Chương 1: Tề Ngạo Tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hoàng cung]
"Tứ hoàng tử! Đợi nô tài với a! Tứ hoàng tử! Tứ hoàng tử!" Trần công công vừa đuổi theo nam hài đang chạy trốn vừa la hét
"Trần Lỗi a! Ngươi đừng đuổi theo nữa a! Cái thưởng hoa hội chán ngắt đó có gì vui? Chi bằng để ta đi chơi đi a!" Nam hài được gọi là tứ hoàng tử chạy vụt đi, không để cho Trần công công kịp đuổi theo.
Tứ hoàng tử Tề Ngạo Tĩnh năm nay chỉ mới 13 tuổi, vẫn còn đang trong độ tuổi vui chơi trốn học trèo cây bắt bướm, khó tránh hắn lại mê chơi như vậy.
Tề Ngạo Tĩnh chạy vào một nơi hẻo lánh trong hoa viên, đi đến bàn đá liền ngồi xuống lôi gói hoa quế cao vừa trộm trong trù phòng ra trải lên bàn đá thong thả ngồi ăn.
Xa xa cách đó, tiếng mắng chửi truyền đến...
"Đồ nghiệt chủng không có cha!"
"Đồ ngu xuẩn! Quái vật!"
"Nương của ngươi là đồ không biết xấu hổ!"
"Phụ thân của ngươi là đồ ngu! Đội mũ xanh nuôi con giùm người ta!"
"Súc sinh! Chết đi!"
Hàng loạt tiếng mắng chửi của những tiểu hài tử truyền đến
Tề Ngạo Tĩnh lần theo tiếng mắng chửi đến một hẻm nhỏ cách ngự hoa viên không xa
Trong hẻm nhỏ, một tiểu thư chừng 15 tuổi cầm quạt phe phẩy, cười đến vui vẻ nhìn hài tử đang bị đám hài tử khác đánh đập đến đáng thương. Hài tử đang bị đánh luôn ngẩn đầu, mặc dù đã bị đánh đến mức miệng rướm máu vẫn kiên cường cắn môi, cố gắng không khóc
Tiểu thư cầm quạt cười độc ác, nói: "Xú tiểu tử, sau này còn dám hắt trà lên người bổn tiểu thư hay không?"
"Tiện nhân!" Hài tử vỏn vẹn phun ra hai chữ
Tiểu thư gân xanh đầy mặt, đã tức giận tới mức khó coi chỉ thiếu điêu thổ huyết.
"Đánh đến khi hắn ngất xỉu cho ta!" Tiểu thư kia ra lệnh
Một đám hài tử nam đá nữ giật tóc, đánh hài tử kia đến nhìn cũng thấy đau
"Dừng tay cho bổn hoàng tử!" Tề Ngạo Tĩnh khí thế bừng bừng bước vào chuản bị màn "anh hùng cứu mỹ nhân" ((:
Đám hài tử kia sớm bị từ "hoàng tử" dọa đến mất mật, vội vàng quỳ đầu hành lễ, đổ hết lỗi cho tiểu thư đang phe phẩy quạt. Tề Ngạo Tĩnh khi bỉ liếc nhìn, tiểu thư ngạo mạn kia lập tức quỳ xuống xin tha mạng. Trong góc tường, tiểu hài tử đã sớm bị đánh đến bất tỉnh.
"Nói bổn hoàng tử biết, tự ý đánh người trong cung, phạt bao nhiêu trượng?" Tề Ngạo Tĩnh đi đến góc tường, bế xóc hài tử kia lên.
Đám nam hài nữ hài kia nghe vậy vội vàng cầu xin tha mạng, đổ hết tội lỗi cho tiểu thư kia.
"Các ngươi mỗi người 5 lượng đưa cho hắn dưỡng bệnh, mau đem tiền ra!" Tứ Hoàng tử là đang lợi dụng cơ hội moi tiền a!
Đám người kia vội vàng đem tiền ra, liền vội vàng chạy mất. Tề Ngạo Tĩnh nhìn đống vàng dưới đất chừng năm muôi lượng, đắc ý không thôi. Gom hết vàng xong liền ôm hài tử trở về phủ Tứ hoàng tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro