57.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"em không nghĩ là mình ổn"
em bảo tôi, từ tốn
như thể đó là việc bình thường nhất trên đời
như thể em đã quen với việc thả mình rơi
như thể giữa miền vui em chỉ là kẻ không mời mà đến

tôi bảo em, tôi cũng đang mỏi mệt
đời muốn ghì mình chết, đời biết xót ai đâu
mình vẫn đau dẫu đã biết thương nhau
dăm mảnh hồn vẫn nát nhàu như trước

có những thứ yêu không vá lại được
hoặc đơn giản cả hai chẳng cược vào nhau
em bảo em không ổn, tôi chỉ biết gật đầu
tôi bảo tôi cũng đau, em chỉ ngồi bối rối.

"chỉ là ta cứu lấy nhau không nổi
có chi đâu mà xin lỗi em ơi".
em không nhìn tôi, cũng chẳng trả lời
chỉ giữ tôi lại và ôm mặt khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro