Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới đường cao tốc, mặt nước tĩnh lặng gột rửa sỏi đá, bốn người gục xuống bãi đá nghỉ ngơi, đồng phục màu xám bạc của đội đều đã ướt đẫm, bảng tên [Đoàn Tìm Quỷ] trên ngực vẫn còn đọng lại những giọt nước, Alpha sói xám cầm khẩu AK lên để kiểm tra tình hình nước vào của súng, thuận tiện nhìn một lượt thanh máu của các đồng đội, họ đều có mức độ hao hụt khác nhau.

"Bơm đầy máu đi." Hà Sở Vị một bên trải đạn ra và lau khô chúng, một bên ném ba mũi tiêm hồi phục cho các đồng đội.

"Đụng phải đinh cứng(*) rồi, Alpha sư tử kia có chút đồ vật(*). Cậu xem kỹ thuật lái xe của cậu ta, chắc chắn là đã được huấn luyện qua, không biết thuộc về đơn vị nào, có lẽ ra ngoài còn có thể gặp được."

(*)Đụng phải đinh cứng (碰上硬钉子了): Ý chỉ việc gặp khó khăn trắc trở, không thuận lợi.

(*)Có chút đồ vật(有点东西): từ ngữ thịnh hành trên internet, để hình dung một người có thực lực cao hơn so với thực lực mà cậu ta biểu hiện ra bên ngoài.

"Xem Alpha làm gì, có thể theo đuổi sao? Các cậu không thấy kỹ thuật bắn súng của Omega nhân ngư kia rất chuẩn sao? Một phát đã khiến chúng ta bị mất đi bánh sau hơn nữa cậu ấy lớn lên trông cũng thật đẹp mắt, lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy, dáng người còn nóng bỏng như vậy nữa." Cố Vô Lự vắt khô áo đồng phục đội và lau mái tóc đang chảy nước của mình, dựa vào bóng trên mặt nước mà sửa lại đầu tóc của mình: "Tư thế vừa rơi xuống nước của tôi có đẹp trai hay không, có thể lưu lại cho cậu ấy ấn tượng tốt không? Vừa rồi ai trong các cậu nổ súng bắn cậu ấy, có biết như vậy cậu ấy sẽ mất máu không? Tôi muốn tổ đội với bọn họ, tôi muốn bảo vệ Omega đó."

"Cậu có chắc là để lại ấn tượng tốt không?" Hạ Văn Tiêu cởi tất, đứng bên sông vắt nước, quay đầu lại nhìn anh thích thú nói: "Tôi nghe được câu cuối cùng mà cậu ta nói đó là đồ gà."

Cố Vô Lự vẫn cứ cho rằng như vậy không có gì không tốt:"Tôi ít nhất còn có một câu là đồ gà, cậu ấy đến chửi cũng không thèm chửi mấy cậu."

Hạ Văn Tiêu lại bắt đầu vặn chiếc tất của bàn chân đó: "Đừng tưởng bở, rõ ràng câu đó là đang mắng đội trưởng."

Một Alpha sói khác, trông giống hệt Hạ Văn Tiêu đang ngồi xổm ở bên cạnh, dùng chiếc bật lửa mua trên phố để đốt củi đã thu được, nhân tiện hong khô quần áo ướt trên người, ngẩng đầu lên cười hì hì đồng ý với người anh em song sinh của mình: "Tôi cũng nghĩ rằng cậu ta là đang mắng đội trưởng."

Hà Sở Vị ném tới một nắm đạn hỏng vì nước vào, ném đến ba tên Alpha phải bò loạn trên đất: "Còn tranh cái vô dụng này cho lão tử, về nhà đánh gãy hết chân mấy cậu."

Trái ngược với đội [Có Chữ A Nào Không], [Đoàn Tìm Quỷ] là một đội đầy đủ alpha, hơi khác so với đội hình bốn chó săn xám của đội [Phong Tiêu Tiêu Hề] trước đó, đội này có ba Alpha sói xám Bắc Mỹ, ở giữa lại xen vào Cố Vô Lự – một con Husky(*) vui vẻ.

(*)Chó Husky (哈士奇): là tên gọi chung cho một loại chó kéo xe được sử dụng ở các vùng phía bắc, khác biệt với các loại chó kéo xe trượt tuyết khác bởi tốc độ kéo xe nhanh của chúng. Husky là một giống chó lai luôn thay đổi của những con chó nhanh nhất.

Đội trưởng tức giận rồi, anh em nhà họ Hạ ân cần vắt kiệt nước ở vạt áo và quần của Hà Sở Vị rồi nhường ra một vị trí thoải mái cho đội trưởng hong quần áo.

Ở đằng xa Hà Sở Vị cầm súng lên hong khô, có một chút cáu kỉnh mà kiểm tra súng còn dùng được không. Tuy rằng hiện tại bọn họ chưa thăm dò được thực lực của đội [Tùy Tiện Đánh], nhưng ít nhất có thể chắc chắn rằng đội này không đơn giản, nhìn sự bảo vệ của Alpha sư tử và Omega nhân ngư cho con thỏ ở trong xe, khả năng cao đó cũng là đội ngũ mà 3 bảo vệ 1, hơn nữa lại còn hợp tác với một đội Omega, bây giờ muốn lấy giết bọn họ để lấy điểm đầu người có vẻ không thực tế cho lắm, tốt nhất nên tránh xa ra.

"Anh, hiện tại chúng ta có thể kiếm được mấy sao." Cố Vô Lự bẻ tay đếm: "Tôi giết được 21 người, sống đến cuối cùng thì cũng chỉ được năm sao thôi. Sao xui quá vậy? Những người khác đều có ba cái nhiệm vụ một sao, chỉ có chúng ta là mỗi người có một cái nhiệm vụ ba sao, đúng là vận may không ai có nha."

Từ sổ nhiệm vụ của Hạ Văn Tiêu có thể biết vị trí của đối tượng thí nghiệm số 1513 là trong viện nghiên cứu, hiện tại cả đội mới chỉ có người em trai Hạ gia là hoàn thành được nhiệm vụ, lấy được một ống thuốc gây ảo giác AC.

Trong sổ nhiệm vụ của Cố Vô Lự chỉ có một dòng ngắn: "Tiêm chất gây ảo giác Aelerant vào tuyến thể sau cổ của đối tượng thí nghiệm 1513."

Sổ nhiệm vụ của Hà Sở Vị thẳng thắn hơn: "Giết chết đối tượng thí nghiệm 1513."

"Mà này, đối tượng thí nghiệm 1513 là cái quái gì?" Cố Vô Lự chống cằm thắc mắc.

"Vừa nãy Alpha sử tử nói, gặp lại ở viện nghiên cứu, cậu ta chắc chắn biết cái gì đó." Hà Sở Vị đánh lửa ba bốn lần mà không châm được lửa cho điếu xì gà ẩm, miễn cưỡng ném điếu thuốc xuống nước, bắn ra một tia nước nhỏ: "Các đội khác nhau tổ đội không tính là vi phạm quy tắc, thông tin mà bây giờ chúng ta biết được còn quá ít."

Hà Sở Vị trầm mặc suy tính, nếu nhiệm vụ của đội [Tùy Tiện Đánh] cũng là giết đối tượng thí nghiệm 1513, vậy thì có thể cân nhắc một số phương pháp khác.

Cùng lúc đó, đội [Tùy Tiện Đánh] đột nhiên thay đổi lộ trình, vốn định đi thẳng vào viện nghiên cứu, nhưng lúc này lại từ nhánh nối của đường cao tốc chạy ra, sau đó chạy một đường xóc nảy lên núi.

Tất Lãm Tinh lái xe chở ba bé O khác trở lại theo con đường ban đầu. Chạy về khu dân cư lúc ban đầu. Khu dân cư có rất nhiều nhà cửa, cây cối và người đi bộ. Nhiều đội ngại đến nơi này, vì nếu chẳng may làm người dân bị thương sẽ bị trừ điểm, vì vậy khu dân cư nhỏ đã trở thành nơi an toàn nhất để bảo toàn tính mạng và giữ nguyên điểm. Hiện tại bọn họ đã có đủ thiết bị cản nổ trên người, họ hoàn toàn có thể núp vào các tòa nhà dân cư để nghỉ ngơi, gần một phần tư thời gian thi đã trôi qua, hiện tại ra ngoài rêu rao cũng không có ý nghĩa gì.

Phần nắp trước của chiếc BMW mà họ trộm được từ gara ngầm lúc mới bắt đầu thi đang bốc khói nghi ngút, kính hai bên vỡ vụn, thân xe lốm đốm vết đạn, cơ bản có thể báo hỏng được rồi.

Một chiếc xe Wuling Hongguang Mini EV giao thức ăn cho thị trấn dừng lại ở lối ra phía đông của làng Sanwa, Bạch Sở Niên tắt máy và mở khóa: "Đổi xe."

Độ Mặc ngoan ngoãn nghe lời, trận xe chiến trước làm cho cậu thấy được rõ một chút thực lực của Bạch Sở Niên, có vẻ Alpha này mạnh hơn cậu tưởng. Cho nên khi Bạch Sở Niên vừa nói, Độ Mặc lập tức ngoan ngoãn đi theo. Alpha này nhìn qua thì trông giống như một người có tính khí bất cần thích đùa giỡn người khác, nhưng trên thực tế, khi ở bên cạnh cậu ta lại có thể cảm thấy an toàn một cách khó hiểu.

Độ Mặc còn muốn tới gần Bạch Sở Niên thêm chút nữa, cổ đột nhiên bị đuôi cá lạnh lẽo quấn lấy, Rimbaud ngồi ở trên nóc xe, dùng chóp đuôi lôi kéo omega quạ đến bên người mình, hạ lông mi, ánh mắt không chút che đậy quét qua mặt Độ Mặc.

Độ Mặc không thể không thận trọng hơn khi đối mặt với một nhân ngư có vẻ ngoài không mấy thân thiện này. Cậu bối rối, cẩn thận ngước mắt lên, liếc nhìn Rimbaud rồi nhanh chóng quay đi, mơ hồ hiểu ý Rimbaud, nhẹ giọng hỏi: "Anh, em đi theo anh?"

Rimbaud cúi đầu, bình tĩnh, thờ ơ tháo băng đạn từ thắt lưng ra và đổi đạn cho khẩu súng trường, ừm một tiếng.

Lục Ngôn liếc nhìn chiếc xe van(*) cũ kỹ bẩn thỉu, không tình nguyện lên xe. Bé thỏ sinh ra là thế hệ quân nhị đại còn thêm phú nhị đại, từ khi sinh ra tới giờ chưa từng đi xe nào có ít hơn bảy con số.

(*)Xe Van(面包车): là một loại phương tiện giao thông đường bộ được sử dụng để vận chuyển hàng hóa hoặc người. Tùy thuộc vào loại xe van, nó có thể lớn hơn hoặc nhỏ hơn một chiếc xe tải và SUV, và lớn hơn một chiếc xe thông thường.

Bạch Sở Niên vỗ vỗ bùn đất lởm chởm trên cửa xe nói: "Dạy cậu cách lái xe chiến, không muốn học."

Lỗ tai Lục Ngôn nghe được âm thanh từ xa, nhanh chóng chạy tới nhảy vào vị trí lái xe: "Tôi muốn học..... cách cậu lái xe khá tốt."

Bạch Sở Niên để Lục Ngôn trực tiếp lái chiếc xe van cũ kỹ và bẩn thỉu đi, đồng thời dạy cậu cua ngang chiếc xe vào một khúc cua để dừng lại và cho mọi người xuống xe.

Cuối đường, tiếng của ống xả xe thể thao nhẹ nhàng vang lên, phản ứng đầu tiên của Lục Ngôn và Độ Mặc là dựng súng chuẩn bị quét xe, Bạch Sở Niên dựa vào gốc cây uể oải nói: "Nhớ cho kỹ sự khác biệt giữa âm thanh của những chiếc ô tô thể thao, chiếc xe đang đến là KTM(*). Tốc độ của nó các cậu không thể quét được, di chuyển tảng đá ra để nó kẹt vào khung xe."

(*)KTM nè mn.

Đúng như dự đoán, một đội bị kẹt giữa đường, xe bị lật, Bạch Sở Niên để cho Lục Ngôn đi thu đầu người, lấy vật tư chuyển phát nhanh đưa tới của đội này rồi lên xe chạy đi.

"Phong phú như vậy, cư nhiên có cả súng phun lửa(*), đm."

(*)Súng phun lửa là một loại vũ khí có thể khà ra lửa nhằm tiêu diệt hoặc sát thương mục tiêu đối phương. Súng phun lửa thường có tầm bắn chỉ vài chục mét. Súng phun lửa thường dùng chất lỏng như xăng hoặc chất khí như khí ga để phun. Trong lĩnh vực quân sự, hầu hết súng phun lửa sử dụng chất lỏng.

"Loại kiểm tra này là như thế, chỉ cần mặt dày, không biết xấu hổ là có thể đoạt bất kỳ trang bị nào." Bạch Sở Niên huýt sáo, ung dung cướp bóc đoàn xe đi riêng lẻ ở chỗ đất hoang vắng. Còn có hơn một ngày nữa kỳ thi mới kết thúc, nhiệm vụ gần như đã xong, tạm thời tránh những điểm vật chất lớn để giảm xác suất thương vong là lựa chọn tốt nhất.

Trước mặt, lại có một đội xui xẻo khác không biết sống chết liều lĩnh lao tới đây, Lục Ngôn nắm chặt tay lái, khẩn trương nói: "Chạm mặt rồi, làm sao đánh."

"Đối diện là Volkswagen Passat, vỏ rất dễ vỡ." Bạch Sở Niên ngồi trong khoang lái không hề hoảng sợ nói: "Cứ đâm thẳng vào."

Tất Lãm Tinh dẫn ba bé O ổn định ẩn nấp trong khu dân cư nghe thấy trên bầu trời không ngừng thông báo thành tích đánh giết kỷ lục của Lục Ngôn của đội [Tùy Tiện Đánh], xem tình hình hiện tại chắc là em ấy đang giết hết đội này đến đội khác ở nơi hoang dã kia, giết đến quên hết tất cả.

Tất Lãm Tinh nhịn không được gõ gõ máy truyền tin nói: "Anh Sở."

Âm thanh ngâm nga thong thả của Bạch Sở Niên phát ra từ tai nghe liên lạc: "Ừm!"

Tất Lãm Tinh: "Chỉ là, anh muốn thu liễm lại một chút không? Em không biết có bao nhiêu đội trong trò chơi này. Vạn nhất đều bị anh chiếm được, vị trí số một không phải là quá rõ ràng rồi ư?"

Máy truyền tin im lặng trong vài giây.

Bạch Sở Niên: "A, tôi quên mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro