ta đem muộn phiền rót vào tay
tí tách miên man chảy tràn đầy
mây mưa đáy mắt hoài không hết
bão lòng nặng trĩu chẳng ai hay
một lần nức nở vạn giọt cay
miệng cười cũng hóa cái chau mày:
mầm tình ta tưới nhiều như vậy
nửa đời sao chẳng nảy thành cây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro