Chương 10: Giá trị giới hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày nay quang giáp đã trở thành công cụ quan trọng nhất của nhân loại, thậm chí còn là đồng bạn trong thời đại tinh tế này, thể thuật cổ đại, tu luyện bí thuật và thăng cấp máy móc, đã hình thành .

này gồm thể thuật, tinh thần lực và .

"Người đời, thậm chí phần lớn người Chung gia vẫn luôn cho rằng, sở dĩ Chung gia có nhiều nhân tài kiệt xuất trong tu luyện bí thuật, ngoại trừ việc sở hữu huyết mạch cường đại, thì còn phải là Alpha, nhưng sự thật lại không phải như vậy."

Chung Viễn Thanh cau mày, có chút nghi hoặc nhìn Chung Minh.

Chung Minh nói tiếp "Có lẽ nên nói, Alpha tương đối đặc biệt, thông qua tu luyện bí thuật được truyền lại từng đời Chung gia, tinh thần lực sẽ không ngừng nâng cao. Nhưng chỉ cần là Alpha, sẽ phát sinh thay đổi số lượng tin tức tố. Khi sự thay đổi không ngừng tích lũy và đột phá giá trị giới hạn, nó sẽ phát sinh biến chất."

Điều Chung Minh nói tuy có chút khó hiểu, nhưng Chung Viễn Thanh vẫn mơ hồ hiểu được đôi chút, đại khái đây chính là bí mật quan trọng được truyền lại từng đời Chung gia.

Chung Minh thấy sắc mặt con trai vẫn như cũ, những lo lắng trong lòng cũng dần nguôi ngoai, ông hít sâu một hơi nói tiếp "Hậu quả biến chất là, tuy bề ngoài vẫn là Alpha, nhưng bên trong sẽ thay đổi."

Thần sắc Chung Viễn Thanh cứng lại "Sẽ biến thành cái gì?"

"Omega" Chung Minh thấy sắc mặt Chung Viễn Thanh bất ngờ thay đổi, lập tức lại bỏ thêm một câu "Đương nhiên, cũng có thể sẽ biến thành Beta, chỉ là..."

"Chỉ là xác suất quá biến thành Beta rất thấp, dù sao chỉ có Alpha và Omega mới có thể ảnh hưởng lẫn nhau." Chung Viễn Thanh thấp giọng đem lời Chung Minh nói nốt.

Chung Minh gật đầu.

Sau đó, trong phòng một mảnh im lặng.

"Ha." qua một lúc lâu, Chung Viễn Thanh bỗng nhiên bật cười.

Chung Minh bị biểu hiện khác thường của con trai dọa sợ "Kỳ thực, cũng không, không có chuyện gì đâu, chỉ cần tu luyện tinh thần lực không đột phá cái giá trị giới hạn kia, liền không việc gì, thực sự không việc gì, nếu không chúng ta không tu luyện nữa, dù sao cũng có cha ở đây."

Chung Viễn Thanh lắc đầu, chỉ là y nghĩ lại kiếp trước, bởi vì y và Khang Hồng đều là Alpha, nên rất khó có con, vậy nên Khang Hồng mới phản bội y. Hiện tại, nghe Chung Minh nói những điều này, đột nhiên y cảm thấy đặc biệt trào phúng.

Trước đây, Khang Hồng luôn muốn y trở thành người đứng phía sau trợ giúp gã, khuyên y không nên nâng cao tinh thần lực, mà chuyển sang nâng cao kỹ thuật máy móc. Sau đó vì vấn đề con cái, giữa họ dần xuất hiện khoảng cách.

Chung Viễn Thanh thực sự không bao giờ nghĩ tới, bí thuật Chung gia mà y bỏ qua, lại có bí mật này.

Nhìn dáng vẻ thấp thỏm không yên của Chung Minh, nghĩ lại kiếp trước, nhất định cha đã luôn lo y không thể tiếp thu việc thể chất bị biến đổi, nên đến khi qua đời cũng không đem bí mật này nói cho y biết.

Mà bây giờ...

"Không, cha yên tâm, con nhất định sẽ tu luyện nâng cao tinh thần lực." Chung Viễn Thanh khẳng định nói, đây là việc y nên làm, có thể sống lại một đời, sao y có thể bỏ qua được chứ.

Chung Minh nhìn con trai bằng ánh mắt phức tạp, đứa nhỏ này đã bắt đầu hiểu chuyện hơn rồi, làm ông nhất thời chưa thể tiếp thu được.

"Nhưng mà, cha, con còn có một vấn đề nữa."

"Chuyện gì?"

"Có phải tinh thần lực của cha cũng đã đột phá cái giá trị giới hạn kia. Sau khi cha đột phá, mới có con. Vậy có phải, con còn có một người cha khác?"

"Khụ khụ!" Chung Minh sặc nước miếng.

Chung Viễn Thanh nhìn mặt mày Chung Minh đỏ bừng, nghiêm túc gật đầu "Xem ra con đã đoán đúng."

"Chuyện này, con nhất định phải nghe cha giải thích, năm đó chỉ là ngoài ý muốn, thật sự chỉ là ngoài ý muốn" Chung Minh có chút lúng túng nghiêng mặt sang một bên "Cha và người đó, lúc đấy, chỉ là một đoạn tình duyên ngắn ngủi thôi. Đoán chừng người đó cũng không biết người đêm hôm ấy là ai, có thể bây giờ người đó đã có một đứa con khác cũng nên."

Chung Viễn Thanh đột nhiên cảm thấy lần trọng sinh này thật sự rất đáng giá, vậy mà lại có thể đào ra chuyện cũ của cha.

"Thế, người đó là ai?" Chung Viễn Thanh kiên nhẫn hỏi.

Chung Minh lắc đầu, khóe miệng cong cong, cuối cùng chỉ nở một nụ cười cay đắng "Đã qua nhiều năm rồi, cha cũng đã quên gần hết. Chuyện này, cứ coi như là bí mật riêng của cha đi, con đừng hỏi nữa."

Nếu Chung Minh đã nói vậy, Chung Viễn sẽ không hỏi tiếp.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

"Tiểu thiếu gia, Khang nhị thiếu gia tới."

"Thì ra là Khang Hồng tới, ngày mai con phải đi báo danh, chắc là nó tới đi cùng với con." Chung Minh đứng lên, vỗ vai Chung Viễn Thanh, nháy mắt với con trai "Nó thật là có lòng."

"Vâng." Chung Viễn Thanh cúi đầu, mái tóc rũ xuống chặn lại con ngươi của y, cũng che đi hận ý lóe lên trong nháy mắt.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro