40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"đừng bao giờ bảo rằng mày muốn chết
mày không được bỏ cuộc,
mày phải kiên cường lên".
những câu dặn ta biết mình sẽ quên
đi vào tai này,
rơi khỏi tai khác.

ta cứ cài cắm chúng vào hàng ngàn bài hát
tìm kiếm sự trấn an ở giữa những hợp âm
thú thật thì ta vẫn chẳng quan tâm
nếu một ngày trời đem ta đi mất

nhưng ta sẽ đau nếu những người ta thương nhất
rời bỏ ta mà không nói lời nào...

thú thật thì, ta chẳng hiểu tại sao
ta vô lý, ta ích kỷ như thế.

ta dửng dưng khi những người lạ rời trần thế
lại khóc vì câu từ của một kẻ vô danh
ta đau xót thay cho những số phận mong manh
lại vô tình chèn ép một người vào vực thẳm

thú thật thì, chắc đời ghét ta lắm
những kẻ xem thường giá trị của đời
những kẻ vất vưởng như thể dạo chơi
những kẻ không biết khiếp sợ cái chết

ta gánh nỗi hận đời,
đổ vào những câu viết
về thực tại cay nghiệt
về những khoảng đơn côi
về tuổi thơ ta chẳng thể vãn hồi
và tháng ngày lớn lên rồi tàn bại

rồi sẽ chẳng ai nhớ ta đã từng tồn tại.
như thể tất cả chỉ là giấc mơ
nên ta đâu buồn mấy nếu phải chết bây giờ.
"nhưng những người mày thương không muốn mày tự vẫn!"

trời ạ, những mâu thuẫn
ta biến mất cho rồi.

họ nhắc ta về những sự lựa chọn "rạch ròi"
"nếu đã chẳng chọn chết
sao không sống hạnh phúc?
ai mà chẳng có lúc muốn ngã gục
mày cứ học cách cười cho qua thôi."

chễm chệ trong danh sách đen của đời
những kẻ đã quên mùi vị hi vọng
những kẻ căm thù phần đời đang sống
nhưng lại chỉ biết rủa những tháng ngày đã qua
những kẻ lạm dụng câu nói chia xa
mà không hiểu sức nặng thật của nó
thế nên ta mới bị đời ghét bỏ
lại chẳng màng giảng hòa

sớm mai,
chiều tà
mưa sa,
lá hạ mình tan vào cát bụi
vòng tuần hoàn không có điểm sau cuối
hình như ai đó lại vừa ra đi.

vui vẻ,
mê si,
chia ly,
ước mộng mà ta không cần nữa
chỉ cần ta được nghe giọng em hứa
sống tiếp đời mình là quá đủ rồi.

ta là những đứa nhóc bị hắt hủi bởi đời
nhưng có hề gì đâu,
vì đằng nào chẳng chết?
chỉ là ta sẽ không tự đặt dấu chấm hết
cho chính mình
ta tiếp tục gắng gượng cùng cảm giác thất kinh
luôn thường trực

ta thấy cũng đáng thôi
nên chưa từng ấm ức
sống,
sống,
sống,
sống,
cứ sống tiếp thôi.

dù giờ đây,
đời chán ghét ta rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro