Chương 4 ~ Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tứ chương:

Tối hôm qua có cơn mưa to, không khí ẩm ướt lắng đọng chút hơi lạnh đầu thu.

Tần Lãng sáng sớm vừa ngủ dậy cảm thấy hơi lạnh, thì ra là do chăn đã bị vén lên một nửa, cả dâm thú Sí Nhan mà mình ôm ngủ cùng cũng không thấy.

Hắn vuốt trán, chống người ngồi dậy, hừ nhẹ gọi, "Tử gia hỏa đi đâu rồi?"

"Ngô......" Sí Nhan đang đối diện với gương đồng chăm chú dùng móng tay chải lại đầu tóc, nghe được thanh âm Tần Lãng, lập tức ngoan ngoãn quay qua... liếc hắn một cái.

"Lại chải chuốt." Tần Lãng thì thầm, thấy bộ dáng đối phương nghiêm túc sửa sang lại dung nhan liền cười, tuy rằng hắn hiện tại không để ý lắm diện mạo dâm thú, nhưng hắn thủy chung vẫn thấy sửu nhân này hơi khó coi.

Mà nói con dâm thú này là sửu nhân, hình như cũng không đúng lắm, nhìn kỹ, đối phương dù dung nhan không xuất chúng, nhưng dáng vẻ rất có khí thế đi.

Tần Lãng xuống giường, khoác áo đơn đi đến phía sau Sí Nhan, cầm lấy cái lược trên bàn, tự mình thay nó chải lại mấy lọn tóc rối, chung quy dùng móng tay cào càng làm cho tóc rối hơn.

Đang lúc Tần Lãng ôn nhu thay Sí Nhan chải tóc, tổng quan vương phủ thật biết sát phong cảnh chạy vào bẩm báo.

"Vương gia, Vệ quốc vương ngàn dặm xa xôi đặc biệt đến thăm người!"

Tần Lãng chưa nhận được hồi âm của Vệ quốc vương, không nghĩ tới đối phương cư nhiên đột ngột tìm đến, xem ra Vệ quốc vương Duẫn Đãng nhất định là đến xem dâm thú.

Nhưng mà hắn làm sao dám mang con này ra chứ!

Tâm trạng đang vui của Tần Lãng nhất thời thất kinh (hoảng hốt), trong tay chải đi chải lại một lọn tóc, không để ý đến gương mặt đang muốn cắn người vặn vẹo trên gương đồng, hắn vội vàng thả lược xuống, khẩn trương lệnh người trước tiếp đãi Duẫn Đãng, chính mình quay đến sau bình phong mặc quần áo.

"Báo với Vệ quân, bản vương sẽ ra gặp hắn, còn có, dẫn Sí Nhan tới phòng khác giấu đi, ngàn vạn lần đừng để Duẫn Đãng thấy."

Giữa phòng khách vương phủ, Vệ quốc vương một thân áo tím sốt ruột ngồi chờ, bên cạnh y là một thanh niên dung mạo vô cùng tuấn mỹ, mái tóc đỏ như lửa, đôi mắt vàng nhạt, trên ngón tay thon dài là móng bạc, đây chính là dâm thú mà Vệ quốc vương dưỡng.

Hạ nhân vương phủ phụ trách hầu hạ Vệ quốc vương đều đem ánh mắt hướng dâm thú xinh đẹp bên cạnh y nhìn, khó mà hiểu được suy nghĩ của Tần Lãng, quả thực, cùng con dâm thú trước mắt này, dâm thú ở phủ Vũ Dương Vương thật sự là dâm thú sao?

"Vũ Dương Vương vẫn như trước hết ăn lại nằm! Lâu thế cũng không rời giường được." Duẫn Đãng uống ngụm trà, bĩu môi, ngược lại mỉm cười nhìn dâm thú bên cạnh, nói, "Tịch Nguyệt, nước trà thơm ngọt, ngươi cũng uống chút đi."

Dâm thú Tịch Nguyệt sắc mặt lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, lúc này mới nâng chung trà lên nhấp một ngụm, Duẫn Đãng ái mộ nhìn động tác tao nhã của Tịch Nguyệt, bất giác ngây ngốc.

Dâm thú tộc sau khi trưởng thành thì hình dáng bên ngoài sẽ không thay đổi, vẻ đẹp dung mạo thân thể vĩnh viễn bảo tồn, cho nên dù Duẫn Đãng đã sở hữu con dâm thú này mấy năm rồi, thì mấy năm đó tình yêu y dành cho nó chỉ có tăng chứ không giảm.

Biết được việc Sí Nhan quyết không chịu rời khỏi Tần Lãng không phải chuyện tốt gì, trước mặt hắn thị vệ vương phủ cứ một người đến một người, một đôi đến một đôi, trong chốc lát liền đầy người.

"Ô ngao ô ngao......"

Sí Nhan đầy bụng ủy khuất biết có chuyện , cọ cọ Tần Lãng trên người áo quần đã đầy đủ, lấy lòng dùng móng tay gãi gãi cổ hắn, duỗi đầu lưỡi liếm hắn, sống chết phải đi cùng hắn xem chuyện tốt phát sinh (xảy ra).

Cũng không phải chuyện tốt.

Trong lòng Tần Lãng khẽ than, hắn nhìn Sí Nhan hưng phấn được người hầu hạ mặc vào một bộ hoa phục rộng thùng thình, hơi nhíu mày, dĩ nhiên đối phương yêu cái đẹp, rất sĩ diện, mà chính mình đã trải qua không phải sao?

Duẫn Đãng tự mình đến đây, có lẽ là để so sánh dâm thú của hai người, cuối cùng ai hơn ai kém, nhưng, hắn so được sao?

Hôm nay mặt mũi Vũ Dương Vương chỉ sợ phải ném đi rồi.

Tần Lãng thở dài, tựa hồ đã đoán được vẻ châm biếm của Vệ quốc vương.

Đang lúc Duẫn Đãng chờ đến bực mình, Tần Lãng rốt cuộc cũng đến.

Hắn vừa bước vào phòng liền chú ý tới dâm thú kiêu ngạo lạnh lùng bên người Duẫn Đãng, phong thái đối phương vẫn thanh nhã như trước. Đây mới là suy nghĩ của hắn về dâm thú, cực phẩm trời ban lãnh ngạo mà xinh đẹp.

"Không biết Vệ quân đến thăm, tiểu vương không có tiếp đón từ xa, mong thứ tội." Duẫn Đãng khách sáo nhận Tần Lãng tiếp đón, ánh mắt lưu luyến trên người dâm thú Tịch Nguyệt, đối phương chẳng qua không tự nhiên hé mắt, cũng không thèm để ý ánh mắt quấy rầy của Vũ Dương Vương.

Đột nhiên, thần sắc Tịch Nguyệt biến đổi, thay đổi bộ dáng lười nhác ngạo mạn, mạnh đứng lên.

Nó chậm rãi hướng Tần Lãng, thần sắc (vẻ mặt) cung kính đến cực điểm.

Duẫn Đãng sửng sốt, nghĩ thầm, con dâm thú ngạo mạn này mà cũng có lúc lễ độ, còn Tần Lãng thì cười đến toe toét, vội vàng kéo nó, "Khách sáo gì, ta cùng Vệ quân cũng không phải người ngoài, ngươi là thượng khách của hắn, dĩ nhiên cũng là thượng khách của bản vương."

Nhưng mà Tịch Nguyệt không thèm để ý đến Tần Lãng khách khí, nó nhẹ nhàng đẩy cái tay muốn chiếm tiện nghi kia, đi qua người Tần Lãng, trước vẻ mặt Tần Lãng lúng túng nửa quỳ hướng Sí Nhan, dịu dàng nói:

"Khấu kiến ngô vương."

"Ô......"

Sí Nhan hạ xuống mắt vàng, lạnh lùng nhìn người đang quỳ dưới chân mình, trên mặt lạnh băng không có biểu tình, nó nhón lấy một lọn tóc của mình cào cào một chút, dường như chẳng thèm lưu tâm đến người đang quỳ là đồng tộc (cùng một tộc), lại càng không để ý xưng hô của đối phương, nó chỉ lười nhác xoay người, đến bên cạnh Tần Lãng.

Đáng chết lại duỗi đầu lưỡi liếm Vũ Dương Vương ta tâm lí đang xoay mòng mòng, mà Vệ quốc vương đang ở ngay đây nhìn, cứ như vậy chẳng phải sẽ chê mình khẩu vị càng ngày càng kém, cư nhiên cả tên tướng mạo thế này cũng có thể đùa giỡn mình, mà vừa rồi Tịch Nguyệt gọi nó là gì nhỉ? Vương......

"Chuyện này là sao? Chẳng lẽ nó là......"

Vệ quốc vương không chế nhạo như Vũ Dương Vương tính toán, y hiển nhiên bị thái độ cung kính vừa rồi của Tịch Nguyệt dọa hoảng, chính y cũng chưa từng hưởng qua đãi ngộ như thế bao giờ.

"Dâm thú ta mua, Sí Nhan, bằng mười vạn hai lượng hoàng kim." Tần Lãng chỉ đứa đang liếm vành tai mình, lập tức ngón tay bị đối phương ngậm lấy, thế là Vũ Dương Vương đắc ý bổ sung một câu, "Người này trời sinh thật quá dâm đãng, luôn đối bản vương động dục."

"Ô......"

Nghe được câu nói giễu cợt mình, Sí Nhan cũng không lộ ra biểu tình khó chịu, chỉ là nó hơi nhíu mày, một bên liếm ngón tay Tần Lãng, một bên tự tiếu phi tiếu liếc Duẫn Đãng đang hoảng hồn.

Con dâm thú vẻ ngoài hung ác này cùng Tịch Nguyệt xinh đẹp phi phàm quả thực kém rất nhiều, thật sự khó mà khiến người ta có thể nghĩ nó thuộc dâm thú tộc, nhưng mà, hành động vừa rồi của Tịch Nguyệt nghĩa là sao?

Duẫn Đãng quay đầu, Tịch Nguyệt tự nhiên đứng lên, nó vẫn bảo trì thái độ cung kính vừa nãy, con ngươi vàng nhạt đau lòng nhìn Sí Nhan, gằn từng tiếng nói, "Quốc quân, vương gia, dâm thú mà các người gọi là Sí Nhan này, chính là vương của dâm thú tộc ta."

"Vương? Hừ, mỹ nhân ngươi xin lỗi đi, Sí Nhan tuy rằng......" Tần Lãng nhìn kẻ đang hôn má mình, vốn nghĩ muốn đánh đối phương trái lại nuốt vào bụng, dù sao móng vuốt đối phương vẫn đang sờ mặt mình. "Tuy nó đúng là dâm thú, nhưng nếu nói là vương, sợ rằng sẽ dọa người đi."

Không đoán được Tần Lãng sẽ nói thế, Tịch Nguyệt lập tức lườm hắn.

"Vương gia, thỉnh không nên nhận xét xằng bậy vương của tộc ta! Hạng người dung tục (tầm thường) như các người sẽ không hiểu đâu!"

Phẫn nộ khiển trách Tần Lãng, Tịch Nguyệt lại hướng Sí Nhan đi tới, cẩn thận nhìn sắc mặt Sí Nhan, bi thương thấp giọng kêu, "Ngô vương, ngài vì sao như vậy?"

Nó vươn tay kéo y bào Sí Nhan, vẻ mặt đối phương biến đổi, tâm trạng bắt đầu cáu kỉnh. Vung tay liền đem Tịch Nguyệt không kịp phòng bị hất tới lảo đảo, Duẫn Đãng sợ hãi chạy lên đỡ lấy.

"Nực cười, sao dám đối mỹ nhân của ta vô lễ như thế?! Vũ Dương Vương, ngươi cần phải hảo hảo giáo huấn nó!"

Vệ quân từ trước đến giờ không nỡ đối Tịch Nguyệt nặng lời câu nào, chứ đừng nói đối nó động thủ, vừa thấy con dâm thú khó coi này lại có thể mạo phạm Tịch Nguyệt, tất nhiên tức giận đến giậm chân.

"Ô ngao!"

Sí Nhan bị làm cho tâm phiền ý loạn, quay đầu hung hăng hướng Duẫn Đãng đang tức giận giậm chân mắng mỏ gầm nhẹ một tiếng, lập tức phất tay áo đi ra sau tấm bình phong.

Chỉ có Vũ Dương Vương là vô tội thôi.

Hắn nhìn bóng dáng Sí Nhan uy phong lẫm liệt, lại nhìn đến tay áo của mình không biết đã bị Sí Nhan cào rách lúc nào, còn nhìn Vệ quân Duẫn Đãng đang giậm chân, ngây người hoàn toàn.

Ta đẹp thế này lại là hạng người dung tục, còn Sí Nhan bộ dáng sẵn sàng dọa khóc con nít cư nhiên là...... Vương!?

Tịch Nguyệt ở Đông lục nhiều năm nên nói ngôn ngữ ở đây vô cùng tốt, ai cũng nói dâm thú tộc thông minh hơn người, hiện tại, theo hắn bên cạnh, Tần Lãng cuối cùng cũng biết một điều chỉ là truyền thuyết.

"Lần cuối ta thấy vương, là trong Băng Hỏa lễ năm năm trước. Sau đó ta bị đưa đi Đông lục." Tịch Nguyệt uống ngụm trà, thanh thanh cổ họng, ảm đạm nói.

Khi con dâm thú xinh đẹp này nói đến vương của bọn chúng ––– cũng chính là Sí Nhan bây giờ, thì tràn ngập vẻ sùng kính, điều này làm Vũ Dương Vương vô cùng nghi hoặc.

"Này...... cái kia...... Ngươi nói nó là vương của các ngươi, nhưng, chỉ bằng diện mạo của nó, cũng làm vương được sao?"

Tuy rằng biết lời này nếu Sí Nhan nghe được nhất định phát điên, nhưng Tần Lãng vẫn muốn hỏi cho rõ, dù sao đối phương cũng chẳng ở đây.

Mà Sí Nhan quay về đến phòng Tần Lãng liền nhảy lên giường ngủ bỗng hắt xì một cái, nó tỉnh táo ngẩng đầu, nhìn quanh phòng ngủ trống rỗng, trong lòng càng thêm bất an, nhịn không được cúi đầu rít một tiếng.

Thấy sắc mặt Tịch Nguyệt đen đi, Tần Lãng sợ đả động lòng tự trọng của đồng tộc bọn chúng, lập tức mở miệng nói thêm: "Ta không nói nó xấu! Ta chỉ muốn nói nó cá biệt, nhan sắc nó cùng dâm thú các ngươi chênh lệch rất lớn, lẽ ra, nó phải bị tộc nhân bài xích mới đúng chứ?"

"Đúng vậy, Tịch Nguyệt, mỹ nhân như ngươi làm vương mới đúng a."

Duẫn Đãng sau khi nghe được chân tướng, liền lập tức đối tiêu chuẩn chọn vương của dâm thú tộc cảm thấy thất vọng.

Nhưng Tịch Nguyệt vẫn như cũ điềm tĩnh mà lạnh lùng, nó trừng mắt nhìn vẻ mặt dâm dật đang nhìn chính mình của Vũ Dương Vương và Vệ quốc vương, trầm giọng nói: "Không nên hạn hẹp trông mặt mà bắt hình dong, trong tộc ta người nào càng xinh đẹp thì địa vị càng thấp, mà diện mạo ngô vương kém khá xa phần lớn tộc nhân, nên dễ dàng được công nhận. Các người phải hiểu, dung nhanh quá mức xinh đẹp đôi khi chẳng phải chuyện tốt, bởi vì kẻ háo sắc ở Đông lục này nhiều lắm......"

"Ai, Tịch Nguyệt vậy địa vị của ngươi trong tộc không phải rất thấp sao?"

Khó tiếp thu được chuyện trong dâm thú tộc càng xinh đẹp thì địa vị càng thấp, Duẫn Đãng vội vàng truy hỏi.

"Không sai, địa vị ta ở trong tộc thật sự không cao. Cũng bởi vì nguyên nhân địa vị thấp cộng thêm khuôn mặt dễ nhìn, lúc trước mới bị các người chộp tới."

Không dám nhớ lại chuyện cũ, Tịch Nguyệt nói lời này thần sắc càng thêm u ám không ánh sáng.

Tần Lãng vừa nghe lời nó nói, trước mắt nhất thời hiện lên khuôn mặt dị thường đáng sợ của Sí Nhan, hắn méo miệng, nhỏ giọng oán hận: "Bộ dạng Sí Nhan lớn lên rất an toàn đi, không phải cũng bị người chộp tới bán cho bản vương à."

Nếu không phải có chủ nhân Duẫn Đãng ở bên, Tịch Nguyệt thật muốn hất chén trà lên mặt Vũ Dương Vương, nhưng nó nghĩ nghĩ lại nhịn xuống, bởi vì thấy Sí Nhan như vậy, mình làm việc gì cũng phải cân nhắc tới cảm nhận của vương.

Dù sao đối với dâm thú tộc mà nói, vương của bọn chúng là người quan trọng nhất trên đời.

Sí Nhan chui trong chăn nằm trên giường Tần Lãng hắt xì nhiều lần, nó bực bội gãi gãi mặt mình, ô ô mà ngồi dậy, cặp mắt vàng lộ vẻ khó chịu.

Nó tưởng đã thoát được số mệnh an bài của mình, không nghĩ tới đến Đông lục rồi, cư nhiên lại bị đồng tộc gặp được, nếu có thể, nó thật sự không muốn làm vương. Ai lại không muốn có một gương mặt xinh đẹp, ai lại không muốn có được người yêu thương mình.

Trong lòng Sí Nhan càng thêm phiền muộn, dứt khoát xoay người xuống giường, nó buồn rầu ngồi trước bàn, nhìn gương đồng phản chiếu chính mình, lần đầu triệt để cảm thấy tự ti.

Nó từ nhỏ đã biết mình khác với tộc chúng, chung quanh nó đều là mỹ nhân, tuy rằng mọi người đều tôn kính nó, đối tốt với nó, nó vẫn không thể chịu đựng được chuyện dâm thú cùng tộc quá đỗi xinh đẹp.

Vẫn là Đông lục tốt hơn, sửu nhân (người xấu xí) có nhiều, dọc đường đi nó nhìn thấy nhiều sửu nhân như vậy, nghĩ muốn nôn, duy chỉ có Vũ Dương Vương tuấn mỹ xuất chúng, mới khiến mình vừa thấy đã thích. Chính là tên kia quá vô liêm sỉ, cư nhiên ghét bỏ chính mình!

Lúc này, Sí Nhan cảm thấy mình nên trở về thân phận dâm thú vương, bằng không sẽ bị người khinh bỉ.

Nó ôm ngực, miệng buồn tủi kêu, đột nhiên lại mạnh hắt xì.

"Nếu Sí Nhan là vương của các ngươi, dù sao nó cũng phải có điểm đặc biệt mới có thể đi, ngươi ngàn vạn lần đừng nói vì nó xấu nên......"

Tần Lãng luôn không quản được chính mình há mồm nói bậy, Tịch Nguyệt ngồi đối diện nhất thời đen mặt, nếu Duẫn Đãng không đúng lúc vuốt ngực nó an ủi, chỉ sợ trên mặt Tần Lãng liền nở hoa rồi.

"Vương dĩ nhiên rất tuyệt vời. Kì thật phần lớn trong dâm thú tộc chúng ta đều gầy yếu, chỉ có vương thân thể cường kiện, mà tinh dịch của ngài chính là mỹ thực của dâm thú tộc. Mỗi khi đến mùa đông, rất nhiều tộc nhân phải chịu đói, khi đó chúng ta sẽ tìm vương, rồi thỉnh ngài ban cho một chút......"

Đại khái là cảm thấy thẹn chung cho cả loài, Tịch Nguyệt nói đến đây, khuôn mặt trắng nõn nhịn không được đỏ một chút.

Ông trời ơi! Dâm thú hóa ra là một loại sinh vật thần kỳ như vậy a!

Tần Lãng bỗng nhiên nhớ lúc mình cùng Sí Nhan hoan ái, đối phương thường nhẫn tinh không ra, lúc ấy mình cũng không để ý lắm, hiện tại nghĩ đến, hành động đó của nó là đang dự trữ lương thực sao?

Nước trà ngậm trong miệng tức khắc giống máu tươi bị Tần Lãng phun tới.

"Nhưng giờ vương lại bị bắt đến đây, tộc của ta sẽ phải gặp nguy hiểm!" Tịch Nguyệt bị phun nước trà lên mặt trầm giọng nói, bên cạnh là Vệ quân Duẫn Đãng thay nó lau mặt.

Đối phương đau lòng nhìn nước trà dính trên mặt nó, quan tâm hỏi han, "Chẳng lẽ các ngươi chỉ ăn thứ đó, không ăn cái khác? Ta nhớ là ngươi cũng ăn hoa mà."

"Đúng, chúng ta cũng ăn hoa, nhưng ở sông băng Bắc lục, hoa không dễ kiếm, căn bản không đủ ăn."

"Cái gì, các ngươi còn ăn hoa?"

Tần Lãng liền nhớ rằng Sí Nhan vô cùng thích hoa, luôn đến đó ngửi đi ngửi lại, thì ra là muốn ăn, nhưng lại chưa bao giờ thấy nó nếm qua, chẳng lẽ vì đặc biệt chờ mình cho ăn...... Người này đúng là cố chấp và gian xảo.

"Ta hy vọng Vũ Dương Vương người có thể thả ngô vương, đến lúc đó ta sẽ an bài một tộc nhân khác đến hầu hạ người."

Hàn thuyên một lát, Tịch Nguyệt vẫn là ý đồ này. Thứ nhất, vương đi mất, điều này đối với bộ tộc mà nói, chính là đại sự; thứ hai, nó cũng nhận thấy Vũ Dương Vương Tần Lãng dường như không đối Sí Nhan tâm ý vẹn toàn, bằng không sẽ không khinh thường diện mạo đối phương.

Quả nhiên, Tần Lãng vừa nghe lời nó nói, tức khắc nhe răng cười, nhưng hắn không rõ vì sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Sí Nhan bộ dáng huynh ngoan, đành phải muốn nói lại thôi.

Duẫn Đãng thấy thế, lập tức khuyên giải Tần Lãng, "Đây là giao dịch có lời a, Sí Nhan tuy là vương nhưng bộ dáng thật sự xấu..., ngươi thả nó liền nhận được cảm tạ của dâm thú tộc, còn có thể có mỹ nhân khác, có gì mà không vui!"

Y vừa mới nói xong, bình phong trong phòng khách bỗng dưng đổ xuống, Sí Nhan tức giận đạp đạp chân, vài bước liền chạy tới, bổ nhào vào người Duẫn Đãng, đem y ấn ngã xuống đất, một trận mạnh đánh.

"Ô ngao ô ngao!"

Nghe thấy Duẫn Đãng phỉ báng diện mạo mình, cũng dám khuyên Tần Lãng từ bỏ mình, Sí Nhan ở sau bình phong lén nghe được kinh tâm động phách (chấn động lòng người) rốt cuộc không kiềm chế được lửa giận trong lòng.

Nó bi phẫn gào to, cặp vuốt lướt nhanh qua quần áo trên người Duẫn Đãng cào một hồi, liền đem toàn bộ quần áo của đối phương biến thành vải rách.

Thấy bạn tốt bị tập kích, thân là chủ nhân Tần Lãng lập tức chạy tới ngăn cản, hắn ôm ngang eo Sí Nhan, không tài nào kéo nổi đối phương ra, trong lòng oán hận hắn cho ăn no thế làm gì để giờ chỉ có thể hô thị vệ tới cứu.

"Ngô vương bớt giận, thỉnh ngài buông Vệ quân ra đi!" Tịch Nguyệt nhìn thấy Sí Nhan phẫn nộ như vậy, không biết làm thế nào cho phải, buộc lòng quỳ bên cạnh Sí Nhan, cầu xin nó buông Duẫn Đãng.

"Ô ngao!"

Sí Nhan giận dữ quay đầu nhìn kẻ khởi xướng lườm một cái, không lưu ý liền bị bọn thị vệ vội vàng chạy vào đè ra.

Nó thở hổn hển loạn đạp loạn cào, mãi đến khi Tần Lãng hung hăng tát nó một cái.

"Láo xược! Đừng tưởng giá trị ngươi cao bản vương không dám trừng trị ngươi. Vệ quân là người ngươi có thể đắc tội à?!"

Nói xong, hắn lại muốn đánh Sí Nhan thêm cái, nhưng đối phương biểu tình ai oán dâng lên, thật sự khiến hắn khó có thể xuống tay a......

Thế nhưng bên cạnh hắn là Vệ quốc vương bị cào thành tên khất cái nên khẳng định phải tỏ rõ lập trường của mình, bằng không quan hệ ngoại giao hai nước xấu đi, tiếp theo là đấu đá, rồi tiến tới quy mô chiến tranh, cuối cùng chỉ sợ cả Đông lục lâm vào cảnh tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).

"Ô......"

Sí Nhan bị một đám thị vệ "ôm" giãy dụa nhìn tay Tần Lãng, chữ ủy khuất cùng bất mãn ghi rõ trên gương mặt hung hãn kia.

Tần Lãng quyết tâm, hạ lệnh nói, "Lật người nó lại mau!"

Bọn thị vệ lập tức nghe lời hắn, đem Sí Nhan trở mình lại mông hướng lên trời.

Tiếp theo Tần Lãng vén áo đối phương lên, rồi kéo quần đối phương xuống, lộ ra cái mông vểnh, lúc này mới vung tay đánh lên.

Ba ba ba ba...... Đây là tiếng vang thanh thúy cỡ nào a.

"Ngươi cứ cào bậy người, sớm muộn gì ta cũng đem móng vuốt của ngươi cắt hết đi!" Tần Lãng vừa đánh vừa mắng ầm ĩ, sợ Duẫn Đãng đang bị thương không nghe được.

Trái lại Tịch Nguyệt đang chăm sóc Duẫn Đãng phát hiện dị thường, lập tức hô, "Vương gia dừng tay! Tuyệt không thể làm nhục ngô vương a!"

Tay Tần Lãng ở trên cái mông đầy đặn co giãn của Sí Nhan đánh hăng say, đâu nói dừng là dừng được, Sí Nhan bị hắn đánh đến gào khóc kêu loạn, mông loạn xoay, thật sự là thê thảm vô cùng.

Tịch Nguyệt ngừng tay Tần Lãng không được, đành phải tiến lên đẩy hắn ra, còn đẩy cả thị vệ chung quanh, nó vừa định an ủi Sí Nhan hai câu, không nghĩ đến đối phương trừng mắt lườm nó một cái, kéo quần lên gào khóc chạy vào trong. Bóng dáng cao lớn kia một đường đụng ngã thị vệ, tỳ nữ, chiếc ghế, cái bàn, bình phong, chậu kiểng, cuối cùng để lại trên cửa một chỗ hổng hình người cực kì nghệ thuật.

"Vương......" Tịch Nguyệt chỉ có thể u sầu nhìn chỗ hổng trên cửa lầm bầm tự than.

Tần Lãng khụ một tiếng, cởi áo khoác lên người Duẫn Đãng, lựa lời dễ nghe khuyên bảo, "Sí Nhan mới bị bắt tới, chắc hẳn dã tính chưa thuần, mong Vệ quân không lấy làm buồn bực."

Duẫn Đãng một thân áo quần bị cào nát hé ra khuôn mặt trắng bệch, nhưng cũng không nói lời không hay, đành tự nhận mình xui xẻo.

Ngược lại Tịch Nguyệt đi tới, nó đứng trước mặt Tần Lãng, nghiêm túc nhắc nhở, "Vương gia, người không thể đối với ngô vương như vậy được. Dâm thú tộc ta trời sinh nhạy cảm yếu đuối, nếu người không thích ngô vương, vẫn nên thả ngài đi. Tuy rằng vương bề ngoài kiên cường, nhưng nội tâm không chừng so với tộc nhân còn lại mỏng manh hơn rất nhiều, người làm như vậy sẽ làm tổn thương lòng ngài."

"Đúng không......"

Tần Lãng nghe xong lời này, khó tránh khỏi nhớ đến phản ứng của Sí Nhan khi bị bắt đeo mặt nạ, đúng là rất bi phẫn.

Hắn thấp thỏm lo âu dự đoán lần này Sí Nhan sẽ có phản ứng thế nào, cảnh giác sờ sờ mặt mình, lúc này đây, có phải đối phương hận đến muốn cào rách mặt mình không?

Chỉ cần mình thả cái tên xấu xí kia đi, chắc chắn vẻ mỹ mạo của mình nhất định vĩnh tồn (mãi bảo tồn)......

Nhưng mà tưởng tượng đến cặp mắt quật cường của Sí Nhan hiện vẻ ai oán, Tần Lãng lại không nỡ bỏ nó.

Dẫu sao, hắn đã ở cùng Sí Nhan ít lâu, làm sao không rõ đối phương dễ bị tổn thương, bảo đáng thương đúng thật là đáng thương.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, nghiêm mặt đáp, "Bản vương không phải không thích nó, bây giờ chỉ là khởi đầu, dĩ nhiên cần thêm thời gian, hiện tại ngươi nói ta thả nó, ta thực sự không nỡ, còn nữa xem bộ dạng Sí Nhan vừa rồi, chắn hẳn cũng không đành lòng rời bản vương đi...... Ta nghĩ, chúng ta tốt nhất không nên ép nó."

Sau khi bố trí ổn thỏa Vệ quân Duẫn Đãng và dâm thú của y, Tần Lãng lúc này mới quay lại chỗ của mình.

Hắn vừa sải bước vào viện môn (sân trong), một tỳ nữ liền chạy nhanh tới, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói, "Vương gia, không ổn...... dâm thú của người trèo lên cây rồi."

Quả nhiên, vài tên thị vệ cùng tỳ nữ trong sân đang vây quanh dưới gốc một cây phong, lo lắng nhìn Sí Nhan ngồi trên cây không chịu xuống.

Tần Lãng nghe thấy vội vàng chạy đến, ngẩng đầu lên liền thấy trên thân cây là Sí Nhan đang ôm đầu gào khóc.

"Ngươi muốn làm cái gì? Mau xuống!" Tần Lãng thấy Sí Nhan trèo quá cao, đầu óc một trận choáng váng.

Sí Nhan oán hận cào thân cây, cạy vỏ cây ra, hướng Tần Lãng ném, vỏ cây đập vào đầu hắn, khiến cho mọi người một trận kinh hô.

"Ô ngao......"

Sí Nhan tức giận không thôi thấp giọng rít gào, lại cạy thêm miếng vỏ nữa, mắt vàng lạnh lùng nhìn Tần Lãng hôm nay dám tét mông nó, bộ dáng nhất quyết không tha thứ.

Vũ Dương Vương che cái trán bị đập phải, lại một lần nữa mở mang kiến thức về uy thế cáu kỉnh phát động của dâm thú.

"Lố lăng...... bản vương...... Bản vương tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Tần Lãng hung hăng giậm chân, chạy đến ôm lấy thân cây lay một hồi, kết quả thân cây rắn chắc chẳng hề suy chuyển.

"Còn ngây ngốc đó cái gì, đến giúp ta mau, lay đến khi nào nó xuống cho ta!"

Tần Lãng hổn hển xắn tay áo, cũng bất chấp hình tượng phong độ ngày thường, thúc giục hạ nhân cùng hắn lay cây.

Tục ngữ nói "nhân đa lực lượng đại" (đông người thì sức lớn), trong chốc lát cây phong to lớn kia bị lung lay, Sí Nhan một bên cào vỏ cây ném xuống, một bên ôm chặt thân cây không ngừng lay động.

"Ô ngao! Ô ngao!"

Thân cây bị rung càng lúc càng kịch liệt, Sí Nhan thân thể cao lớn vẻ mặt có phần hơi lo lắng, nó rốt cuộc không rảnh đi cào vỏ cây ném người nữa, đành phải ôm chặt lấy thân cây không buông, hậu quả là tập thể mọi người lay mạnh hơn, cái mông đặc biệt đầy đặn của nó cuối cùng lệch đi trọng tâm, kéo thân thể nó rơi xuống.

"Ngô......"

Sí Nhan hoảng sợ bám lấy nhánh thân cây, hơn phân nửa cái mình đung đưa lưng trừng, thật giống như một con lợn béo bị treo lên cây.

"Giờ ngươi nên xuống đi!" Tần Lãng chống nạnh mà cười, mê đắm nhìn cái mông đầy đặn mượt mà của Sí Nhan.

Sí Nhan cúi đầu nhìn khuôn mặt Tần Lãng đắc ý cười, trong lòng ủy khuất cùng tức giận, nghĩ thầm, đáng lẽ mình nên ném chết hắn đi.

Dù sao bộ dáng mình khó coi, dù sao ngươi kia cũng không phải là mình, dù sao cũng biết đời mình xong rồi......

"Cô ngô......" Sí Nhan thương tâm tưởng tượng cảnh bi thảm mình sẽ gặp phải, lòng quyết tâm, dứt khoát thả tay.

Một khắc cái thân thể cao lớn kia rơi xuống, mọi người theo bản năng chạy qua bên cạnh, bởi vì không ai muốn bị đại gia hỏa đè chết, đương nhiên cả Vũ Dương Vương từ trước đến nay quý trọng bản thân càng không muốn lấy thân mạo hiểm.

Thời điểm hắn đã có thể chạy, lại nhịn không được quay đầu nhìn Sí Nhan rơi xuống, trước mắt xẹt qua một màn ảnh về bộ dáng dâm thú biệt nữu bướng bỉnh này khi thì sung sướng, khi thì oán hận, khi thì ủy khuất, thật sự làm cho người ta mong muốn bảo hộ nó!

Bịch......

Sau một tiếng vang, không khí im lặng.

Sí Nhan tưởng mình sẽ phải nằm thẳng cẳng trên mặt đất, kết quả hình như ngồi vào cái gì đó mềm mềm.

Nó cúi đầu liền thấy, trước mắt là Vũ Dương Vương mặt trắng bệch.

"Ngươi – nên – giảm – béo......"

Tần Lãng hơi thở thoi thóp đẩy Sí Nhan đang ngồi trên người mình, một hơi hắt lên, liền bất tỉnh nhân sự.

Tịch Nguyệt đang ở biệt viện hầu hạ Duẫn Đãng nghỉ ngơi, lại nghe thấy một tiếng vang kì quái, lập tức cảnh giác quay người.

"Hình như có tiếng gì đó?"

Trong lòng nó trước sau vẫn lo lắng cho Sí Nhan, không biết có phải Tần Lãng lại khi dễ (bắt nặt) vương của nó không.

Duẫn Đãng ban ngày ăn một bụng xui xẻo đâu quản (quan tâm) nhiều vậy được, y vươn tay kéo chăn, giật tóc Tịch Nguyệt, đem đối phương ôm vào lòng: "Bất kể thế nào, cứ ăn cơm trước đã......"

Trong phòng Vũ Dương Vương rất chi là yên tĩnh, Sí Nhan tự biết mình phạm lỗi lui xuống chân giường ngồi, thường thường liếc mắt nhìn Tần Lãng đang hôn mê sắp tỉnh lại, không dám lại gần.

Tần Lãng bị Sí Nhan đè suýt chết thật vất vả lấy lại tinh thần, hắn vuốt vuốt ngực, đau đến lợi hại, y quan bên cạnh thấy hắn tỉnh, vội vàng bưng lên một chén dược hầu hạ hắn uống.

"Vương gia, may mà không có gì đáng ngại, người nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi."

Tần Lãng phất phất tay, cho người lui xuống, lúc này mới chậm rãi đem ánh mắt chuyển qua Sí Nhan đang ngồi ở chân giường.

"Lại đây......"

"Ngô......" Sí Nhan lắc đầu, một đầu tóc đỏ liền rối tung, sợ đi qua sẽ bị đánh.

"Lại đây, ta sẽ không đánh ngươi."

Tần Lãng hữu khí vô lực (uể oải) thở dài, nhìn bộ dáng Sí Nhan như vậy thì vừa tức giận vừa buồn cười, vốn đã xấu, lại còn không chú trọng hình tượng, thật sự nhìn còn khó coi hơn.

Nghe thấy Tần Lãng nói không đánh mình, Sí Nhan lúc này mới cẩn thận lại gần, Tần Lãng thấy bộ dáng nó uất ức thì bực mình, vỗ vỗ giường, ý bảo nó leo lên đây.

Sí Nhan mới trèo lên giường, chuẩn bị lấy lòng Tần Lãng, vẻ mặt đối phương bỗng nhiên thay đổi, mạnh xốc chăn trùm lên người nó, tiếp theo dồn sức một chút nện xuống.

"Ngươi hỗn đản này, cư nhiên dám đè chết bản vương!" Tần Lãng thừa cơ cưỡi trên lưng Sí Nhan, cách lớp chăn dùng sức đánh.

Sí Nhan bị dọa gắt gao chui trong chăn, thấp giọng nức nở, cả người run rẩy, nó chưa bao giờ thấy qua Vũ Dương Vương tao nhã tuấn mỹ cũng có lúc dữ tợn như vậy.

Thấy một lọn tóc đỏ của Sí Nhan lộ ra ngoài chăn, Tần Lãng tức giận chưa tiêu lập tức túm lấy tóc nó, muốn lôi nó ra, nhưng Sí Nhan sống chết không ra, kết quả đám tóc trân quý của dâm thú bị Tần Lãng kéo đứt.

Đối mặt với cái chăn đang gồ lên một cục lớn, Tần Lãng phẫn nộ không thôi, hôm nay hắn suýt chết dưới mông tên này, thật sự nhục nhã vô cùng!

"Ngươi là bản vương dùng tiền mua về, cư nhiên dám không nghe lời ta, còn dám hồ nháo (quậy phá), hôm nay ta không thể không hảo hảo giáo huấn ngươi!"

Hắn đánh Sí Nhan một hồi, cảm thấy tay có chút run lên, trực tiếp xốc chăn đối Sí Nhan cấu véo.

Biết rõ lần này thực sự đã mạo phạm chủ nhân nên Sí Nhan không dám phản kháng nhiều, đành phải lấy tay che mặt, cọ chân lên giường.

"Ô ô......"

Sí Nhan bị Tần Lãng cấu đến đau nhức lại thương tâm lại chật vật, trong tiếng gào thét dần dần mang theo vài phần nức nở.

Lúc này Tần Lãng mới dừng tay, hắn vỗ vỗ ngực, nặng nề thở dốc, cánh tay đau mỏi, xem ra, đánh người cũng là việc tốn sức.

Có điều nghe thanh âm này, dường như là dâm thú đang...... khóc?

"Ngươi còn có mặt mũi khóc!" Tần Lãng lạnh lùng miệt thị Sí Nhan đang cuộn thành một đoàn ôm mặt nức nở, kết quả đối phương càng khóc lợi hại hơn.

Vũ Dương Vương trong đời đối với hai loại sinh vật thì không biết nên làm thế nào, một là loài vật nhỏ, hai là trẻ con.

Tuy rằng thể trạng con dâm thú trước mắt này gấp hai lần mình, xem diện mạo đối phương có thể làm thúc thúc (chú) của mình rồi......

Song khi đối phương ủy khuất, bộ dáng ai oán khóc lóc này cũng làm cho hắn khó mà nhẫn tâm được.

Tần Lãng bĩu môi, đưa tay kéo móng vuốt che trên mặt Sí Nhan, hắn vừa chạm tới tay đối phương, đầu ngón tay chợt lạnh, nhìn kỹ, đúng là có nước mắt Sí Nhan theo kẽ hở chảy ra.

Hóa ra khóc thật, Tần Lãng tâm có chút hối lỗi, cuối cùng nhẹ giọng an ủi Sí Nhan bảo, "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa."

"Ô ô......"

Sí Nhan quật cường quay đầu, vẫn như trước che mặt nức nở khóc nấc.

Tần Lãng nhìn nó khóc đến mức cả người khẽ run lên, đảo mắt, quỳ dán vào trên thân thể đối phương, đưa tay vói vào trong áo Sí Nhan.

Quả nhiên, người này không có mặc quần, dưới lớp áo may hoa văn rối mắt, cư nhiên lại là một khoảng trống, thật sự không hổ danh dâm thú.

Tần Lãng một tay ôm thắt lưng tráng kiện của dâm thú, một tay cầm phân thân đối phương vuốt ve.

Hắn cười lạnh nhìn phần eo căng thẳng, tiếng nức nở của Sí Nhan cũng dần dần biến đổi, không chắc chính mình muốn làm nó.

Sau một lúc, thân thể đặc biệt mẫn cảm của Sí Nhan chìm trong bể dục mênh mông, nó bỏ tay che mặt, quay đầu nhìn Tần Lãng đang thân mình, đôi mắt màu vàng vẫn đẫm nước mờ mịt.

"Cô ngô......" Sí Nhan đói khát hé miệng, đôi môi đỏ khẽ run rẩy, không ngừng tham lam nuốt nước miếng, ngay cả mông cũng bị nhéo đỏ lên.

Tần Lãng nhìn cái mông đầy đặn mượt mà trước mắt, bản thân cũng có vài phần rung động, hắn cười cười, kéo mở áo Sí Nhan, cởi quần mình ra liền động thân đẩy vào.

Hậu huyệt dâm thú lúc nào cũng ấm nóng chặt chẽ, xúc cảm hảo hạng này làm Tần Lãng lần thứ hai nhỏ giọng tán thưởng.

"Thật thoải mái." Hắn xoa mông Sí Nhan, động thắt lưng đâm sâu, thẳng đến khi tiếng nức nở của đối phương hoàn toàn biến thành tiếng rên rỉ mê người.

"Ngô ai......"

Sí Nhan cong mình, sung sướng hưởng thụ Tần Lãng yêu thương, sau khi đối phương bắn vào trong cơ thể nó, lúc này mới yên ổn nằm sấp xuống.

Tần Lãng mặc lại y bào, ngồi bên cạnh Sí Nhan, vuốt ve mái tóc nó, ngón tay vừa chạm đến gò má, liền bị nó quay đầu nhẹ nhàng ngậm vào miệng, cặp mắt vàng bướng bỉnh kia giờ lẳng lặng nhìn hắn, sâu thẳm lộ ra vẻ buồn rầu.

"Thế nghĩa là sao? Ta cũng không trách ngươi, còn cho ngươi ăn nữa......"

Tần Lãng lấy ngón tay bị Sí Nhan ngậm ra, vuốt vuốt lồng ngực còn hơi đau, hết cách thở dài một hơi.

Sí Nhan trong miệng chẳng còn gì, lòng đang đăm chiêu suy nghĩ lại càng trở nên bi thương, nó bỗng chuyển mình, cái đầu gối lên đùi Tần Lãng, móng tay không chủ đích cào cào, ở trên người đối phương họa một vòng tròn.

Nó nghĩ nếu, ngày mai đối phương không muốn mình...... Cái giường thoải mái này, còn có cả chủ nhân xinh đẹp mà nó không có.

Sí Nhan dị thường thế này làm cho Vũ Dương Vương vốn trì độn cũng nhận thấy, hắn kì quái nhìn Sí Nhan hôm nay vừa nháo vừa khóc biểu hiện thập phần cổ quái, ôn nhu vuốt vuốt đầu tóc đỏ tươi của đối phương.

"Tóm lại muốn cái gì?"

"Cô ngô......"

Càng bị truy vấn, Sí Nhan lòng càng cảm thấy khó chịu, nó nặng nề hức một cái, muốn chảy nước mắt.

Tần Lãng cũng chịu đủ nó khóc lóc rồi, lập tức ngẩng đầu vỗ nhẹ mông Sí Nhan một cái, quát lớn, "Khóc nữa ta đánh ngươi a!"

Lời uy hiếp này nói ra, Sí Nhan cắn cắn môi, cố gắng kìm nước mắt lại, thật sự nhịn không khóc nữa.

Nó từ đùi Tần Lãng bò dậy, quần áo hỗn độn mạnh nhào vào trong lòng Tần Lãng. Thân thể tương đối gầy của Vũ Dương Vương ngay tức khắc bị Sí Nhan đè ngã trên giường, một màn này không khỏi làm Tần Lãng nhớ đến thảm trạng bị hôn mê dưới mông đối phương hồi sáng.

"Này! Ngươi lại muốn làm cái gì?!"

Tần Lãng giãy dụa muốn đẩy Sí Nhan nặng muốn chết ra, miệng vừa mới mở, môi đối phương đã mãnh liệt dán vào hôn, cái lưỡi dài của dâm thú nhanh quét hết vòm miệng hắn, hơn nữa nước bọt còn có công hiệu kích tình, dễ dàng đem Tần Lãng hôn đến thần hồn điên đảo (chết mê chết mệt).

Cứ như vậy Vũ Dương Vương hoàn toàn vứt bỏ chống cự, hắn phóng túng để Sí Nhan hôn mình, mãi đến khi đối phương chủ động buông hắn.

Sí Nhan sau khi rời khỏi Tần Lãng, liền cẩn thận duỗi móng vuốt thay hắn kéo lại vạt áo, nó hiểu rõ, vị chủ nhân tuấn mỹ phi phàm này so với tên khó coi như mình có tư cách chú trọng bề ngoài hơn.

Sau cùng, thay Tần Lãng mặc lại quần áo, Sí Nhan mới sửa sang lại quần áo mình, nó luyến tiếc không nỡ buông y liêu (vật liệu may mặc) thượng hạng này, nghĩ thầm, trở về Bắc lục rồi chỉ có thể bọc trong da gấu da ngựa, nó lại lấy móng vuốt chải chải đầu tóc hỗn độn của mình, ý muốn lưu lại bộ dáng đẹp nhất cho Tần Lãng.

Trên khuôn mặt không chút ôn nhu kia cố gắng bày vẻ tươi cười, kết quả trong mắt Tần Lãng, quả thực so với khóc còn khó coi hơn.

"Ngươi......"

Tần Lãng vừa muốn ngồi xuống, Sí Nhan thâm tâm quyến luyến vô hạn đột nhiên nhào tới, đem dạ dày Tần Lãng va đến phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm).

Đang lúc hắn phẫn nộ sắp đánh người, Sí Nhan ở trong lòng hắn cọ cọ, đối phương ô ô kêu to, tựa như thú nhỏ gào thét.

Lúc này Vũ Dương Vương trì độn hồi lâu cuối cùng cũng hiểu được, Sí Nhan là đang sợ mình không cần nó.

"Đứa ngốc, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, ngươi chính là bảo bối bản vương mua bằng mười vạn hai lượng hoàng kim a."

Tần Lãng vừa buồn cười vừa tức giận xoa đầu Sí Nhan, tâm ngoài ý muốn.

Con dâm thú này ỷ lại mình như thế, thật sự quá đáng yêu khiến mình không nỡ buông tay, dù sao mỹ nhân bên cạnh mình nhiều như mây, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng tốt cho tiêu hóa, đến nỗi mười vạn hai lượng hoàng kim kia, trái lại bây giờ cảm thấy mờ nhạt.

Hai người ôm ấp lẫn nhau ngủ thẳng đến hừng đông.

Sáng sớm hôm sau, Tịch Nguyệt tìm đến phòng Tần Lãng bàn về chuyện Sí Nhan, nó được người dẫn đến phòng ngủ Tần Lãng, thấy hai người gắt gao nằm một chỗ, tâm lí xúc động vô vàn. Nhất là vương của nó, đang gối đầu trên bụng Tần Lãng ngủ ngon, tựa hồ đã đem nơi này thành quê nhà.

"Vương gia, chuyện hôm qua, người đã suy nghĩ xong chưa? Thả ngô vương, ta sẽ an bài dâm thú khác cho người."

Tần Lãng ngáp một cái, sờ sờ Sí Nhan đang gối trên bụng mình, đối phương tối qua ăn no, giờ phút này ngủ rất ngon, đáng thương chính mình vì ủy nó ăn no mà toàn thân đau nhức không chịu nổi.

"Ngày hôm qua nó vừa khóc lại vừa nháo, bộ dạng muốn cùng bản vương sinh ly tử biệt, tuy nói nó xấu thì xấu thật, nhưng bản vương nhìn quen rồi, cũng thấy nó rất đáng yêu, nếu muốn thả nó đi, bản vương thực không nỡ a."

Lúc này, Sí Nhan gối đầu trên bụng Tần Lãng ngủ giờ đã tỉnh, nó ngẩng đầu, băng lãnh trừng mắt nhìn Tịch Nguyệt luôn muốn mình quay về Bắc lục, nét mặt không vui, cũng may lời Tần Lãng không có ý vứt bỏ nó, cho nên nó lần này phá lệ để Tần Lãng vũ nhục diện mạo mình.

Tịch Nguyệt thấy Sí Nhan trừng mắt, nhịn không được cúi đầu cầu xin, "Vương......"

"Cô ngô......"

Sí Nhan lạnh lùng phất phất tay, xoay người giấu mình vào trong chăn.

Xem ra, cuộc sống ở Đông lục rất hấp dẫn, đến cả vương của bộ tộc cũng không nguyện ý quay về Bắc lục lãnh đạo con dân ngài, mà cam nguyện ở đây làm một sủng vật cao quý.

Có lẽ, đây là vận mệnh của dâm thú tộc đi, cũng có lẽ, Bắc lục không phải quê nhà tốt đẹp của bọn chúng.

Biết khuyên Tần Lãng không được, mà Sí Nhan lại càng khó hơn, Tịch đành chịu thua, chỉ có thể từ bỏ, cũng may nửa năm sau khi vương băng hà hoặc mất tích, sẽ theo huyết thống vương tộc mà chọn ra tân vương, nó chỉ hy vọng tân vương ngàn vạn lần đừng giống Sí Nhan ham hưởng an lạc là tốt rồi......

Duẫn Đãng đến phủ Vũ Dương Vương ăn chực uống chực một tuần, rốt cuộc quyết định mang dâm thú của mình về nước, trước khi đi, y nhìn quái nhân cao lớn đứng sau lưng Tần Lãng, đối móng vuốt bén nhọn của Sí Nhan vẫn cảm thấy kinh sợ.

"Vậy nghênh tiễn Vệ quân." Tần Lãng chắp tay, khách khí đưa Duẫn Đãng cùng Tịch Nguyệt ra đến cửa.

"Khi nào Vũ Dương Vương ngươi rảnh rỗi, phải đến Vệ quốc ngoạn ngoạn (chơi), lúc đó ta sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi."

Duẫn Đãng lên xe, bên này Tịch Nguyệt vẫn quyến luyến nhìn vương của mình, nó hướng Tần Lãng gật gật đầu, đến bên cạnh Sí Nhan, lấy phép tắc của dâm thú tộc mà nâng tay đối phương lên môi hôn.

Tần Lãng nhìn Tịch Nguyệt kính trọng Sí Nhan như thế, trong lòng cảm thán, bộ dạng xấu như thế, mà mỹ nhân lại ở trước mặt nó cúi đầu.

Hắn cực kì đắc ý ôm lấy thắt lưng Sí Nhan, trước mặt Tịch Nguyệt đùa giỡn vỗ vỗ hai gò má đối phương, vô thanh (yên lặng) lộ ra đặc quyền của chủ nhân dâm thú vương.

Tịch Nguyệt đối Sí Nhan cô ngô ô ngao gì không rõ, chỉ thấy thần sắc đối phương lạnh như băng giờ mới thoáng thư hoãn (ôn hòa hơn), lộ vẻ tươi cười.

"Vũ Dương Vương, về sau xin người đối xử tốt với ngô vương."

Tịch Nguyệt xoay người, nhìn cử chỉ bậy bạ của Tần Lãng liếc một cái, lại nhìn Sí Nhan tựa hồ rất hưởng thụ, trong lòng âm thầm thở dài: vương thưởng thức thật đúng là làm cho người ta khó mà khen được......

Lúc Tịch Nguyệt vừa rời khỏi là lúc Tần Lãng bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng đuổi theo.

Nguyên lai hắn nghe Tịch Nguyệt nói lưu loát ngôn ngữ Đông lục, đã sớm tò mò không thôi, bình thường Sí Nhan luôn đối hắn ô ô ngao ngao, cũng không rõ rốt cuộc nó đang nói cái gì, nếu đối phương có thể nói tiếng Đông lục, vậy ngày sau ve vãn mới có hứng thú thêm.

Tịch Nguyệt vừa nghe hắn truy hỏi làm sao dạy Sí Nhan nói tiếng Đông lục, nhịn không được cười cười.

"Vương gia, người chẳng lẽ không nhận ra vương có thể nghe hiểu lời người nói sao? Còn việc ngài có nguyện ý nói hay không, ta cũng không thể nhận xét bậy bạ. Thế nhưng dâm thú tộc thiên tính nhạy bén, bình thường cùng tộc loại khác tiếp xúc qua mấy ngày liền hiểu được ngôn ngữ tộc đó, năm đó ta có thể nói được ngôn ngữ Đông lục thì chỉ mất tầm một tháng thôi. Ta nghĩ nếu vương muốn, tự nhiên sẽ nói tiếng Đông lục đi......"

Dâm thú tộc thiên tính nhạy bén?

Tần Lãng nhíu mày liếc Sí Nhan một cái, thấy đối phương đang ngồi xổm mài móng tay mình, thân hình cao lớn kia khó mà cùng hai chữ "nhạy bén" liên quan được.

Đang lúc Tần Lãng còn muốn hỏi thêm, Tịch Nguyệt đã đi lên xe ngựa, bị Duẫn Đãng thân mật ôm vào lòng.

Đây mới là hình mẫu chuẩn a...... Tần Lãng nhìn bụi mù nổi lên khi xe ngựa chạy, hâm mộ lắc lắc đầu.

Quay đầu thấy Sí Nhan chẳng coi ai ra gì mài móng tay, khiến cho người xung quanh chỉ trỏ, Tần Lãng lập tức diện vô biểu tình (mặt than) xách cổ nó lôi vào vương phủ.


Đệ ngũ chương:

Sau khi Vệ quân đi rồi, Tần Lãng bắt đầu thực hiện mục tiêu dạy hoặc dụ để Sí Nhan nói ngôn ngữ Đông lục.

Đối phương rõ ràng có thể nghe hiểu mình đang nói cái gì, nhưng từ đầu đến cuối không chịu bắt chước lấy một câu, suốt ngày luôn ô ô ngao ngao không ngừng, vẻ mặt thì quái gở.

Đã ba ngày không cho ăn rồi, Tần Lãng không tin không bức được Sí Nhan xấu tính kia, hôm nay hắn không thể không ép đối phương nói ngôn ngữ Đông lục.

"Đói bụng không? Muốn bản vương cho ăn ngươi phải nói, ngoan ngoãn cứ theo mọi ngày ta đã dạy, nói nghe chút coi. Không nói tiếng Đông lục, ta cũng không biết ngươi muốn cái gì nga." Tần Lãng mỗi ngày đều cơm no rượu đủ, Sí Nhan đáng thương lại không được ăn cái thứ đó, tuy rằng nó có thể ăn hoa, chỉ có điều hoa làm sao có thể sánh với tư vị của Vũ Dương Vương.

Sí Nhan tính cách lầm lì cùng bướng bỉnh không phải không thể học được ngôn ngữ Đông lục, chỉ là nó lười nói mà thôi, tuy rằng nó không muốn làm vương, nhưng vẫn có uy nghiêm của vương, kiêu ngạo của vương, khó mà hạ thấp mình được. Trong lòng nó kỳ thực muốn Tần Lãng học ngôn ngữ của dâm thú tộc hơn.

"Ô ngao......"

Nghe thấy Tần Lãng lại bắt ép mình, Sí Nhan mất hứng, nó nhăn mày, oán hận liếc Tần Lãng một cái, cô ngô lật người qua.

Thấy đối phương tiếp tục né tránh, Tần Lãng có phần không hài lòng, hắn lập tức thổi tắt ngọn nến ở đầu giường, đắp chăn, mặc kệ nó luôn.

Tới nửa đêm, Sí Nhan đói lả, nó xoa xoa cái bụng, đành phải thở dài, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào mà lặng lẽ nhìn trộm Vũ Dương Vương đang say ngủ.

Đối phương thật sự là người đẹp nhất nó gặp ở Đông lục.

Sí Nhan cẩn thận vươn tay, dùng móng tay nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt Tần Lãng, cũng may đối phương ngủ rất sâu, bởi vậy vẫn không tỉnh.

Sau đó, Sí Nhan không chịu đói nổi lén lút vén chăn Tần Lãng, nó thận trọng dùng móng tay kéo xuống tiết khố Tần Lãng, mắt vàng sáng rực tham lam nhìn vật nhỏ cũng ngủ say giữa háng đối phương, vụng trộm thò đầu đem ngậm vào miệng.

Kết quả bởi vì thể trạng quá lớn, nó vẫn không cẩn thận đụng mình vào Vũ Dương Vương, đối phương mơ hồ ai một tiếng, lật người, liền đem đầu Sí Nhan kẹp giữa hai chân.

Tần Lãng đột ngột bừng tỉnh, hắn xốc chăn lên thì thấy cặp mắt vàng của Sí Nhan sáng rực trong đêm, nhất thời sợ tới mức hồn vía lên mây.

"Ngươi, ngươi!"

"Đói...... muốn ăn......"

Thanh âm khàn khàn thú tính (man rợ) từ miệng Sí Nhan truyền ra, nó nhô đầu lên, buồn khổ dán vào người Tần Lãng, nhẹ nhàng hôn hôn cổ đối phương.

Ý thức được Sí Nhan mở miệng nói tiếng Đông lục làm Tần Lãng trong chốc lát vừa từ hoảng hồn lại chuyển thành mừng rỡ như điên. Tuy rằng thanh âm đối phương cùng diện mạo tương đồng đều khó làm người ta chấp nhận nổi, nhưng dù sao nó cũng mở miệng rồi, đây là một bước tiến lớn a!

Buổi tối hôm nay, Sí Nhan ăn rất no, mà sau đó Tần Lãng mới hối hận không kịp, đối phương chỉ nói ba chữ, mình lại ủy nó ba lần, thật sự là rất không có lời a!

Tuy rằng Sí Nhan đêm qua biểu hiện rằng nó có thể nói bằng ngôn ngữ Đông lục, nhưng tới sáng nay, khi nó không đói bụng nữa, miệng lại bắt đầu kêu ô ngao ô ngao như cũ.

"Tới, nói theo ta ––– mỹ nhân."

Tần Lãng không cam lòng, sáng sớm liền gọi Sí Nhan dậy, ấn đối phương ngồi trên ghế, tự mình dạy nó nói chuyện.

"Ngô......" Sí Nhan vô cùng buồn ngủ liếc Tần Lãng một cái, không thoải mái nhíu mày, mắt khép lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

"Không được ngủ!"

Tần Lãng vỗ nhẹ má Sí Nhan, mắt vàng của đối phương đột nhiên trợn trừng, lộ vẻ tức giận, dâm thú vương cực kì hung hãn này ghét nhất là bị người quấy phá giấc ngủ, nó hung hăng nhìn chòng chọc Tần Lãng kiên quyết dạy mình nói tiếng Đông lục, cổ họng càu nhàu kêu lên.

Sí Nhan liếc Tần Lãng, mép bàn vang lên tiếng móng vuốt chà sát.

Nó thật sự không hiểu, ngôn ngữ Đông lục rất khó đọc chẳng khiến dâm thú tộc bọn chúng thuận miệng phát âm, tuy rằng nghĩ kỹ lại, bản thân ngày nào cũng ô ngao ô ngao thì không thể biểu đạt điều gì...... Bất quá dễ nghe là được rồi.

"Sí Nhan! Ngươi làm cái gì đó, bản vương đang dạy ngươi nói chuyện mà! Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ không khách khí với ngươi!"

Tần Lãng cảm giác sâu sắc bị coi khinh căm tức nhìn Sí Nhan ung dung mài móng vuốt, khuôn mặt tuấn tú tức giận đỏ cả lên, hắn hung hăng vỗ mạnh lên bàn, khiến gương đồng trên bàn nảy lên mấy tấc.

Sí Nhan giờ mới chậm rãi ngẩng đầu, khinh thường liếc Tần Lãng đang tức giận, nghĩ dân Đông lục khi giận dữ bộ dáng thật khó coi.

Nó ngạo mạn khẽ cười lạnh, đưa tay xoay lại gương đồng. Sí Nhan ánh mắt mê ly nhìn hình ảnh trong gương, trầm thấp mà rành rọt nói: "Mỹ nhân."

Dạy Sí Nhan nói tiếng Đông lục là một quá trình rất gian nan, nhưng Vũ Dương Vương từ trước đến nay luôn tự cho là giỏi sẽ không bởi vì khó khăn mà chịu thua.

Ngày hôm sau, hắn nửa bức nửa dụ, cuối cùng cũng làm cho dâm thú quái dị hung dữ xấu xí kia dần dần học xong ngôn ngữ Đông lục.

Sau nữa, Tần Lãng bắt đầu huấn luyện Sí Nhan học lễ nghi phép tắc ở Đông lục, hắn thật sự không chịu nổi việc gì đối phương cũng cuộn thành một đoàn lui trên mặt đất, tưởng như là một trái cầu lớn, nói nó là dâm thú vương, ai thèm tin? Muốn mang nó ra người gặp người, cũng phải giữ thể diện cho chính mình.

Hắn uy hiếp nếu không đạt yêu cầu thì chỉ có thể nhai hoa, Sí Nhan lười biếng lầm lì xưa nay khóc không ra nước mắt đành từ từ học cách người Đông lục nói và làm, với nó mà nói, ngon miệng nhất vẫn là hương vị của Vũ Dương Vương.

"Vương gia, mời dùng trà."

Sí Nhan cẩn thận nâng chén trà, mặc y phục chỉnh tề đứng trước mặt Tần Lãng, nó không được tự nhiên nhìn Tần Lãng dạt dào đắc ý, trong bụng ô ngao ô ngao oán thầm.

"Ân, tốt lắm, ngươi cũng ngồi đi."

Tần Lãng nhận trà, cười chỉ Sí Nhan ngồi cạnh mình, hắn một bên phẩm hương trà một bên nhìn dâm thú ngồi ngay ngắn bên mình, trong lòng thập phần đắc ý.

Sí Nhan diện vô biểu tình ngồi cạnh Tần Lãng, tay cũng theo quy củ để trên đùi, nó một thân mặc hoa phục màu đỏ trang nghiêm, dù thoáng qua vẫn thấy rất uy nghi.

Tục ngữ nói "nhân kháo y trang, phật kháo kim trang" (người đẹp vì lụa), Sí Nhan ăn mặc thế này, trong mắt Tần Lãng cuối cùng cũng thấy ổn.

Hắn buông chén trà, cách cái bàn nhỏ vuốt tóc Sí Nhan, vừa cẩn thận quan sát đối phương, cười nói, "Bây giờ mới giống dâm thú vương a."

"Ô ngao......"

Sí Nhan nghe thấy Tần Lãng khen mình, nhịn không được có chút lâng lâng, kết quả nó vừa ô ngao kêu, liền bị Tần Lãng lạnh lùng trừng.

Nó biết đối phương không thích mình cứ nói khẩu âm (giọng địa phương) của dâm thú tộc, đành vuốt vuốt cổ họng, trầm giọng đáp, "Đa tạ vương gia khen ngợi."

"Ha ha ha!"

Tần Lãng thấy Sí Nhan hiện giờ đã thông suốt lễ nghi Đông lục, cười càng đắc ý, hắn mị mắt phượng, chăm chú nhìn Sí Nhan trầm ổn bên cạnh, đối nó bảo, "Xem ngươi nghe lời thế này, qua mấy ngày nữa bệ hạ mở yến tiệc thiết đãi Trường Dương quốc vương, đến lúc đó ta mang ngươi vào hoàng cung mở mang kiến thức đi."

Nói là cho mình đi mở mang kiến thức, kỳ thật coi mình là trân thú (thú quý) đem đi huênh hoang thì có......

Sí Nhan thoáng cái nhận ra ý tứ của Tần Lãng, nó cười lạnh một tiếng, khẽ thở dài.

Quên đi, dù sao một ngày nào đó bản thân cũng phải hoàn toàn dung nhập cuộc sống ở Đông lục, chỉ cần người này đối tốt với mình là được.

Nó quay đầu nhìn Tần Lãng, nhẹ nhàng liếm môi, ánh mắt tràn ngập vẻ ái muội.

"Ta đói bụng, vương gia."

"Trời còn đang sáng đói gì mà đói! Ta gọi người mang cho ngươi một mâm hoa tươi."

Tần Lãng biết rõ Sí Nhan trên giường dũng mãnh thế nào, vừa nghe nó nói, lập tức quay sang kêu hạ nhân bưng một mâm hoa tươi đến.

Dù sao dâm thú cũng có thể ăn hoa, có câu gọi là "nhất tích tinh thập tích huyết" (một giọt tinh bằng mười giọt máu), bản thân chưa tráng niên (đứng tuổi), thì ngàn vạn lần không thể tráng niên sớm được.

Hoa tươi đẹp đẽ mới vừa hái không lâu, vẫn còn sương đọng trên cánh hoa, nhìn rất đáng yêu.

Sí Nhan miễn cưỡng rên một tiếng, nhón lấy một đóa hoa, nó chăm chú ngắm đóa hoa mềm mại yêu kiều, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Tiếp theo đó, Sí Nhan hơi ngẩng đầu lên, khẽ vuốt lọn tóc đỏ trên ngực, mắt vàng nửa khép, chậm rãi nuốt vào đóa hoa trong tay, nét mặt trầm tĩnh ẩn ẩn lộ vẻ uy nghiêm đối lập với bông hoa mềm mại mỏng manh, thật là một loại thú vị khác biệt.

Tần Lãng từ trước đến nay luôn phân rõ đẹp với xấu nhất thời ngây người, hắn không thể nói rõ, Sí Nhan ôn nhu tay nâng đóa hoa nhìn thật đẹp, hay là phong cảnh lạ.

Hắn nghĩ về sau nên rải hoa khắp giường, rồi đem Sí Nhan trần truồng nằm trên đó, khiến dâm thú như mãnh hổ này cùng hoa tươi mềm mại hòa hợp, nhất định sẽ tạo thành một bức tranh yêu dã mà mỹ lệ khác thường.

Như đã nói, chưa qua mấy ngày, Tần Lãng được hoàng đế mời vào cung để nghênh tiếp Trường Dương quốc vương Trịnh Vịnh.

Phàm là yến tiệc cung đình, hoàng thân quốc thích cùng với đại thần triều đình Ninh quốc đều phải tham dự, vì thế nên yến tiệc càng thêm náo nhiệt, những người quyền quý còn có thể mang theo một, hai sủng nhân của mình, không nghi ngờ gì đây là cơ hội để các quan lớn khoe khoang, người của ai đáng khen nhất, người đó hãnh diện nhất.

Mấy năm rồi, Vũ Dương Vương Tần Lãng nổi tiếng phong lưu luôn mang theo nam sủng hoặc nữ thiếp xuất sắc nhất, khiến ai cũng kinh diễm.

Mà năm nay......

Mắt thấy sắc trời tối dần, chính mình giờ nên tiến cung, Tần Lãng đã sớm chuẩn bị đầy đủ vẫn còn đang đi qua đi lại trong phòng, nghĩ xem nên đi cùng ai.

Lúc đầu hắn muốn đem Sí Nhan theo, nhưng phụ tá bên cạnh lại nói tướng mạo Sí Nhan không được, không nên đi tham dự yến tiệc cung đình cùng, hơn nữa dã tính nó chưa thuần, ngộ nhỡ không thể thích hợp với việc ngồi nghiêm chỉnh trong yến hội, giữa chừng làm kinh động thánh giá, thế thì thật không ổn.

"Nói cũng đúng, nhưng bản vương đã đáp ứng cho nó đi cùng...... Vậy......"

Tần Lãng do dự uống ngụm trà, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa ló ra một nhúm tóc đỏ.

"Sí Nhan, vào đây."

Từ một đám tóc đỏ kéo lên một khối thân thể cao lớn, Sí Nhan vẻ mặt buồn thiu nhìn Tần Lãng, đối thoại của bọn họ trong phòng, nó đã nghe hết.

"Cô ngô...... Nếu là như vậy, ta có lẽ không nên đi."

Vẻ mặt nó ảm đạm mà cúi đầu, lòng cười khổ một tiếng: bản thân dù ăn mặc thế nào vẫn không xứng với Vũ Dương Vương sao?

Cô độc, trầm mặc và lãnh đạm, dường như hết thảy làm nhớ tới bộ dáng Sí Nhan lúc mới vào vương phủ, Tần Lãng mềm lòng ngay.

Hắn lặng lẽ cho lui người phụ tá vừa đưa ra ý kiến, vuốt lưng Sí Nhan an ủi, giả vờ bực mình nói, "Sao lại không đi? Ai không muốn được chiêm ngưỡng dâm thú mua bằng mười vạn hai lượng hoàng kim như thế nào! Lập tức cùng bản vương xuất môn, ta trước ra ngoài chờ ngươi."

Tần Lãng không nghi ngờ gì đã nói những lời này, xong liền đi nhanh ra khỏi phòng? Sí Nhan vừa rồi còn cúi đầu rầu rĩ không vui, lúc này mới hé ra ý cười, nó nhìn bóng dáng tiêu sái bước đi của Tần Lãng, sung sướng mà nhẹ nhàng hanh hai tiếng.

Khi Sí Nhan được Tần lãng đồng ý mang theo vào hoàng cung Ninh quốc, đã có nhiều khách khứa đến dự rồi, dọc đường Vũ Dương Vương đi đến, mọi người đều vây lại muốn xem hắn đi cùng giai nhân (người đẹp) nào.

Lúc bọn họ thấy cái người bên cạnh hắn cao hơn hắn đến nửa cái đầu, là dâm thú uy nghiêm lẫn đáng sợ, nhất thời đều sợ ngây người.

Nhưng cũng có nhiều người lần đầu nhìn thấy dâm thú, trên đầu là mái tóc đỏ chói mắt, đôi mắt vàng lộng lẫy, đích thực gây chú ý quá mức.

"Dâm thú! Rõ ràng là dâm thú!"

"Đúng là một con dâm thú cường tráng dũng mãnh, có điều, dâm thú không phải đều đẹp như nữ tử sao?"

"Khẩu vị Vũ Dương Vương năm gần đây thật sự càng ngày càng nặng......"

Người ngoài bàn tán khen ngợi hay chê bai, Sí Nhan nghe thấy rất rõ, Tần Lãng dĩ nhiên cũng vậy.

Hắn một bên đối người chào hỏi hắn thân thiện mỉm cười, một bên tay nắm lấy tay Sí Nhan, hắn biết đối phương lần đầu đến gặp nhiều người xa lạ thế này, lại bị bàn tán nhiều như vậy, nhất định trong lòng rất không thoải mái. Sí Nhan bỗng nhiên thấy lòng bàn tay ấm áp, cúi đầu liền thấy, thì ra là Tần Lãng nắm tay mình.

Chớp mắt, hảo cảm trong lòng Sí Nhan với Tần Lãng lập tức dâng lên cuồn cuộn, nó cúi đầu ô một tiếng, ánh mắt bởi vì bị người chỉ trỏ mà lộ vẻ bực bội khó chịu cũng dần nhu hòa lại.

Trên chủ tọa (ghế chính) trong đại sảnh tổ chức yến tiệc, Ninh quốc vương và Trường Dương quốc vương cùng tọa lạc.

Trường Dương quốc vương Trịnh Vịnh thấy Sí Nhan một đầu tóc đỏ đi đên, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.

"A, đây không phải là dâm thú sao?"

"Ha ha, đúng, đây hẳn là dâm thú Vũ Dương Vương mới mua đi, không nghĩ rằng nó mau phục tùng thế. Lần trước cô vương nghe nói dâm thú này gây rối ở phủ của hắn mà." Ninh quốc vương gật đầu cười nói.

Hình như mang Sí Nhan theo có hiệu quả tốt hơn mong đợi rất nhiều, mặc dù có khen có chê, nhưng không thể phủ nhận rằng Sí Nhan đã hoàn toàn thu hút mọi ánh nhìn, mà vẫn khắc chế được thú tính của bản thân, Sí Nhan tuân theo lễ nghi Đông lục nhìn qua uy nghi mười phần, trên người nó sở hữu khí chất vương giả càng làm cho Tần Lãng cảm thấy vui mừng.

Sau khi mọi người ngồi xuống, yến tiệc chính thức bắt đầu, mĩ tửu giai hào (món ngon rượu ngọt) đều được đâng lên.

Tiếng trống nhạc và thổi khèn vang trong đại sảnh, náo nhiệt vô cùng, Tần Lãng ngồi ngay ngắn ở hàng đầu, cùng hai vị quốc quân và các đại thần nói nói cười cười, còn Sí Nhan không thể ăn các loại thức ăn khác, chỉ ngồi yên lặng chăm chú nhìn Tần Lãng đang mặc sức chè chén, đồng thời, rất nhiều ánh mắt trong sảnh cũng hướng về nó.

"Vũ Dương Vương! Dâm thú của ngươi đúng là đặc biệt a, cùng con cô vương đã thấy khác nhau rất nhiều."

Rượu quá ba tuần, Trường Dương quốc vương đã sớm nhìn chòng chọc Sí Nhan có một sự phát sinh, chếnh choáng say cười nói với Tần Lãng, gã say khướt ngắm Sí Nhan, ánh mắt dần khép lại thành một kẽ hở.

"Ha ha, nói thật con dâm thú này của ta cũng không đơn giản, nó chính là dâm thú vương, cho nên rất khác so với những con bình thường kia!"

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội thổi phồng Sí Nhan một chút, đồng thời là để bôi vàng lên mặt mình, Tần Lãng cười ha ha mà giới thiệu thân phận của Sí Nhan, hắn quay đầu lại, thấy đối phương ngơ ngác nhìn chính mình, vì say nên nhất thời hôn môi Sí Nhan.

Sí Nha luôn đối chủ nhân do mình chọn ngoan ngoãn vô cùng, tuy rằng Sí Nhan để ý mùi rượu trong miệng Tần Lãng, nhưng thiên tính vẫn khiến nó tự nhiên đáp lại nụ hôn của Tần Lãng. Nó cẩn thận nâng tay nên, một tay kéo lấy cổ Tần Lãng, một tay ôm thắt lưng Tần Lãng, mắt vàng khép hờ, hiển nhiên là vô cùng say mê.

Cảnh hôn hít nồng nàn này thật sự khiến mọi người chung quanh đố kị, ngay cả Trường Dương quốc vương cao cao tại thượng cũng lộ vài phần hâm mộ, gã suy xét lời nói của Tần Lãng, bản tính bá chủ Đông lục của gã đã làm nổi lên ý niệm chiếm con dâm thú vương này trong đầu.

"Hôm nay ngươi đúng là đã làm bản vương hãnh diện!"

Đêm đó, Tần Lãng tâm tình vô cùng hớn hở trở lại vương phủ, hắn cậy mạnh mà ôm Sí Nhan, nhưng say mèm đến mức ngã trái ngã phải thì lấy đâu ra sức, cuối cùng vẫn là Sí Nhan lắc đầu ôm hắn vào phòng.

"Ngô......" Sí Nhan trong lòng cười một tiếng, cẩn thận cởi áo cởi giày thay Tần Lãng, đem đối phương lên giường, sau đó mình cũng leo lên.

Tần Lãng say khướt dựa sát vào Sí Nhan, vuốt ve làn da trơn bóng của nó, dục vọng cũng dần dâng lên, lúc này, rốt cuộc hắn cũng nhớ tối nay Sí Nhan chưa ăn gì cả, lập tức kéo mở hai chân Sí Nhan để tưởng thưởng (phát thưởng).

Sí Nhan đợi Tần Lãng cho ăn hạnh phúc nhắm mắt lại, nhưng đợi hồi lâu không thấy tĩnh gì nữa, mở mắt lại thấy, Tần Lãng cư nhiên nằm thẳng cẳng một bên, khò khò ngủ say.

Kết quả là lúc nửa đêm hạ nhân trong phủ Vũ Dương Vương chợt nghe từ phòng vương gia truyền đến tiếng bịch cùng với tiếng dâm thú phẫn nộ rít gào, cuối cùng là một tiếng rầm, có lẽ là ai đó đã bị đá ra khỏi cửa.

Dâm thú là loại sinh vật như thế đấy, ngươi càng đối tốt với nó, nó càng nghe lời ngươi, đương nhiên nó cũng vì sự sủng ái của ngươi mà càng ngày càng trở nên ngang ngược.

Tần Lãng không biết con dâm thú của Duẫn Đãng có phải là như vậy không, nhưng hắn cảm nhận rõ Sí Nhan đang thay đổi, ban đầu đối phương để theo mình lên giường thì làm một cục bông lớn màu hồng siêu đáng yêu, nhưng đến bây giờ chỉ vì mình không thể thỏa mãn nó, thì liền đá mình ra khỏi phòng, nó thành cục bông lớn màu hồng siêu đáng giận mà một mình chiếm hết ổ chăn.

Hơn nữa đối phương đã nói được tiếng Đông lục rồi, thế nhưng khi nghe mình trách mắng, lại ô ngao ô ngao ầm ĩ không ngừng, hình như cố tình chống đối mình. Ôi trời, Vũ Dương Vương không khỏi cảm thán: dâm thú này vẫn thật khó nuôi a, đúng là tiền mất tật mang mà.

"Ta cảnh cáo ngươi, còn dám nửa đêm đá bản vương ra khỏi phòng, hừ, ta sẽ bán đồ xấu xí như ngươi cho xuân lâu (kỹ viện)! Đến lúc đó ngươi mỗi tối đều no bụng!"

Xoa xoa cái mông đau nhức của mình, Tần Lãng nghĩa chính từ nghiêm, miệng lưỡi ác liệt giáo huấn Sí Nhan đang giả bộ như chưa có gì xảy ra và chưa nghe thấy gì, lúc này, đối phương ôm con mèo nhỏ ngồi một bên, vui vẻ dùng móng tay cào cào lớp lông mềm lại của nó, một chút cũng không để ý Vũ Dương Vương tức giận đến sắc mặt liên tục thay đổi.

Trong phòng khách vương phủ một trận ồn ào, không lâu sau, tổng quản liền vội vàng tiến vào, phía sau gã còn có một đống người, mỗi hai người khiêng một cái giương (hòm).

"Chuyện gì vậy?"

Tần Lãng xoay người, thấy trước mặt mình bày mấy cái giương lớn ngay ngắn, nhất thời thấy kinh ngạc cùng khó hiểu.

Lúc này mới có người tiến lên mở nắp giương ra, trong chốc lát kim quang lóng lánh, thì ra trong mấy cái giương lớn này đều là vàng thỏi lập lòe sáng.

Sí Nhan đang chơi với mèo con cũng bị màu vàng sáng chói này hấp dẫn, nó mị mắt, quan sát vàng thỏi đẹp đẽ đó, đôi mắt cũng có màu vàng lộ vẻ vô cùng tò mò.

"Vương gia, tại hạ chính là sứ thần của Trường Dương quốc vương, lần trước ngô vương đã gặp vương gia ở yến hội, may mắn chiêm ngưỡng được dâm thú của vương gia. Ngô vương về nước rồi, vẫn không thể quên được dâm thú này. Đây là hai mươi vạn lượng hoàng kim, hoàn toàn kính ý, mong vương gia giúp người thành toàn."

Sứ thần đến trước mặt Tần Lãng, chỉ vào đống hoàng kim trong giương, nói ra ý đồ của mình.

Trường Dương quốc vương cư nhiên bỏ ra hai mươi vạn lượng hoàng kim mua Sí Nhan! Mọi người trong phòng nhìn đến đống hoàng kim kia phút chốc liền nhận định đó là một giao dịch có lời.

Sí Nhan ý thức được nguy hiểm lập tức thu lại vẻ cao ngạo chẳng quan tâm đến Tần Lãng, đi đến bên cạnh hắn. Vừa kinh vừa sợ giữ chặt cánh tay Tần Lãng, lo đối phương sẽ bán mình đi.

Thân là Vũ Dương Vương, Tần Lãng đã thấy hoàng kim nhiều rồi, cho nên dù trước mặt có hai mươi vạn lượng hoàng kim cũng không có thất thố ngay lập tức.

Hắn chậm rãi quét mắt qua mấy cái giương, cúi người đưa tay sờ sờ phân lượng vàng thỏi, lúc này vẻ mặt mới dần thay đổi.

"Đồ tốt a......" Tần Lãng quyến luyến không nỡ bỏ tay khỏi thỏi vàng, ung dung thất thố.

Sí Nhan nhìn bộ dáng hắn, trong lòng lo lắng vạn phần, cũng bất chấp cái gì là lễ nghi nô sủng, lập tức ngẩng đầu, căm tức nhìn sứ thần Trường Dương quốc, trách mắng, "Lấy mấy thứ này đi, vương gia sẽ không bán ta đâu!"

"Ồ, không nghĩ tới dâm thú này nói tiếng Đông lục lưu loát thế, bất quá có bán hay không, không phải do ngươi quyết định. Vương gia, người nói xem?"

Thấy sứ thần Trường Dương quốc lộ vẻ khiêu khích, Sí Nhan hận không thể lập tức cào nát mặt gã, nó vừa mới nâng móng vuốt, tay lại bị Tần Lãng bắt được.

Chỉ thấy Tần Lãng khụ một tiếng, vẻ si mê vừa nãy giờ mới chậm rãi biến mất.

"Nói vậy quốc vương quý quốc cũng nên biết, con dâm thú này của ta không phải dâm thú bình thường mà là dâm thú vương, chỉ có hai mươi vạn lượng hoàng kim bảo bản vương bán nó, e rằng có phần làm khó rồi."

"Ba mươi vạn lượng?" Sứ thần Trường Dương quốc phụng mệnh vua, dường như quyết tâm phải thay quốc quân mang Sí Nhan về bằng được.

Tần Lãng lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ hơi do dự, Sí Nhan căng thẳng nhìn hắn, sắc mặt trở nên chán nản cùng sốt ruột.

"Thế năm mươi vạn lượng thì sao?!"

Đồng tử (con ngươi) Tần Lãng co rụt lại, nội tâm gần như đang dao động, hắn quay đầu nhìn Sí Nhan, thấy ánh mắt mong chờ của đối phương, đa số thời gian cặp mắt vàng đó đều hiện vẻ bướng bỉnh, bất tri bất giác giờ lại chứa đầy cảm xúc yếu đuối mà ưu uất.

"Tiễn khách!"

Đột nhiên, Tần Lãng phất phất tay, dứt khoát hạ lệnh đuổi khách, hắn lưu luyến không thôi liếc mắt nhìn mấy cái giương chất đầy hoàng kim, thở dài đi đến bên cạnh Sí Nhan.

"Vương gia, người biết việc này sẽ có hậu quả thế nào không?! Chỉ vì một con dâm thú, chẳng lẽ người muốn hai nước bất hòa sao?"

Thấy Tần Lãng bất vi sở động (không lung lay) trước hoàng kim, sứ thần Trường Dương quốc nhớn nhác, cư nhiên nói lời uy hiếp.

Tần Lãng từ trước đến nay chỉ ăn mềm không ăn cứng nhất thời giận dữ, hắn mạnh vỗ bàn, hạ lệnh thị vệ đem sứ thần Trường Dương quốc cùng đám người liên can đuổi ra khỏi vương phủ.

Bọn họ đi hết, Tần Lãng mới ý thức được xung đột như vậy thật sự khiến hắn gặp rắc rối, Trường Dương quốc vương xưa nay thô bạo ngang ngược, lần này mình dám cự tuyệt gã, lần sau gã sẽ tìm mình gây chuyện.

Sí Nhan đối với loại quan hệ ghê gớm này không hiểu được, nó chỉ biết rằng mình đã không chọn sai chủ, nó nghĩ, cuối cùng mình cũng tìm được bạn đời tốt nhất. Nó thấy Tần Lãng rầu rĩ không vui, lập tức tiến lên ôm lấy hắn, tự mình đa tình hôn lên mặt Tần Lãng mấy cái.

"Đúng là đứa ngốc mà......"

Nhìn Sí Nhan không biết chuyện phiền phức gì sẽ xảy ra với mình, đôi khi Tần Lãng thật sự hâm mộ cái đầu đất của nó, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần động dục thôi.

Trường Dương quốc vương nghe nói Tần Lãng quả quyết từ chối yêu cầu của mình thì giận tím mặt, gã lập tức sai người viết thư diễn đạt sự uy hiếp rồi gửi cho Ninh quốc vương, buộc ông phải bức Tần Lãng giao Sí Nhan ra.

Chín nước ở Đông lục, Ninh quốc nổi danh là nước chưa bao giờ hiếu chiến, càng không thể trở thành đối thủ của Trường Dương quốc bá chủ Đông lục.

Vừa đọc thư thấy ý đồ của Trịnh Vịnh nghiễm nhiên là ép buộc phải giao ra dâm thú, Ninh quốc vương từ trước đến nay luôn ôn hòa giờ như bò trên chảo nóng. Ông thậm chí còn hạ vài chiếu chỉ lệnh Tần Lãng vào cung kiến gia, lại bị đối phương lấy lý do đau bụng, đau đầu liên tục thoái thác.

Ninh quốc vương rơi vào đường cùng đành phải tự mình dẫn người đi đến phủ Vũ Dương Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro