Chương 10: Vỗ về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Mày dọa sợ em ấy rồi]

Giống như chỉ trong nháy mắt, Khương Nam Vũ cảm giác đầu mình bị ép mạnh vào một vòng tay ấm áp, trước mắt tối sầm, chỉ nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề, sau đó trời đất như quay cuồng, tiếng rên khẽ của nam nhân vang bên tai mình.

Cậu thở hổn hển từng ngụm lớn, gắt gao ôm lấy chó phốc nhỏ trong ngực, ngón tay co giật níu chặt vạt áo trong tay.

Là... là...

Cậu biết, cậu biết người này là ai...

Hốt hoảng mở choàng mắt, cậu bị kéo lăn thẳng xuống cầu thang, nhưng lại được che chở kỹ càng trong ngực, cách xa con sói đen to lớn kia.

Nam nhân áp chặt đầu cậu vào ngực mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm sói đen lớn ở trên đầu cầu thang, giọng nói đáng sợ mà cậu chưa bao giờ nghe thấy.

"Cút."

"Liên..." Khương Nam Vũ túm áo ở trước ngực hắn, đột nhiên bừng tỉnh: "Liên Dự! Liên Dự à!"

Cậu run cầm cập cuối cùng cũng rơi nước mắt: "Anh...anh làm sao vậy, Đô Đô... nó, nó giống như không nhận ra em nữa, hức...anh..."

Khương Nam Vũ không biết mình thế mà lại khóc từ khi nào, chỉ cảm thấy bản thân khó thở một cách kỳ lạ, run rẩy trong lòng Liên Tiêu.

"Đừng sợ, đừng sợ." Liên Tiêu giam cậu ở trong ngực, từng chút từng chút hôn lên trán cậu, "Anh xin lỗi, lại dọa em sợ rồi... anh không nghĩ chuyện sẽ như thế này, Nam Nam, xin lỗi em..."

Khương Nam Vũ vội vàng ngưng khóc trong ngực Liên Tiêu, còn nhớ tới Đô Đô, ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy cái bóng đen vẫn giằng co ở đầu cầu thang, tiếng "grừ" trong cổ họng như đang cảnh cáo, bắp thịt săn chắc, nhe những chiếc răng nhọn hoắt sắc bén, ánh mắt của con sói càng thêm hung dữ.

"Nó... nó..." Khương Nam Vũ lo lắng đến mức nói năng lộn xộn, "Là lỗi của em, em, vừa nãy rõ ràng nó đã ổn rồi, mà em lại làm nó kích động, Liên..."

"Suỵt." Liên Tiêu đè ngón cái lên môi cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, "Đừng nói nữa, không phải lỗi của em."

Hắn lạnh nhạt nhìn sói đen ở trên lầu, nhẹ giọng nói: "Nó ghét anh."

Khương Nam Vũ sửng sốt: "Ghét... anh ư?"

Tại sao sẽ có tinh thần thể... ghét chủ nhân của mình chứ?

"Ừm." Liên Tiêu không cảm xúc nói: "Cho nên lúc này, em đừng nhắc tên anh ở trước mặt nó."

Bất kể là Liên Dự, hay là Liên Tiêu.

Như để đáp lại lời hắn nói, sói đen phát ra một tiếng hú dài, tràn ngập mùi hung ác cuồng loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dưới một cách tàn nhẫn.

Khương Nam Vũ ôm lấy Nặc Nặc, một người một phốc đều run lẩy bẩy.

Liên Tiêu bực bội cau mày, kéo Khương Nam Vũ ra sau lưng mình, nhìn thẳng vào con sói đen: ""Mày dọa sợ em ấy rồi."

Sói đen gầm lên, bước đi loạng choạng, nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc Khương Nam Vũ, trong đôi mắt xanh xám cất giấu một cảm xúc dữ tợn như máu.

Liên Tiêu nhắm mắt lại, hai bên trán cũng bắt đầu giật giật, đầu ngón tay cương quyết bấm vào lòng bàn tay.

Không được...

Tinh thần thể đã dọa Nam Nam sợ, nó không được, không được lại...

"Đô Đô." Giọng nói ấm áp của Khương Nam Vũ chợt vang lên bên tai hắn, rõ ràng vẫn còn đang khóc, mềm mại, vờ như chỉ cần sờ một cái là vỡ tan.

Khương Nam Vũ quỳ gối, đặt Nặc Nặc xuống đất, Nặc Nặc kề ở bên chân cậu, ngửa đầu kêu ẳng ẳng ẳng với sói đen lớn.

Liên Tiêu nhìn cái cục trắng nhỏ ở bên cạnh mình, môi khẽ mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì.

"Khó chịu lắm sao? Đô Đô?" Khương Nam Vũ đau lòng nhìn con sói đen có đôi mắt rực đỏ.

Rõ ràng lúc vừa mới ổn định lại, còn biết dụi đầu vào lòng bàn tay cậu.

"Để Nặc Nặc tới bên cạnh mày nhé, có được không?" Cậu như đang dỗ dành một đứa nhóc, nhưng đã không còn nhắc đến chủ nhân của nó, chỉ nhu hòa vỗ về nó: "Mày nhìn xem, Nặc Nặc cũng nhớ mày lắm đó."

Chó phốc nhỏ đáp lại bằng cách nhảy nhảy ở bên cạnh cậu.

Sói đen nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, giẫm chân trước vừa khỏe vừa to, kêu ra một tiếng woo trong cổ họng.

Khương Nam Vũ vỗ mông nhỏ của Nặc Nặc, ra hiệu nó chạy qua, mà chó phốc nhỏ ngồi xổm dưới đất, trông hoàn toàn mềm mại không có ác ý gì, trao đổi với sói đen: "Thế mày phải đối xử dịu dàng với nó chút nhé có được không, mới nãy mày hất nó, Nặc Nặc buồn lắm đấy."

"Ấu ấu ~" Chó phốc nhỏ kêu nhẹ, tựa cằm lên bậc thang, đôi mắt đậu đen vô tội nhìn sói đen lớn.

Sói đen ngoe nguẩy đuôi, tựa như tâm trạng cũng hơi rối rắm, chóp tai giật giật.

Khương Nam Vũ lại nhẹ giọng nói: "Tao biết không phải là lỗi của mày, mày cũng... mày cũng không kiểm soát được mình, có đúng vậy không?"

Liên Tiêu yên lặng đứng bên cạnh Khương Nam Vũ, tơ lòng chợt nảy lên dữ dội.

[Không phải lỗi của mày.]

[Mày cũng không kiểm soát được chính mình.]

Hắn nhắm mắt, cười gượng trong bất lực.

Hai người đứng ở dưới, nhìn chó phốc nhỏ vểnh mông trèo lên bậc thang, không biết sợ mà đi về phía sói đen lớn hung ác.

Giọng của Liên Tiêu khàn khàn: "Em...không sợ sao?"

Khương Nam Vũ lắc đầu, sau đó lại ngập ngừng, gật đầu.

Liên Tiêu phát run nắm chặt tay thành nắm đấm.

"Em sợ." Khương Nam Vũ nhẹ nhàng nói: "Nhưng, không phải em sợ nó."

Cậu còn quỳ ngồi ở dưới đất, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Liên Tiêu, giọng nói nhỏ nhẹ, mặt mày có chút buồn bã.

"Em sợ, Đô Đô thật sự không nhận ra em."

"Liên Dự." Cậu khẽ nói: "Thế chẳng phải nó có nghĩa là, anh sẽ không còn nhớ ra em nữa."

Cục trắng nhỏ trèo lên lầu không biết đã bị sói đen tha đi chỗ nào mất rồi, may là cuối cùng đã vỗ về được nó, còn nghe thấy cả tiếng kêu giọng sữa vang vọng ở một góc nào đó của Nặc Nặc.

Tinh thần vừa thả lỏng, Khương Nam Vũ vô thức rùng mình vì bộ quần áo ướt dính trên người.

Cậu hắt hơi hai cái, Liên Tiêu vội vàng quấn thảm cho cậu, bế vào phòng tắm: "Em tắm trước đã, anh đi lấy quần áo cho em."

"Này." Khương Nam Vũ kéo tay hắn: "Quần áo của em đều ở trong phòng ngủ, anh, anh đừng lên."

Đô Đô đang chiếm giữ lầu hai, còn chẳng biết hiện giờ nó muốn làm gì ở trên lầu.

Liên Tiêu nắm tay cậu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy, anh vào phòng cho khách ở lầu một, lấy ít quần áo của anh cho em nhé?"

Khương Nam Vũ thấy có chút mâu thuẫn, nhưng cũng trầm thấp "Ừm" một tiếng.

Quần áo rộng thùng thình, cổ áo rất to, cổ tay áo phải xắn lên hai lần, quần cũng dài thường thượt, Khương Nam Vũ tắm nước nóng, sờ mũi lề mề tới phòng khách, cảm giác quần quá vướng víu, ngồi trên sô pha lại xắn ống quần lên một chút.

Liên Tiêu đi ra từ phòng bếp, đang định kêu Khương Nam Vũ uống chút nước gừng đường đỏ trước, thì lại nhìn thấy cậu bị bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình quấn thành một cục nho nhỏ, trái cổ mạnh mẽ nhấp nhô.

Phòng cho khách ở lầu một... là của hắn.

Là của Liên Tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro