Chập 1: Trở về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc máy bay hạ cánh, không bao lâu Lạc Hi kéo va li của mình bước ra. Những người về cùng chuyến bay dường như đều có người thân đến chờ đón, bất giác cậu thấy trong lòng có 1 chút tủi thân. Khẽ mỉm cười rồi cậu lại kéo va li bước đi thật nhanh ra khỏi sân bay.

Vẫy 1 chiếc taxi đang đậu cách đó không xa. Người tài xế lịch sự bước xuống mở cửa mang cái va li của cậu bỏ lên xe. Vài giây sau, chiếc taxi lao vun vút trên đường giữa mảnh đất Sài thành chật hẹp đông người.

Sau khi tắm rửa Lạc Hi quyết định rời khỏi khách sạn để đi ngắm Sài Gòn sau 3 năm xa cách. 3 năm xa quê hương để đến xứ người xa lạ nhiều lúc cậu nhớ Sài Gòn đến quay quắt, nhiều khi muốn bỏ hết tất cả để quay về với miền đất hứa, miền đất có người cậu yêu thương đang sinh sống. Nhưng rồi cậu chẳng dám quay về.

Chiếc taxi dừng lại ở quán cà phê mang đậm phong cách Pháp. Chẳng hiểu lý do vì sao cậu muốn đến nơi này, dù 3 năm qua cậu đã chán ngán thủ đô hoa lệ Pari. Chắc có lẽ, nơi đây là nơi mà cậu và ai kia đã từng đến đây mỗi lúc rảnh rỗi.

Đẩy cánh cửa bước vào quán, cậu bất ngờ vì mọi thứ dường như không thay đổi. 3 năm, khoảng thời gian không phải là ngắn ấy thế mà quán cà phê này vẫn giữ nguyên cách bài trí ấy trong khi giữa mảnh đất Sài Gòn này, mỗi ngày lại có thêm vài quán cà phê mới mở.

Gọi cho mình 1 tách cà phê sữa nóng như thói quen từ bao năm qua. Cậu từ từ đưa mắt nhìn khắp gian phòng. Rồi bất chợt cậu dừng mắt ở 1 chiếc bàn cạnh cửa sổ. Nơi ấy có 1 đôi nam nữ đang ngồi, chẳng biết họ đang nói gì mà trông họ cười thật vui. Cậu thu ánh nhìn của mình về. Dù cố dặn lòng là không được rung động thế nhưng cậu thấy tim mình đau nhói.

Cô bé nhân viên mang tách cà phê nhẹ nhàng đặt lên bàn, ánh mắt nhìn xoáy vào cậu không dứt được. Cậu lịch sự ngước mặt nhìn cô bé rồi mỉm cười nói lời cảm ơn. Cô bé như đứng hình trước hành động của cậu, đến khi quản lý quán ra nhắc nhở cô mới giật mình, bẻn lẻn bước vào trong.

Anh quản lý lịch sự cúi đầu xin lỗi:

- Thật ngại quá. Cô ấy là nhân viên mới đến nên chưa có nhiều kinh nghiệm mong cậu bỏ qua.

Cậu mỉm cười đáp:

- Không có gì đâu ạ. Nhưng mà hình như quán này vẫn là chủ cũ đúng không ạ?

Người quản lý hơi ngớ người khi cậu hỏi 1 câu hỏi không ăn nhập gì với đề tài của mình, nhưng bằng sự chuyên nghiệp vốn có, anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh trả lời:

- Phải nói thế nào nhỉ? Có thể nói là đã thay chủ mới, nhưng cũng có thể nói là không thay đổi.

Cậu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh quản lý, như hiểu điều cậu muốn lên tiếng, anh quản lý nói:

- Thực ra cô chủ quán đã mất cách đây hơn 1 năm, chồng cô ấy muốn giữ lại quán, và cách bài trí trước đây, vậy nên quán cũng không có gì thay đổi.

Anh quản lý trả lời xong vẻ mặt đượm buồn, cúi đầu chào cậu rồi bước đi.

Cậu ngồi đó trầm ngâm, hóa ra trên đời này vẫn có những tình cảm thiêng liêng khắc cốt ghi tâm đến vậy.

Lạc Hi đứng ở quầy thu ngân, cúi mặt lấy tiền trong ví, sau khi đưa tiền cho cô bé thu ngân, cậu mỉm cười quay mặt đi, vừa lúc đó có người bước đến đứng sau lưng cậu nên mặt cậu đập phải vào vai của người đó.

Cậu đưa tay xoa chiếc mũi vì cú va chạm, rồi đưa mắt nhìn xem mình vừa đụng phải ai. Cả 2 cùng đưa mắt nhìn nhau. Bất động. Ánh mắt cứ xoáy vào nhau không dứt ra được.

Mắt cậu rưng rưng, khóe mắt đong đầy nước chực trào ra. Còn nam nhân bị cậu va phải sau khi khi đờ đẫn nhìn cậu thì ngay lập tức đanh mặt, đôi mắt hiện rõ sự tức giận. Nam nhân ấy kéo tay cô gái bên cạnh mình bước đi thật nhanh. Cô gái bị kéo đi nhưng vẫn cố ngoái đầu lại nhìn cậu. Lạc Hi thẩn thờ nhìn theo, mãi 1 lúc sau mới bước chân ra khỏi quán.

Gió vẫn cứ thổi, mây vẫn cứ bay, người đi đường vẫn cứ tấp nập ngược xuôi. Chỉ riêng cậu cô đơn bước đi 1 mình. 3 năm cứ ngỡ mọi thứ đã ngủ yên, khi gặp lại cứ ngỡ sẽ mỉm cười chào nhau 1 câu, ấy vậy mà tình huống lại xấu hơn cậu tưởng tượng. Cứ mãi suy nghĩ, cậu trở về khách sạn trong vô thức. Cố gắng vỗ về giấc ngủ, nhưng những mộng mị cứ mãi đeo bám. Bật người dậy, cậu lôi cuốn nhật kí ra hí hoáy viết, rồi cứ ngồi thừ ngẫm nghĩ mọi chuyện của quá khứ.

Cầm hồ sơ trên tay, Lạc Hi khẽ hít 1 hơi thật dài lấy tự tin bước vào văn phòng luật sư P.R. Trước khi về nước 1 tháng, cậu có lên mạng và biết được văn phòng luật sư này có tuyển nhân sự, nên cậu đã đăng kí và hôm nay là ngày hẹn để phỏng vấn, thế nên ngay khi bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp cậu vội bay về ngay vì không muốn bỏ lỡ 1 cơ hội tốt.

Bước vào trong, còn đang lơ ngơ thì có 1 cô gái bước đến mỉm cười nói:

- Anh đến phỏng vấn đúng không ạ?

- Vâng.

Cậu mỉm cười, gật đầu.

- Anh đi lên tầng 5. Trưởng phòng đang đợi để phỏng vấn mọi người đấy ạ.

Chào cúi đầu cảm ơn rồi cậu bước đi.

Thang máy vừa lên đến tầng 5, cậu bước ra thì thấy có khá nhiều người đang đợi để phỏng vấn. Cậu đưa hồ sơ cho thư ký của trưởng phòng, rồi ngồi đợi. Nhìn vẻ mặt của mọi người dường như ai cũng căng thẳng.

Từng người từng người được mời vô phỏng vấn, đợi mãi mà vẫn chưa đến lượt mình, cậu chẳng buồn chú ý, mà đưa mắt nhìn xuống nền gạch dưới sàn. Cậu cứ đếm dọc, rồi lại đếm xuôi, cứ mãi như thế đến lần thứ 1372 thì cũng là lúc giọng nói phát ra:

- Mời số thứ tự 1372 vào trong ạ.

Cậu giật mình vì sự trùng hợp ngẫu nhiên này, lúc nãy nộp hồ sơ, thư ký đưa cho cậu dãy số, nhưng cậu không để ý, giờ nhìn thì thấy mình số 1372. Cậu vội hô có rồi đứng dậy, bước vào trong. Vừa đẩy cánh cửa bước vào, cậu nhìn sơ qua thấy có 3 người ngồi, cúi đầu chào 1 lượt đến lúc ngẩng lên, cậu kinh ngạc vì người không nên gặp lại ngồi ở ghế của hội đồng phỏng vấn. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Người đàn ông ngồi giữa lên tiếng:

- Chào cậu, La Lạc Hi. Đầu tiên tôi xin thay mặt cho văn phòng luật sư P.R gửi đến cậu lời cảm ơn vì đã tham gia đợt tuyển nhân sự của chúng tôi. Tôi xin giới thiệu, tôi là Lâm Minh Hiển, trưởng văn phòng luật này, còn đây là Hạo Thiên, còn đây là Chí Dân, 2 phó phòng của văn phòng luật này.

Cậu cúi đầu chào từng người. Từ lúc bước vào phòng đến giờ, cậu cứ có cảm giác Chí Dân đưa mắt nhìn cậu. Nhưng ánh mắt ấy hoàn toàn khác với ánh mắt hận thù lúc cậu gặp ở quán cà phê. Suốt cả buổi phỏng vấn cậu cố tính né ánh mắt của anh.

Phỏng vấn xong, cậu đứng dậy bước ra ngoài, đợi cuối buổi sẽ có kết quả. Gần cả trăm người ấy vậy mà chỉ chọn 1 người, xem ra khả năng được vào làm việc văn phòng này còn khó hơn lên trời hái sao. Nghĩ vậy cậu không thể không thở dài.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật mở, Trưởng phòng cùng với 2 phó phòng bước ra. Chẳng hiểu vì sao cậu đưa ánh mắt nhìn qua Chí Dân, nhưng khuôn mặt anh vẫn cứ lạnh tanh không 1 xúc cảm. Trưởng phòng Lâm lên tiếng:

- Một lần nữa tôi xin thay mặt toàn bộ nhân viên văn phòng luật P.R xin gửi đến các bạn lời cảm ơn sâu sắc vì đã chọn văn phòng chúng tôi để làm việc. Nhưng mà chỉ có 1 người duy nhất được chọn, những người không được chọn không phải vì không tài giỏi mà là do không phù hợp với tiêu chí của văn phòng, nên các bạn đừng bao giờ mất niềm tin nhé.

Mà thật ra, những cô gái nộp hồ sơ vô P.R vì mục đích duy nhất là nơi đây có luật sư Cao Chí Dân. 1 luật sư trẻ, đẹp trai nhưng đầy tài năng. Vậy nên ai cũng muốn được làm việc chung với anh, nên khi văn phòng ra thông báo tuyển dụng nhân sự thì chỉ vài ngày có cả hàng trăm đơn xin việc được gửi đến, mà đa số là những cô gái trẻ, thậm chí nhiều người đang có việc làm cũng nộp hồ sơ. Cũng chính vì vậy mà trong những năm gần đây, văn phòng càng thụ lý những vụ kiện lớn và toàn giành được thắng lợi. Công đầu đều do Chí Dân cả.

- Xin chúc mừng người mang số 1372 đã trở thành nhân viên của văn phòng P.R.

Nghe đến dãy số 1372, chẳng hiểu sao cậu đưa ánh mắt nhìn Chí Dân, nhưng đáp lại cái nhìn của cậu, anh nhìn đi hướng khác, rồi sau đó bỏ đi.

Luật sư La tiến đến bắt tay cậu để chúc mừng, sau đó không quên đập vào vai cậu1 cái như bảo rằng cố gắng lên.

Có nhiều người thất vọng bước ra về, nhưng trong lòng vẫn thầm nhủ rằng, đợi lần sau họ sẽ cố gắng hơn.

Còn cậu thì băn khoăn không biết những ngày sau sẽ làm việc như thế nào khi nơi đây từng có người làm cho tim cậu đập trật nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro