Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm trước kì thi giữa tháng, Bạch Sở Niên đang kiểm tra lại video về môn phản xạ bắn súng và đột nhập xạ kích của các đặc huấn sinh trong laptop. Không phải đặc huấn sinh nào qua kỳ khảo hạch cuối cùng tại căn cứ huấn luyện đều có thể được chọn vào Tổ Đặc công Liên minh, ngoài ra cũng có một số đặc huấn sinh mong muốn sẽ được vào Tổ Liên minh Chống cháy nổ hoặc Cục Y học Liên hiệp, vì vậy môn đột nhập xạ kích đã trở thành môn học cực kỳ quan trọng. Trong cuộc chiến chống khủng bố ở thành phố, đây là một môn học bắt buộc vì môn này dạy cho các đặc huấn sinh khả năng đột nhập vào một không gian khép kín sau đó nhanh chóng xác định mục tiêu chiến đấu.

Khi cậu kiểm tra đến video của đặc huấn sinh thứ ba mươi mấy, máy tính đột nhiên chuyển thành màn hình xanh chết, các dòng mojibake* màu trắng xuất hiện ở góc trái màn hình.

(*) Mojibake là các ký tự vô nghĩa hiển thị ra khi phần mềm không thể hiển thị văn bản theo mã hóa ký tự dự định của nó

"Cái đám quỷ nhỏ này, dám nhân lúc mình vắng mặt lấy máy tính chơi game, chắc là bị dính virus rồi." Bạch Sở Niên nhấn đại phím Esc vài lần nhưng không có tác dụng, phím Enter cũng vậy, thử tắt máy rồi khởi động lại cũng không ăn thua.

Cậu gập máy tính, vỗ vài cái rồi bật lên lại, thế là màu xanh trên màn hình biến mất.

Thay vào đó, nó chuyển sang màu trắng bóc, sau đó một biểu tượng màu đen chuyển động từ từ hiện lên ở giữa màn hình.

Hình vẽ trông giống như một con sâu đang trườn bò vậy.

Bạch Sở Niên buồn chán chống cằm nhìn màn hình biến đổi, khi trên màn hình xuất hiện một dòng chữ, cậu không hề ngạc nhiên tí nào.

Biểu tượng con sâu trên màn hình không biến mất, thay vào đó, một con trỏ văn bản xuất hiện ở góc trên bên trái màn hình. Song song với con trỏ di chuyển, một dòng chữ màu đen nhanh chóng xuất hiện:

"9100, tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu."

Bạc Sở Niên ngáp một cái, nói vào micro của máy tính: 

"Hi người anh em, anh có micro không? Tôi lười gõ quá."

Con trỏ máy tính tạm dừng một lúc mới tiếp tục đánh chữ:

"Không có."

Bạch Sở Niên nói: "Không có thì thôi, anh nghe tôi nói cũng được."

Trên màn hình máy tính lại hiện lên một dòng chữ: 

"Nếu như cậu muốn bốn học viên trẻ tuổi của cậu sống sót trở về, tôi khuyên cậu nên đồng ý làm cuộc giao dịch này với tôi."

Bạch Sở Niên cầm lấy bút đỏ rồi rút một xấp bài thi lý thuyết ra khỏi giá sách, bắt đầu cúi đầu phê chữa, thản nhiên trả lời: 

"Thứ nhất, không được gọi số thứ tự của tôi. Thứ hai, dù anh có dùng bao nhiêu sinh mạng để uy hiếp tôi đi nữa thì tôi cũng không quan tâm."

Chữ trên màn hình lại hiện lên:

 "Vốn dĩ tôi còn cho rằng việc cậu hoà nhập với xã hội loài người ba năm có thể thay đổi được thái độ của cậu, ít nhất thì cậu cũng bị loài người tiêm nhiễm cái bệnh thảo mai đôi chút. Không sao cả, vì mục đích cuối cùng của chúng ta là vậy mà."

"Anh chính là Omega Bò Sát trong lời kể của hội trưởng đúng không? Xâm nhập vào kì thi ATWL rồi xáo trộn đề bài, gửi email thông báo cho các thế lực khác, anh là người đã làm tất cả những chuyện này sao?"

Omega Bò Sát: "Đúng vậy. Bây giờ tôi đã có hồ sơ chi tiết của tất cả các vật thí nghiệm chưa được công bố của viện nghiên cứu 109. Cậu có thể chọn ngẫu nhiên một vật thí nghiệm để xác minh rằng những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật."

Tốc độ sửa bài của Bạch Sở Niên vẫn không thay đổi:

 "Điều kiện?"

Omega Bò Sát: "Đến thành phố Ân Hi và hộ tống bác sĩ Lâm Đăng từ bệnh viện Ân Hi đến nơi tôi chỉ định."

"Chà." Bạch Sở Niên mặt lạnh cảm thán: "Vậy thì bác sĩ Lâm Đăng chắc hẳn rất quan trọng với anh và đồng bọn, cái giá của việc đó đối với tôi phải cao hơn một chút."

Omega Bò Sát: "Cậu muốn gì?"

Bạch Sở Niên: "Để lại phương thức liên lạc cho tôi, sau này cung cấp thông tin cho tôi bất cứ khi nào tôi cần."

Omega Bò Sát: "Cậu cũng thật tham lam."

"Đương nhiên, nếu như anh tìm được người khác có thể giúp anh thì tôi nhất định sẽ không trả giá cao như vậy." Bạch Sở Niên chọc chọc bút vào xấp giấy kiểm tra đã được chỉnh sửa trên bàn: "Tôi không ép buộc ai phải giao dịch bao giờ cả, nhưng liệu anh có tự tin rằng trong tương lai anh sẽ không bao giờ nhờ tôi giúp đỡ không?"

Omega Bò Sát: "Tôi đồng ý. Mong cậu tuân thủ thỏa thuận."

Bạch Sở Niên nhoài người lên bàn rồi nhắm mắt nghỉ ngơi: 

"Đầu tiên, hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với vật thí nghiệm 408."

Omega Bò Sát gửi tới một trang tài liệu ngắn gọn.

Vũ khí tác chiến đặc chủng số 408: SAMAEL

Tình trạng: Omega kỳ nuôi dưỡng.

Ngoại hình: Không khác gì con người, nhưng không có đồng tử, toàn bộ nhãn cầu có màu đỏ.

Năng lực phân hóa: "Virus Tuần Hoàn" mục tiêu bước vào giai đoạn đầu lây nhiễm trong vòng 24 giờ sau khi bị lây nhiễm. Khi người bị nhiễm biết được mình đã mắc bệnh thì lập tức bước vào giai đoạn cuối của quá trình lây nhiễm.

Biểu hiện của giai đoạn cuối: Rối loạn hệ thần kinh, thị lực, trí tuệ và cả khả năng vận động đều bị giảm, các cơ quan nội tạng, da vỡ dần và chảy máu, cắn người chưa nhiễm bệnh một cách bừa bãi, làm lây lan virus tuần hoàn qua dịch cơ thể.

Mục tiêu đào tạo: Vũ khí sinh học chủng bệnh truyền nhiễm

"À, nghe có vẻ như là sự kết hợp giữa bệnh dại và sốt xuất huyết Ebola nhỉ." Bạch Sở Niên nổi lên hứng thú: "Biểu hiện của giai đoạn đầu nhiễm bệnh là gì?"

Omega Bò Sát: "Khi nào tôi chắc chắn rằng cậu đã đi thành phố Ân Hi thì tôi mới cung cấp thông tin chi tiết cho cậu."

Bạch Sở Niên: "Chỉ vậy thôi?"

Omega Bò Sát: "..."

Omega Bò Sát: "Mặc dù cậu không quan tâm đến sự an toàn của những đứa trẻ loài người đó, tôi vẫn có một tin tức muốn tiết lộ miễn phí cho cậu, họ đang bị mắc kẹt trong bệnh viện Ân Hi và không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Tôi chỉ có thể liên lạc với họ thông qua một điện thoại bàn trong bệnh viện. Bây giờ tôi sẽ cho cậu nghe một đoạn ghi âm cuộc gọi. "

Đoạn ghi âm hơi ồn ào nhưng dường như vẫn có thể nhận ra được âm thanh của Omega Đom Đóm nức nở như sắp khóc: 

"Đây là Tổ Liên minh Chống cháy nổ, chúng tôi đang bị mắc kẹt trong bệnh viện lớn Ân Hi, bây giờ khắp nơi đều là bệnh nhân bị nhiễm bệnh đến phát điên, tất cả các tiền bối của Tổ Chống cháy nổ đã hy sinh, hiện tại chỉ có chúng tôi là bốn đặc huấn sinh chúng tôi đang bảo vệ các bác sĩ. Nếu có ai nghe thấy, xin hãy giúp chúng tôi liên hệ với Tổng hội Liên minh Omega và yêu cầu hỗ trợ."

Bạch Sở Niên không chút động lòng.

Omega Bò Sát: "Sau khi cậu đến thành phố Ân Hi, tôi sẽ chủ động liên hệ với cậu."

Biểu tượng con sâu trên màn hình bò đi một cách vụng về, màn hình laptop được khôi phục lại trạng thái ban đầu, video khảo hạch của các đặc huấn sinh vẫn chiếu bình thường.

Bạch Sở Niên không còn tâm trạng xét duyệt nữa, tắt video đi. Laptop này được trang bị cho huấn luyện viên, thường chỉ dùng để chiếu hoặc chỉnh sửa video cần thiết cho bài giảng. Nói chung là không được dùng cho mục đích cá nhân nên hình nền laptop là một bức ảnh nhóm của căn cứ huấn luyện, các đặc huấn sinh ngây ngốc đáng yêu vây quanh mấy vị huấn luyện viên nhìn về ống kính.

Cậu đóng máy tính lại rồi gửi yêu cầu chi viện cho hội trưởng, nhân tiện gửi một tin nhắn cho Rimbaud.

Lúc này Rimbaud đang ngâm mình trong bể cá xem TV, trên TV đang chiếu bộ phim Titanic, Rimbaud ôm một cái chậu nhỏ chứa đầy những con sứa ánh lam. Anh chăm chú nhìn vào màn hình không chớp mắt, thỉnh thoảng bỏ một hai con vào miệng nhai. Khi Rose và Jack sắp chìm xuống dưới nước, Rimbaud kéo cái chậu dưới TV lên rồi vô cảm hứng những viên trân châu rơi xuống.

Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, thông báo tin nhắn thoại do Bạch Sở Niên gửi đến:

"Bé cưng, tôi sẽ đi công tác vài ngày ở thành phố Ân Hi, có thể sẽ mất kết nối nếu tín hiệu kém. Đừng lo lắng cho tôi, cho dù không liên lạc được nhưng anh vẫn luôn trong tâm trí tôi."

Sau khi nghe xong tin nhắn thoại, Rimbaud ném điện thoại ra sau lưng rồi tiếp tục xem TV.

Bạch Sở Niên ngồi trên một chiếc trực thăng đinh tai nhức óc, cậu mặc một chiếc áo gile có thắt lưng bằng da màu đen, phần thân dưới mặc quần lao động có đai chống đạn và ủng chiến đấu, trên tay là găng tay bảo vệ màu đen đang cầm điện thoại. Dường như đang ngóng trông điều gì, cậu nhìn hình nền điện thoại lúc lâu mà vẫn không nhận được tin nhắn trả lời, thế là tắt điện thoại rồi nhét nó vào túi.

Máy bay trực thăng dừng lại ở thành phố Ân Hi, từ từ hạ thang dây xuống. Bạch Sở Niên nhanh chóng leo xuống, đáp xuống ở tòa kiến trúc cao nhất toàn thành phố Ân Hi – – đỉnh đài quan sát.

Bầu trời đêm sâu hệt vực thẳm, Bạch Sở Niên ngồi trên đỉnh tháp cao chót vót, lười nhác nhìn thành phố chìm trong vực sâu tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro