Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rimbaud nằm trong hồ cá, kê gối dựa vào thành bể để tránh cấn eo, ngâm mình trong nước dùng điều khiển được bọc trong màng bọc thực phẩm không thấm nước đổi kênh tìm phim xem, trên mặt đắp mấy con sứa lấp lánh ánh xanh để giữ ẩm.

Tivi đang chiếu phim đột nhiên hiện xanh, xuất hiện một hàng số lộn xộn màu trắng, ở chính giữa màn hình dần dần xuất hiện một ký hiệu sâu mềm màu đen chuyển động.

Sau đó ký hiệu sâu mềm bò về phía góc màn hình trên bên trái, giữa màn hình xuất hiện một bản video tự động.

Bối cảnh trong video là bệnh viện Ân Hi âm u, ống kính chuyển đổi, bắt đầu chiếu cảnh Bạch Sở Niên đang né tránh bài lơ khơ.

Rimbaud kinh ngạc bò ra khỏi hồ cá, ngồi bên tivi nghiêm túc nhìn chăm chú Bạch Sở Niên, đưa ngón tay ra chọc chọc cậu.

Nhưng video đã trải qua cắt ghép biên tập, đoạn cuối cùng dừng ở cảnh một lá bài lơ khơ sắp cắt tới cổ họng Bạch Sở Niên thì không phát đoạn sau nữa.

Video đến chỗ này rồi biến mất, cả màn hình chỉ còn lại một ký hiệu một con sâu mềm đang nhúc nhích.

Sâu mềm từ từ bò khỏi màn hình, tầm mắt Rimbaud đi theo ký hiệu sâu mềm, một ngụm cắn xuyên tivi, sâu leo tới đâu anh cắn tới đó, cuối cùng sâu mềm bò tới mép màn hình rồi biến mất, tivi bị gặm ra năm dấu răng, Rimbaud đến sau tivi tìm một lúc lâu.

Lúc này Bạch Sở Niên đã xuyên qua hành lang tiến vào khu nghiên cứu kỹ thuật của bệnh viện, bệnh viện Ân Hi không chỉ dựa vào mấy vị chuyên gia cấp nguyên lão để đi lên bệnh viện tuyến một trong nước mà nhiều hơn là dựa vào các công trình và kỹ thuật nghiên cứu dược vật, bệnh viện Ân Hi có một tòa kỹ thuật đơn độc khép kín, mà Omega bò sát yêu cầu Bạch Sở Niên tìm chính là bác sĩ Lâm Đăng chủ nhiệm phòng nghiên cứu.

Tòa cao ốc đơn độc của khu nghiên cứu yên tĩnh đến cả tiếng hô hấp cũng nghe rõ, nhưng không phải là không có ai, xuyên qua cửa sổ có thể thấy các căn phòng nghiên cứu bọn họ đi qua cũng có các bác sĩ mặc quần áo trắng hoặc đứng hoặc ngồi, rõ ràng bọn họ đã bị lây nhiễm virus Tuần Hoàn, hai mắt đỏ như máu, máy móc tuần hoàn làm cùng một chuyện.

Có phòng nghiên cứu trống toàn bộ mặt tường đều là hòm nuôi cấy, nhưng cửa hòm đều mở ra, bên trong trống không không có vật gì, chỉ có một bãi máu khô lớn.

Bạch Sở Niên dùng tay ra hiệu hai người sau lưng thả nhẹ bước chân, cố gắng không quấy giấy những người đang trong thời kỳ lây đầu và chưa có ý nghĩ tấn công bọn họ rõ ràng này.

Nhưng cửa phòng nghiên cứu không phải đều đóng, có cửa không đóng, bác sĩ đã bị lây nhiễm bên trong nhìn thấy ba người đi ngang qua lập tức tiến vào thời kỳ lây cuối, lao ra cắn xé.

Bàn tay khỏe khoắn của Bạch Sở Niên kẹp cằm người bị lây nhiễm từ phía dưới để hắn im miệng, sau đó dùng lực vặn một cái làm nát hoàn toàn xương cổ và xương sống của hắn. Người bị lây nhiễm yên lặng co quắp ngã xuống đất, trở thành một bộ thi thể có độ thối rữa cao.

Hàn Hành Khiêm nhìn vết máu rơi vào một góc áo blouse trắng của mình, phủi phủi.

"Tôi đã từng nghe tọa đàm của giáo sư Lâm Đăng." Hàn Hành Khiêm nói, "Tham gia chuyên ngành lây nhiễm một thời gian dài, luận văn SCI năm mươi bảy trang anh ấy công bố tôi cũng đã sao chép, bản thân giáo sư là một Beta rất hiền hậu, vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, trong nhóm chúng tôi có thể coi là vô cùng trẻ tuổi có triển vọng."

"Tôi không nghĩ ra tại sao giáo sư trẻ tuổi có triển vọng như vậy lại nghĩ không thông đi tới sở nghiên cứu 109 làm việc." Bạch Sở Niên coi thường cười nói, "Cậu cũng biết mà, bên dưới sở nghiên cứu 109 còn có vô số căn cứ gây trồng, nuôi phôi thai vật thí nghiệm được tạo ra tới kỳ ấu thể, sau đó lựa chọn ấu thể có giá trị nhất bán cho sở nghiên cứu 109, hoặc trực tiếp bắt những sinh vật giống người cải tạo thành vật thí nghiệm kỳ bồi dưỡng."

"Lâm Đăng này chính là một trong những nhân viên gây trồng của căn cứ gây trồng, anh ta ở khu nghiên cứu của bệnh viện Ân Hi lấy của công làm việc riêng, lợi dụng tài nguyên của bệnh viện lén gây trồng phôi thai vật thí nghiệm.. Vật thí nghiệm 408 Samel xuất phát từ tay ông." Lời nói của Bạch Sở Niên mang theo sự giễu cợt và chế giễu, "Từ sau khi kho số liệu của sở nghiên cứu 109 bị trộm đi đã có không ít vật thí nghiệm nhân cơ hội chạy trốn, 408 chính là một trong số đó, xem ra đây là đang về báo thù rồi."

"Làm loại việc này có thể đạt được cái gì?" Huỳnh cẩn thận chen miệng, "Giáo sư Lâm Đăng đức cao vọng trọng như vậy, không hề thiếu tiền chút nào mà."

Bạch Sở Niên phì cười: "Cậu thì biết cái gì, ai lại chê nhiều tiền chứ."

Hàn Hành Khiêm không tranh luận, chỉ bình tĩnh nói: 

"Nghe nói năm năm trước người nhà ông đã di cư sang nước Đức rồi, nhưng rất kỳ quái, bác sĩ Lâm Đăng đã từ chối lời mời của bệnh viện đứng đầu nước Đức, khăng khăng trở về nước, sao lại đưa người nhà mình tới nơi cách xa bản thân vậy chứ."

"Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách dẫn ông ta đi." Bạch Sở Niên lạnh nhạt nói, "Tôi ghét tất cả những nhân viên gây trồng, không phải nhằm vào Lâm Đăng."

"Tôi biết." Hàn Hành Khiêm cảm nhận được gì đó, nâng mắt nhìn xung quanh, thấy trên trần nhà ngoài hành lang cách mỗi đoạn đều trang bị một camera lỗ kim.

Bạch Sở Niên cũng nhận ra được những camera ẩn nấp này nhưng cũng không coi ra gì.

Khi bọn họ tìm lần lượt các phòng thí nghiệm tới được chỗ sâu nhất trong hành lang, cầu thang phát ra tiếng vang xì xì nghe giống như có vật gì đang kêu.

Một động vật nhỏ lớn bằng hai nắm tay màu trắng đang nhanh chóng leo xuống từ cầu thang phát ra tiếng kêu chít chít.

Bạch Sở Niên cau mày lui lại hai bước.

"Chuột?" 

Huỳnh ôm súng trường nghiêng đầu nhìn nó, nhìn thấy ánh mắt đỏ rất không bình thường của con chuột trắng nhỏ kia, khóe mắt nó có không ít mủ dịch, hơn nữa khóe miệng nứt tới một độ cong kỳ quái lộ ra nụ cười giống như con người.

Đột nhiên, con chuột trắng kia phát ra tiếng kêu the thé chói tai, sau đó giữa cầu thang cũng truyền tới nhiều tiếng đáp lại bén nhọn, mặt đất rung động với biên độ nhỏ, một mùi hôi và thối rữa nồng nặc tràn vào mũi.

Một mảng chuột trắng mắt đỏ dày đặc từ giữa cầu thang gào rít leo xuống, tốc độ chạy của chuột cũng rất nhanh, hơn nữa số lượng rất nhiều, nhìn đến làm cho người tại đây mắc hội chứng sợ hãi đông đúc.

Huỳnh ngạc nhiên quay đầu: 

"Huấn, huấn luyện viên, chuột trắng nhỏ làm thí nghiệm cũng chạy ra ngoài rồi, làm, làm thế nào..."

Bạch Sở Niên đã chạy ra khoảng chừng mười mét.

"Các cậu xông lên trước, tôi rút lui." Bạch Sở Niên linh hoạt leo lên trần nhà, ngón tay bám vào bộ khuếch tán dùng sức chuyển động, nhẹ nhàng đạp vách tường, xoay người nhảy ra xa mấy bước, lại dùng lực của hòm gỗ chất đống trên hành lang nhảy lên, tóm lại chân không chạm đất.

"Đi." Hàn Hành Khiêm cầm cánh tay Huỳnh dắt cậu ta chạy nhanh rời đi, súng lục lên nóng bắn rơi con chuột bạch nổi điên cắn loạn bám trên vạt áo hắn, vạt áo để lại một lỗ thủng dính máu do bị cắn ra.

Một nhóm lớn chuột bạch chen chúc tới, dày đặc tới gần như che kín toàn bộ sàn nhà, ngay tại lúc ba người muốn theo đường cũ mà rời khỏi khu nghiên cứu phát minh, vách tường đột nhiên sáng lên, lúc này Bạch Sở Niên mới ý thức được trên trần nhà không phải camera lỗ kim mà là máy chiếu hình mini.

Tất cả mặt tường bóng loáng xung quanh đều bị chiếu hình, nhất thời sàn nhà, vách tường, mặt kính và trần nhà đều là hình ảnh loang lổ hỗn loạn.

Một người hề mặc trang phục diễn nhựa màu vàng đỏ đan xen nhảy vào trong hình, hắn đeo một cái mặt nạ cười, cái miệng đỏ trên mặt nạ giương lên thật cao, chóp mũi thì chụp một quả cầu màu đỏ khôi hài.

"Samael..." Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm người hề nhảy múa trong hình chiếu.

Lúc đầu vai về đang biểu diễn chơi bài, bài lơ khơ trong tay hắn như nước chảy mây trôi tấm tấm rơi chồng giữa hai tay, rất nhanh, hắn thu hồi bài lơ khơ, lấy một chiếc hula hoop có hoa văn xoắn ốc màu đỏ quấn quanh ra từ phía sau, phấn khởi lộn nhào trong vòng hula.

Sau khi một đoạn biểu diễn kỳ quái khôi hài kết thúc, thằng hề ném vòng hula về phía bọn họ.

Không nghĩ tới chiếc vòng kia lại biến thành vật thật, nhanh chóng xoay tròn trong hành lang chật hẹp, từ một cái biến thành hai cái, hai cái biến thành bốn cái, lập tức đầy trời vòng tròn bay tán loạn, trong đó có ba cái vòng giống như trò chơi ném vòng ngoài công viên bay về phía đỉnh đầu ba người.

"Trốn đi." Bạch Sở Niên đẩy Huỳnh tới bên người Hàn Hành Khiêm, "Nhanh lên một chút."

Năng lực phân hóa M2 của vật thí nghiệm 408 "Đường vòng hạnh phúc": Người bị vòng tròn chụp trúng sẽ bị lây nhiễm virus Tuần Hoàn, người lây nhiễm bị chụp trúng sẽ lập tức tiến vào trạng thái điên cuồng của thời kỳ cuối.

Nói cách khác, một người khỏe mạnh chỉ cần bị vòng tròn chụp trúng hai lần sẽ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Bạch Sở Niên linh hoạt leo nhảy trên hòm gỗ chất đống ở góc tường, nhưng những chiếc vòng nhìn thì như bay không có quy tắc nhưng thật ra lại có năng lực theo dõi, cho dù Bạch Sở Niên né tránh tới phía nào, vòng tròn vĩnh viễn có thể đuổi theo không buông, đuổi Bạch Sở Niên về phía bầy chuột.

Mắt thấy sắp đụng vào nhóm chuột bạch ở đối diện, Bạch Sở Niên dừng nhảy, hai tay bám trên máy lưu thông khí trên trần nhà, bắp tay đột nhiên kéo căng làm ống tay áo sơ mi căng hiện lên đường gân trên đường cong bắp thịt, hoàn toàn dùng lực cánh tay dính cả người lên trần nhà, hai vòng tròn đuổi theo cậu đụng nhau phát ra một tiếng vang rất lớn, sau đó chia năm xẻ bảy rơi xuống đất.

Bạch Sở Niên nhảy xuống, khẩn trương tùy tiện đánh rơi một con chuột thừa dịp bò loạn lên cánh tay mình: "Đi, rời khỏi nơi này." Cậu đẩy Huỳnh và Hàn Hành Khiêm một cái, "Là cạm bẫy, Samael đang ngăn cản chúng ta tìm được Lâm Đăng."

Những vòng tròn nhựa bề ngoài đỏ trắng đen xen này thật ra vô cùng cứng rắn, dễ dàng đụng nát một cửa phòng nghiên cứu, tùy ý lựa chọn một người lây nhiễm sau đó đeo vào đầu hắn.

Người lây nhiễm bị vòng tròn chụp phải đột nhiên rách miệng ra một nụ cười rướm máu, con ngươi biến mất, hai mắt đỏ như máu, mang theo những người lây nhiễm vì bị cắt đứt tuần hoàn mà tiến vào thời kỳ cuối trong phòng nghiên cứu gầm thét xông ra.

Động tĩnh của hàng trăm hàng ngàn người lây nhiễm xông ra chạy và gào thét trong cao ốc vô cùng áp bách tinh thần, Huỳnh gần như đã mệt mỏi kiệt sức nghe được loại âm thanh này nhất thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng.

Cậu ta gắng sức ném lựu đạn gây choáng về phía hành lang, ánh sáng mạnh mang theo sóng xung kích của lựu đạn gây choáng tung ngược được phần lớn người lây nhiễm và chuột lây nhiễm, tranh thủ được một thời gian chạy trốn ngắn ngủi, cậu ta nắm lấy Hàn Hành Khiêm chạy như điên cả một đường.

(*)闪光弹: Lựu đạn gây choáng: là một thiết bị nổ ít gây chết người được sử dụng để tạm thời làm mất phương hướng cảm giác của đối thủ. Nó được thiết kế để tạo ra một tia sáng chói lóa khoảng 7 megacandela (Mcd) và một tiếng nổ lớn mạnh hơn 170 decibel (dB). Nó được sử dụng lần đầu tiên bởi Lực lượng hàng không đặc biệt của Quân đội Anh vào cuối những năm 1970.Đèn flash kích hoạt trong giây lát tất cả các tế bào cảm quang trong mắt, làm mờ nó trong khoảng năm giây. Sau đó, các nạn nhân nhận thấy một dư ảnh làm suy yếu tầm ngắm của họ. Âm lượng cực lớn của vụ nổ cũng gây ra điếc tạm thời ở nạn nhân và cũng làm rối loạn chất lỏng trong tai, gây mất thăng bằng. Mặc dù có ý định không gây chết người, vụ nổ gây chấn động vẫn có khả năng gây thương tích và nhiệt được tạo ra được biết là có thể làm cháy các vật liệu dễ cháy.(Wikipedia)

Bạch Sở Niên phụ trách cản ở phía sau, cậu quen ở vị trí chỉ huy, lúc nào cũng lưu ý trạng thái của đội viên là bản năng của cậu, lúc cậu đào tạo Huỳnh đã nhìn trúng việc Huỳnh nằm chắc được thời cơ, rất thích hợp làm phụ trợ trong đội ngũ, nhưng lần này lại do vội vàng nên bị tách rời khỏi đội ngũ, từ vị trí phụ trợ chiến đấu trực tiếp biến thành tay đột kích chủ lực, cậu nhìn ra được tiêu hao của Huỳnh đã đạt tới mức cực hạn mà tuyến thể có thể chịu đựng, nếu cứ tiếp tục tiêu hao nữa sợ rằng sẽ tạo thành tổn thương không thể chịu được đối với tuyến thể của bản thân.

Nhiệm vụ đầu tiên đã gặp phải tình huống khó giải quyết như vậy, Bạch Sở Niên vẫn khá thương yêu mấy bạn học viên xui xẻo này.

Lúc thoát khỏi khu nghiên cứu, trốn vào gần lối đi thoát hiểm của bệnh viện, tiếng gầm gừ mơ hồ lại tới gần từ một phía khác, mà lần này nghe thì số lượng còn nhiều hơn.

Bạch Sở Niên đi lên trên cùng, nghe được tiếng gắng sức đập cửa kêu cứu và phá cửa từ phía bên kia của cửa thoát hiểm, vì vậy cậu tưa tay đặt lên khóa thủy lực nặng nề, khóa thoát hiểm bền chắc giống như miếng đậu hũ bị cậu tùy tiện đẩy ra, cửa thoát hiểm lập tức mở ra, người trong lối thoát hiểm bên kia như ong vỡ tổ tràn vào.

Omega cá Hải Quỳ(*) vác theo khẩu Shotgun Nova với họng súng quá nhiệt(*), hai tay mỗi tay cầm một khẩu KS23 còn sót lại không mấy đạn ghém(*), đẩy các bác sĩ cậu ta đang bảo vệ tới gần vị trí cửa thoát hiểm nhất, mình thì một người ngăn cản mấy chục người lây nhiễm đang điên cuồng đuổi theo không buông, hai cây súng thay nhau bắn ra, lực sát thương của đạn ghém lớn hơn nhiều so với súng trường, người lây nhiễm nổ tung, thậm chí còn dính đầy lên vách tường.

(*)小丑鱼: Cá Hề hay Cá Hải Quỳ là loài cá biển sống ở các dải đá ngầm và rạn san hô, nằm trong nhánh cá hề thuộc gia đình họ Cá thia. Cho đến nay ba mươi loài đã được nhận biết: một số thuộc chi Premnas, trong khi số còn lại thuộc chi Amphiprion. Trong tự nhiên, chúng thường sống cộng sinh với hải quỳ. Tùy thuộc mỗi loài, cá hề có màu vàng, cam, đỏ nhạt, đen nhạt xen bởi các sọc trắng. Những cá thể lớn nhất có thể dài tới 18 xentimét (7,1 in), trong khi loài nhỏ nhất chỉ cỡ 10 xentimét (3,9 in)(Wikipedia).

(*)Là hiện tượng họng súng nóng đỏ lên do sử dụng quá nhiều.

(*)Đạn ghém là đạn khi nổ làm văng ra những viên bi nhỏ để sát thương mục tiêu.

"Mau đi ra, đóng cửa lại!" Cá Hải Quỳ cũng không quay đầu lại hét lớn với những bác sĩ kia. "Đóng cửa lại, đợi tôi giải quyết được một nửa thì giúp tôi mở cửa, nếu không cánh cửa này sẽ không gánh được bao lâu!"

Suy cho cùng thì tốc độ bắn của súng shotgun dù sao cũng có hạn, thừa dịp cá Hải Quỳ đổi đạn, nhóm người lây nhiễm xông tới cắn xé áo chống đạn của cậu, cá Hải Quỳ đạp rơi một người, xoay người rút lui hai bước, lúc lại đối mặt với những người lây nhiễm kia, sau lưng hiện lên một vòng ánh sáng nhạt màu vàng, ánh sáng nhạt hóa thành thật thể, vô số xúc tu màu vàng kim tròn dồi dào sinh mệnh bảo vệ cá Hải Quỳ chặt chẽ ở trung tâm, hơn nữa từ đỉnh nhọn còn bắn ra sợi độc màu tím, người lây nhiễm bị sợi độc đụng phải sẽ cứng ngắc co quắp cả người, móng tay từ từ rỉ ra máu đen, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất.

Năng lực phân hóa J1 của cá Hải Quỳ "Xúc Ti Hải Quỳ": Loại năng lực triệu hoán cộng sinh hiếm thấy, khiến cho sinh vật cộng sinh thực thể hóa, dùng hình thức độc tố tinh thần công kích đối phương để bảo vệ bản thân.

Lúc cá Hải Quỳ đổi đạn đột nhiên cảm thấy chỗ sâu trong tuyến thể phát đau, số lần cậu ta dồn ép năng lượng hết lần này đến lần khác để gọi ra hải quỳ đã đạt tới cực hạn, cậu ta có dự cảm, chỉ cần gọi hải quỳ ra một lần nữa, tuyến thể của cậu ta sẽ lập tức chia năm xẻ bảy.

Đạn ghém vẫn còn, nhưng mấy cây súng trên người đều đã quá nhiệt mà biến dạng, lập tức sẽ hỏng mất, ở loại tình huống như bây giờ, một khi trong tay không có vũ khí thì không khác gì với việc ngồi chờ chết, lúc này ngay cả thể lực cũng không còn lại mấy, trong đầu cá Hải Quỳ trống rỗng, chỉ nhớ là phải dẫn các bác sĩ rời đi an toàn.

Khi hải quỳ sau lưng dần dần biến mất, cá Hải Quỳ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, ép chút năng lượng cuối cùng của tuyến thể ra ngoài.

Nhưng hải quỷ của cậu ta còn chưa xuất hiện, một bàn tay mang bao tay xù xì đã nhẹ nhàng đặt trên tuyến thể ở gáy cậu ta, một tia pheromone trấn an mạnh mẽ rót vào mang theo mùi rượu Brandy. Khi pheromone vào cơ thể, đau đớn do tuyến thể sử dụng quá mức đã giảm đi rất nhiều.

"Đủ rồi." Bạch Sở Niên kéo cậu ta ra sau lưng, họng súng M98B trong tay hơi giơ lên bắn một phát nổ đầu, cậu quay đầu gọi Hàn Hành Khiêm một tiếng: "Xem từ việc học viên của tôi bảo vệ cấp dưới của anh tận tâm như vậy, tốt xấu gì cũng giúp một xíu đi."

Hàn Hành Khiêm vẫn như cũ duy trì tư thế một tay bỏ túi, nhẹ nhàng đẩy kính gọng vàng trên sống mũi, dây xích hơi đung đưa: 

"Tôi cho là không cần dùng đến tôi."

Trên trán chỗ tóc hắn sinh ra một tầng chất sừng máu trắng, chất sừng sinh trưởng theo tầng xoắn ốc, dần dần trở thành một cái sừng nhọn trắng trong trơn bóng.

Hắn cũng không động nhưng mỗi người đều cảm nhận được một dòng nước ấm khác hường rót vào tuyến thể, nhất là Huỳnh và cá Hải Quỳ tuyến thể bị tiêu hao nhiều nhất cảm nhận được sâu sắc nhất.

Năng lượng chảy ngược, tuyến thể lại được rót đầy, thậm chí đói khát trong bụng và cảm giác thân thể mệt mỏi cũng bị quét sạch.

Không chỉ có như vậy, họng súng quá nhiệt sắp hỏng cũng nhanh chóng hạ nhiệt, vết trầy biến mất, trở thành trạng thái mới tinh, áo chống đạn tả tơi của cá Hải Quỳ cũng khôi phục thành dáng vẻ như chưa từng mặc, lưỡi dao dùng đến cùn của dao găm chiến thuật bên chân Bạch Sở Niên thoáng chốc sắc bén như ban đầu.

Năng lực J1 của tuyến thể Thiên Mã "Thiết lập lại lực chịu": Loại năng lực khôi phục theo phạm vi, thể lực, năng lượng, trạng bị của mục tiêu trong phạm vi lập tức trở lại trạng thái nguyên vẹn, sau mỗi lần trở lại trạng thái nguyên vẹn, giới hạn chịu đựng sẽ giảm còn một nửa ban đầu.

Đồng dạng là tuyến thể dị dạng nhưng Hàn Hành Khiêm hoàn toàn ngược lại với tuyến thể song sinh mỗi người kế thừa một nửa của anh em Hạ gia, kết hợp ưu thế hai bên cha mẹ, đồng thời di truyền đặc thù của cha Alpha Bạch Mã và mẹ Omega Thiên Nga, cũng hoàn thành đột biến gen sau "dung hợp tuyến thể", uy lực tăng cường gấp bội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro