Một đêm tỏ tình không mấy yên ả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 闭肛



Khi bộ phim phát đoạn credit kết thúc, Jason cuối cùng cũng nhớ ra những giọt nước mắt trên mặt mình.

  Anh rút khăn giấy ra và vùi mình vào đó.

  Phim là một bộ phim hay nhưng tốn quá nhiều khăn giấy rồi.

  

  “Todd.” Damian vươn tay vuốt ve tóc của Jason, “Anh xác định là anh không có vấn đề về tuyến lệ chứ?”

  "Trông anh giống như một kẻ ngốc không được ăn kẹo vậy, chỉ có thể trốn vào một góc và lén lút khóc."

  "Rõ ràng là anh quá đa cảm."

  "Các dây thần kinh mảnh và nhạy cảm."

  Damian tặc lưỡi.

  Chà, đây có thể là nét quyến rũ của Jason Todd.

  

  Jason cúi đầu suy nghĩ: "Trời ạ, cậu tới lúc nào vậy?"

  "Lúc này, cậu không phải đang trực đêm sao?"

  Anh quay đầu sang một bên, không muốn Damian nhìn thấy hốc mắt, cái mũi và đôi má đỏ ửng của mình.

  Mặc dù Damian vừa mới nhìn thấy mọi thứ.

  Nhưng chỉ cần anh tự lừa dối mình, không ai có thể làm khó anh cả!

  

  Damian lăn qua và ngồi cạnh Jason.

 

 "Khi nữ chính quyết định chết và anh nổ tung."

       Jason lại rên rỉ.

  Vì Chúa, chẳng phải là anh đã chết đủ nhiều lần rồi sao?

  Anh phải tiếp tục bị làm cho xấu hổ trước mặt em trai mình, phải không?!

  Jason xoa xoa trán, “Cho nên, rốt cuộc là có chuyện gì lớn, để cho cậu có  thể hạ mình đến ngôi nhà nhỏ của tôi, chờ tôi xem xong phim mới nói? "

  “Có phải cô giáo đã xin phép phụ huynh vì xấu hổ quá không?”

  "Hoặc làm bài tập về nhà và cần một đối tác trên danh nghĩa?"

  "Hay cãi nhau với con dơi già và quyết định trốn nhà đi gác đêm?"

  

  "tt."

  Damian cau mày, nắm lấy mặt của Jason quay nghiêng để tránh đi tầm mắt của cậu: "Nhìn tôi đi, Todd, tôi không còn là một đứa trẻ nữa."

  Cậu không còn phải xin phép bố, không cần làm bài tập về nhà, không còn cãi nhau với bố nữa.
 

 

Jason buộc phải nhìn vào Damian.

  Đôi mắt xanh lục của cậu phản chiếu ánh sáng xanh nhạt của TV.

  Thay vì tức giận, có một sự bình tĩnh có thể sờ thấy được trong đó.

  Jason nhận ra rằng Damian đã thực sự trưởng thành.

  "Được rồi."

  “Cậu quả nhiên lớn rồi.” Jason nhướng mày cười đùa, “Một người đàn ông lực lưỡng cao 1m8 không hợp với ấn tượng của người ta về trẻ con cho lắm.”

  Ồ, ngoại trừ Shazam.

  Jason thoát khỏi sự kìm kẹp của Damian.

  Hừm, thằng nhóc này có đôi bàn tay thực sự lớn.

 

 Chà, cậu ấy chắc chắn không phải dạng con nít, mặc dù cậu ấy mới mười bảy tuổi.

Jason xoa xoa mặt, đổi chính mình xem phim mới.

  Đó là đêm chiếu phim của anh và anh sẽ xem phim cả đêm!

  Vấn đề duy nhất bây giờ là vị khách bất ngờ, Damian.

  "Rút cuộc thì vấn đề của cậu là gì?"

  

  Damian nhìn chằm chằm vào những lọn tóc xoăn của Jason.

  Quá chùng.

  Damian luôn chăm sóc đầu tóc của mình một cách tỉ mỉ, giống như một chú mèo dành nhiều thời gian chải chuốt cho bản thân mỗi ngày.

  Mái tóc bù xù của Jason khiến Damian thôi thúc muốn liếm nó.

 

 Cậu đưa tay ra và cố gắng vuốt mái tóc rối bù của Jason.

        Jason nổi da gà khắp người, anh đột ngột bật dậy, dựa vào ghế sofa, ước gì mình có thể tránh xa Damian ra.

  "Này!"

  Đầu không phải là nơi để chạm vào tình cờ!

  "Cậu định làm cái quái gì vậy?!"

  Jason dò hỏi nhìn Damian: "Cậu biết không, cho dù cậu thực sự đang bị người ngoài hành tinh chiếm hữu, cũng không phải chuyện gì to tát đâu, vì Bat Dad sẽ chữa khỏi cho cậu từ trong ra ngoài."

  "Thể chất chữa bệnh!"

  

  Damian tặc lưỡi, cau mày nhìn vào động tác phòng ngự từ trên xuống dưới của Jason: "Nếu như có thể, hi vọng anh có thể chiếu cố đầu tóc của mình, nó làm cho tôi không có cách nào tập trung được."

  

  Jason trợn tròn mắt: "Ừm, vẫn là lỗi của tôi hả?"

  Làm thế nào mà thằng nhóc này lại có thể làm điều đó?

    Khi mỗi lời mà cậu ta nói đều khiến mọi người muốn đánh cậu ta như vậy?

  "Được rồi, tránh xa tôi ra."

  Jason hai tay chắp lại, kiên định bảo vệ ngực của mình: "Lần trước cậu ở gần tôi như vậy, chính là lần cuối cùng."

  Thằng nhóc này mỗi lần đều sẽ làm cho amh mê muội, sau đó làm cho anh choáng váng rồi mê hoặc anh!

  Chết tiệt, sao lần nào anh cũng dễ dàmg mềm lòng thế!
 

 

        Damian cũng nghĩ ra một số mánh khóe của mình và mỉm cười mãn nguyện.

  “Thừa nhận đi, anh chỉ có ý như những gì anh nói với tôi thôi.”

  "Anh nói những lời khó nghe, nói rằng anh sẽ không bao giờ tin tôi nữa, nhưng cuối cùng anh vẫn sẽ luôn bị tôi lừa dối mà thôi."

  "Todd, anh biết là anh thích tôi mà."

  

  Jason lại trợn tròn mắt: "Tôi biết?"

  

  "Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật ra anh cũng biết thật đấy!"

  Điện thoại di động của Jason trên bàn cà phê đột nhiên vang lên giọng nói của Tim.

  

  "Tôi thật ngu ngốc!"

  Jason lấy khẩu súng từ đệm sofa ra và kinh ngạc chỉ vào chiếc điện thoại.

  Có phải anh vừa gọi cho Tim không?

  KHÔNG!

  "Cậu hack điện thoại của tôi khi nào thế hả?!"

  Tim trên điện thoại không hề ngượng ngùng, thậm chí còn đắc ý: "Từ khi hai người bắt đầu gắn bó với nhau."

  "Nó thực sự khiến tôi đánh giá cao một bộ phim tâm lý tình cảm tuyệt vời. Hai người có đang đóng vai Nick Fox và Judy Rabbit không?"

  

  Jason nắm chặt nắm đấm: "Ai đóng!"

  Anh đứng dậy và bắt đầu chọn trang bị.

  Thời tiết hôm nay tốt, thích hợp để chơi Little Red.

  

  Damian tặc lưỡi.

  “Đừng bận tâm đến Drake chết tiệt!” Damian nắm lấy tay Jason, “Ở lại với tôi, anh biết là anh cần có tôi đồng hành mà!”

  

  "Chà~"

  Tim phát ra tiếng ăn dưa.

  

  "Chúa ơi."

  Jason khó chịu gãi gãi đầu, lại vò rối tung tóc: "Bao gồm cùng tôi mỗi đêm xem phim?"

  

  Damian tự hào gật đầu: "Tất nhiên."

  Cậu là một người biết giữ lời hứa của mình.

  Cậu sẽ ở đó vì Jason trong mỗi đêm chiếu phim cô đơn, trao cho anh những cái ôm và sự quan tâm an ủi khi anh đánh rơi những viên ngọc trai buồn bã của mình.

  Cậu sẽ luôn là sự lựa chọn đầu tiên của Jason Todd.

  Và Jason Todd sẽ luôn là lựa chọn đầu tiên của cậu.

  

  Jason nhướng mày: "Bao gồm cùng tôi tiến vào Batcave, xé nát cái vẻ giả tạo trên mặt của Little Red?"

  

  Damian nở nụ cười rạng rỡ trên mặt: "Rõ ràng là tôi rất hào hứng với việc này."

  

  Little Red: Nguy hiểm!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro