Chương 37: Kề vai chiến đấu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Được." Tần Phi Tương theo bản năng gật đầu đồng ý.

"Tôi còn chưa nói đấu cái gì, cậu đã vội vàng gật đầu đồng ý?" Quả nhiên là kẻ thù từ kiếp trước, lúc nào cũng muốn đấu với y. Chung Viễn Thanh nhịn không được lên tiếng trêu chọc Tần Phi Tương: "Cậu không nghĩ qua nếu chúng ta tỷ thí sẽ gây bất lợi cho cậu sao? Còn nữa người thua sẽ phải làm theo một yêu cầu của người thắng, bất kể yêu cầu gì. Thế nào, cậu dám không?"

"Được." thân thể Tần Phi Tương cứng ngắc vội vàng gật đầu đáp ứng, hắn sợ nếu mình phản ứng chậm một bước, Chung Viễn Thanh sẽ không nói chuyện với hắn nữa.

Mặc dù Tần Phi Tương đã gật đầu đáp ứng, nhưng không hiểu sao, thái độ đáp ứng sảng khoái của hắn làm Chung Viễn Thanh bỗng có cảm giác nghẹn họng, cái cảm giác khiêu khích không đạt hiệu quả này thật là khó chịu.

"Nội dung thi đấu là, trước mắt đối phương còn bảy người, chúng ta đấu một chút, xem ai tiêu diệt được nhiều người hơn. Thi đấu bắt đầu!" Dù sao người ta đã nhanh chóng đồng ý, chính hắn còn không lo, y cần gì phải quan tâm. Vì vậy, Chung Viễn Thanh không vui, vừa dứt lời đã xuất ra lượng lớn tinh thần lực, bỗng nhiên cả cơ giáp như một bóng ma, lập tức biến mất không còn dấu vết.

Tiếc là Chung Viễn Thanh biến mất quá nhanh, cho nên y không biết, ngay lúc y quay người biến mất, Tần Phi Tương điều khiển Cuồng chiến sĩ đứng tại chỗ, ngẩng đầu chăm chú nhìn thân ảnh y. Trong khoang chỉ huy, khuôn mặt Tần Phi Tương cứng đờ, khóe miệng khẽ nhếch lên, bên trong đôi mắt thâm thúy chứa đầy sự ái mộ, ôn nhu làm say lòng người, chỉ là hắn không dám thể hiện điều đó trước mặt Chung Viễn Thanh.

Khi thân ảnh Chung Viễn Thanh biến mất, Tần Phi Tương bỗng tỉnh lại từ trong mộng đẹp, hắn hít sâu một hơi, nét ôn nhu trên mặt cũng biến mất, nếu chỉ là cùng Chung Viễn Thanh tỷ thí, hắn không ngại thua trận. Nhưng cái điều kiện "người thua sẽ phải làm theo một yêu cầu của người thắng" quá mức hấp dẫn, nó khiến hắn rất muốn chiến thắng trận đấu này.

Hắn lo vì mình sống lại lộ ra thực lực mạnh mẽ, sẽ thu hút một ít người chú ý, nên dù ở trước mặt Chung Viễn Thanh, Tần Phi Tương cũng tận lực áp chế thực lực của mình. Nhưng lần này, để thắng được trận đấu này, hình như hắn phải sử dụng một chút quyền cước rồi.

-----

"Bây giờ tôi chắc chắn hai đứa kia không phải quái vật, chúng chính là hai tên điên không muốn sống." Wilson bị tiêu diệt trong nháy mắt, vô cùng phẫn nộ hét lên kênh đội ngũ.

Nghe lời anh ta nói, Lâm Dược nhịn không được run lên, nhìn lại hai điểm xanh nhấp nháy trong kênh liên lạc, không khỏi nở một nụ cười khổ, không nghĩ tới đến cuối cùng, chỉ còn lại anh cùng Norman.

Mười hai sĩ quan cấp uý, lại bị hai tân sinh truy sát chật vật đến vậy, thật đúng là mỉa mai.

Nhưng mà, Lâm Dược xoa bàn tay, sau đó đặt tay lên bàn phím, người tên Chung Viễn Thanh kia, vì trước đó đã dây dưa một lúc với Wilson, mới giúp y nắm rõ động tác và thân pháp của cậu ta trong thời gian ngắn, bởi vậy y mới đoán được động tác kế tiếp của cậu ta là gì.

Lâm Dược tin tưởng phán đoán của mình, cũng như anh vẫn luôn tin tưởng người bạn tốt kia.

Lâm Dược run tay kết nối máy truyền tin với Norman: "Mặc dù chỉ còn lại hai người chúng ta, chúng ta vẫn phải cho hai tân sinh này nếm chút giáo huấn, không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro