục Nam Thần, rất vui được biết anh, anh tên gì?"

Anh ta hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu nhưng cũng vui vẻ trả lời:

"Trác Vĩ Kỳ, hân hạnh. Nhìn cậu không giống người ở thành phố này, mới chuyển đến à?"

"À, tại tôi định đến đây kiếm việc làm ấy mà..." Cậu bịa đại ra một lí do nào đấy.

"Vậy tức là chưa có nơi ở?"

"Có thể nói là vậy."

"Hừm... Vậy cậu đến nhà tôi ở một thời gian đi. Dù sao thì tôi cũng chỉ ở có một mình, khi nào cậu tìm được nhà rồi hẳn tính."

Nhờ vào lời nói đó của Trác Vĩ Kỳ, cậu đã sống nhờ ở nhà của anh một thời gian. Cũng vì vậy mà hai người đã thân hơn, và Lục Nam Thần đã nhận ra rằng chính bản thân cậu đã sa vào lưới tình của anh.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên, Lục Nam Thần đang làm đồ ăn trong bếp liền hớn hở chạy ra đón. Vừa mới chạy đến trước cửa, cậu lập tức đơ ra như một tên ngốc nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hỏi:

"Kỳ, cô gái xinh đẹp cạnh cậu là ai thế?"

Khi được hỏi về cô gái đứng cạnh mình, Trác Vĩ Kỳ vui ra mặt, ôm cô gái đó vào lòng mà trả lời: "Vợ sắp cưới của tớ. Cô ấy xinh đúng chứ!"

______Đoản ngắn trên trang web M______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ