Chương 3-1: Khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàn mỹ hệ thống

Chương 3 khó

Tác giả: Đình Băng

Đối với sự tình ban nãy lừa gạt Lưu Phương, Lạc Vũ cảm thấy có chút áy náy, rốt cuộc làm cho nàng lo lắng, nhưng là hắn lại không có biện pháp nói thật, rốt cuộc cái gì hệ thống, cái gì dịch cải tạo gen quá mức khoa học viễn tưởng, hắn sợ Lưu Phương không tiếp thu được.

Ngày hôm sau đi đến trường, Lạc Vũ đã bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng.

"Lạc Vũ, hiện tại là thời khắc quan trọng để thi đại học, em cư nhiên lại trốn học, có phải hay không nghĩ không thi đại học?" Chủ nhiệm ban nhị tên Trần Kiến Tài, mới hơn bốn mươi tuổi, tóc cũng đã rụng một nửa, trở thành Địa Trung Hải, thân hình cũng không cao, còn mang theo một cái bụng bia.

Ngày thường đối học sinh có thành tích có bối cảnh, đối với học sinh thành tích tốt, hoặc là có chút bối cảnh, thái độ quan ái, còn đối với những người thành tích kém, lại không có bối cảnh gì, liền coi là cái đinh trong mắt. Giống như Lạc Vũ chẳng hạn.

Liền phải thi đại học, sau khi kỳ thi đại học chấm dứt, sẽ bình chọn giáo viên ưu tú, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lạc Vũ một đóng cứt chó làm dơ nồi cháo.

Cho nên ngay cả khi hắn biết Lạc Vũ vì bị bệnh mà nghỉ, nhưng vẫn lấy lí do trốn học để làm khó dễ hắn.

"Làm một người học sinh, ngày thường không học tập tốt, tới gần thi đại học, còn ngủ mỗi ngày. Lúc này, cư nhiên còn muốn yêu sớm, chính em sa đọa liền tính, còn ảnh hưởng tới đồng học khác, cách ban chúng ta, những đồng học ban nhất đều tìm tôi cáo trạng. Lần này, tôi cũng không giúp được em, vì không để ảnh hưởng tới đồng học khác, em vẫn nên rời khỏi ban nhị đi, tôi đã cùng cô Lý ban bảy nói tới, nàng cũng đồng ý thu lưu em. Chờ một chút trở về, em nên dọn tới ban bảy đi." Trần Kiến Tài hoàn toàn không cho Lạc Vũ lý do phản bác, lời nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Lạc Vũ ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, muốn điều hắn đi ban nào cũng được, có cho hắn nói gì sao? Ban bảy, kia chính là ban có tiếng toàn rác rưởi. Ở lớp đó không phải học sinh dở cực độ, thì chính là phú nhị đại không thích học hành. Học sinh ban bảy cơ hồ thường xuyên cúp học, cũng không có lão sư nào nguyện ý dạy, học sinh đi tới nơi đó trên cơ bản là bị trường học từ bỏ. Hắn vốn cho rằng Trần Kiến Tài chỉ điều hắn ra khỏi ban hai, đi ban bình thường khác mà thôi, không nghĩ tới lại hận hắn như vậy, cư nhiên trực tiếp đem hắn nhét vào ban bảy, hiện tại tới gần thi đại học, ý tứ rõ ràng muốn đem hắn hủy hoại a.

Đến nỗi yêu sớm, ha hả, hắn khi nào yêu sớm, xem ra người ban nhất ban nhị cũng không vừa mắt hắn! Bất quá cũng không có quan hệ, rời ban nhị cũng có thể thi đại học, chẳng qua thay đổi một hoàn cảnh khác mà thôi.

"Nga, đã biết." Lạc Vũ cũng lười cùng hắn biện luận, lãng phí thời gian, yên lặng xoay người rời đi.

"Ai, cái thái độ gì vậy, đi trước cũng không biết cùng lão sư nói một tiếng sao?" Trần Kiến Tài căm giận mà đứng lên hô. Đáng tiếc, Lạc Vũ cũng lười để ý, trực tiếp rời đi.

"Trần lão sư, không cần tức giận như vậy, những học sinh dở đều như vậy, huống hồ hiện tại thầy cũng đem hắn đuổi tới ban bảy mà, muốn quản cũng phải để lý lão sư tới quản giáo, hà tất cùng hắn so đo." Một lão sư đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Trần Kiến Tài ngẫm lại cũng đúng, hiện tại rốt cuộc cũng đã đem viên cứt chuột này đuổi đi, nếu đổi lại học sinh khác, nghe được muốn từ ban trọng điểm đuổi tới ban bảy rác rưởi, khẳng định là muốn đại náo một hồi , Lạc Vũ rời đi như vậy, cũng coi như không tồi, bất quá hắn ngoài miệng lại nòi không tha, "Thầy nói đúng, hắn hiện tại đã không phải học sinh của tôi, tôi cũng lười quản hắn, bất quá cũng nên cùng Lý lão sư nói một chút, loại học sinh không tôn sư trọng đạo như vậy phải hảo hảo quản giáo một chút."

Trở lại trong ban, Lạc Vũ yên lặng mà thu thập sách từ bàn học.

Thân là lớp trưởng, diện mạo soái khí, thành tích lại hảo, Tằng Chí Thành được không ít nữ sinh gọi là bạch mã hoàng tử, thời điểm khi biết Lạc Vũ viết thư tình cho nữ thần trong lòng của mình, liền vẫn luôn xem Lạc Vũ không vừa mắt. Nhìn đến Lạc Vũ đang ở thu thập tài liệu, đi đến bên người, mang theo châm biếm nói: "Nhìn xem, sao Lạc đồng học của chúng ta phải thu thập đồ thế?, như thế nào, biết chính mình tham gia thi đại học cũng vô dụng, trước tiên thu thập cặp sách về nhà ư?"

Lạc Vũ cũng không cho hắn một cái liếc mắt, tiếp tục thu thập đồ vật của mình. Vị trí Lạc Vũ ở phía sau cùng trong lớp học, Tằng Chí Thành thấy hắn không có đáp lại, nhìn nhìn lại thấy ánh mắt toàn ban đều dừng trên hai người, tức khắc cảm thấy có chút xấu hổ.

"Uy, cùng cậu nói chuyện, có nghe hay không." Tằng Chí Thành duỗi tay muốn đẩy Lạc Vũ, lại bị Lạc Vũ nhanh nhạy né tránh, cái này, Tằng Chí Thành càng thêm cảm thấy Lạc Vũ là cố ý làm hắn nan kham trước mặt các đồng học, lập tức sắc mặt trầm xuống dưới.

Lạc Vũ sẽ để ý tới hắn sao?

Đương nhiên sẽ không, loại người này không quan trọng, không cần phải để ý tới, hắn như cũ cúi đầu đem sách giáo khoa một quyển một quyển nhét vào ba lô.

Bị người như vậy làm lơ, Tằng Chí Thành luôn sĩ diện cũng bạo hát, đôi tay đem mấy xấp đề thi thử của Lạc Vũ từ trên bàn quét xuống, làm cho vị đồng học phía trước nhanh trí trốn sang một bên, sợ bị họa rước vào thân.

"Mày cho rằng mày là thứ gì, cùng mày nói chuyện, dường như còn có thể túm được bảy tám vạn, không lễ phép, không gia giáo, mày ở trong ban chính là rác rưởi ô nhiễm không khí. Trần lão sư có thể nhẫn nại mày đến bây giờ cũng đủ ghê gớm, có mấy người hiển nhiên nên có chút tự biết mình, tao cũng vì tốt cho mày, mới hảo tâm đánh thức mày, có người không phải mày có thể trèo cao là được, cũng đừng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình." Tằng Chí Thành châm chọc mỉa mai, lời nói ngày càng khó nghe.

Đồng học trong ban cứ như vậy xem diễn, không có ai mở miệng giúp Lạc Vũ, cũng không có ai cảm thấy Tằng Chí Thành quá phận. Không có biện pháp, học trong lớp một năm, Lạc Vũ cũng không có cảm giác tồn tại gì, càng không cần phải nói cái gì bằng hữu, mà Tằng Chí Thành chẳng những là bạch mã vương tử trong ban được nữ sinh ưu ái, mà Tằng Chí Thành làm người cũng rất được, cho nên hắn cùng những nam sinh trong ban ở chung không tồi. Lạc Vũ cùng Tằng Chí Thành, giống như (?)điểu ti cùng cao phú soái, nên mọi người cư xử như vậy cũng có thể hiểu được.

Nguyên bản, Lạc Vũ thật sự thực không nghĩ để ý tới Tằng Chí Thành, nhưng hắn cứ nói đi nói lại trên trời dưới đất xoát cảm giác tồn tại, nếu hắn không đáp lại, đó chính là yếu đuối a.

Ngẩng đầu, tóc mái tự động thoáng qua một chút, Lạc Vũ lộ ra ánh mắt lạnh như băng, khí chất trên người nguyên bản không có cảm giác tồn tại, biến thành tồn tại cao cao tại thượng, hắn lạnh lùng mà đối với Tằng Chí Thành nói: " Nhặt lên cho tôi."

Tằng Chí Thành cả người chấn động, đối mặt ánh mắt lạnh băng của Lạc Vũ, cảm giác như có một cỗ áp lực vô hình đánh tới, ép hắn không thể động đậy, ngay cả hô hấp giống như cũng muốn đình chỉ. Hiện tại Lạc Vũ có thể tùy thời thu liễm hoặc phóng thích khí chất trên người, lấy khí chất 80 điểm hiện tại của hắn, một khi phóng xuất ra khí thế thuộc về mình, sẽ tạo ra áp lực cực lớn cho người thường. Liền giống như người thực lực cao cường, lại là Đế hoàng nắm hoàng quyền, cao cao tại thượng, chỉ cần một ánh mắt, là có thể đủ người khác sợ tới mức tiểu ra quần.

Thời gian tựa hồ yên lặng, chỉ là ngắn ngủn ba giây đồng hồ, từ bên ngoài, cũng bất quá chỉ là thời gian một cái chớp mắt mà thôi, nhưng trong cảm nhận của Tằng Chí Thành thì tựa như đã trải qua một thế kỷ, rốt cuộc, Tằng Chí Thành cuối cùng chịu đựng không nổi, chân mềm nhũn, "Thình thịch" một cái, ngồi xuống ghế, vẻ mặt mang theo sự sợ hãi hoàn toàn không dám cùng Lạc Vũ đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro