Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Lưu Chương được biết rằng sẽ có một cậu bé hợp tác với anh ta để xào CP, anh có chút tức giận.

Đáng giận nhất là cậu ta ta tự nguyện!  "Đùa chứ!"

Trong khoảnh khắc anh như nhìn thấy một cậu bé có đôi môi đỏ và hàm răng trắng, đang nhìn chằm chằm với đôi mắt to tròn  hai mí,  bĩu môi mỏng như một bà già tám mươi tuổi.

"AK, đừng cao hứng, không phải như cậu nghĩ đâu, cứ tự nhiên chơi và giao tiếp với cậu ấy."

"Chết tiệt, lão tử đây phát ngán!"

"Đừng cực đoan, cậu gần đây cùng Vu Dương chơi cũng tốt mà?"

"Vu Dương cậu ta tốt như thế nào, anh không biết sao?"

"Thì Tăng Hàm Giang này cũng rất tốt mà!"

Lưu Chương nhếch miệng không nói gì, làm gì có thể có rapper trong ngành công nghiệp thần tượng? Lưu Chương trong tiềm thức thầm nghĩ, chết tiệt, thực xin lỗi, lão tử đây sắp phát điên rồi!

"AK, đến thì đã đến rồi," PD của Lưu Chương biết anh đang nghĩ gì, "Cứ thử theo an bài của chúng tôi."

"Đúng đó, cậu đã hát thư xin lỗi." Một PD khác tiếp lời.  Lưu Chương hít một hơi, mẹ nó, đây là cái quái gì vậy, cái logic này đúng là cạn lời "AK ..." PD đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để bù đắp.

"Không cần phải nói nữa, tôi diễn là được chứ gì." Khi nói lời này, Lưu Chương như nghiến răng nghiến lợi.  Nhưng cũng không tức giận như vậy, mọi người luôn phải có trách nhiệm với quá khứ của mình.  Hơn nữa câu này cũng không có gì sai, quả thực anh đối với ngành công nghiệp thần tượng vẫn không có bản lĩnh,  đã hát "Thư xin lỗi", nhưng trong tiềm thức vẫn không thể coi thường bọn họ, Lưu Chương muốn tiền. Để trở thành một rapper thuần tuý quả thực quá khó.  Không có tiền, không có gì, anh ấy nghĩ về bố mình.

Chúc mừng mày, sau tất cả, mày đã trở thành thứ mà tao ghét.

"Ha", Lưu Chương không nhịn được cười.  "Tăng Hàm Giang, phải không?" Lưu Chương nhai đi nhai lại cái tên này. Ai có thể thực dụng hơn mình chứ?  Lưu Chương ngẩng đầu nhìn, không có bầu trời xinh đẹp, chỉ có một trần nhà, chán nản mà sống thật là chết tiệt!

Ngày gặp lại Tăng Hàm Giang đến nhanh chóng, có lẽ nhiều năm sau, Lưu Chương sẽ không khỏi bật cười khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Anh chán nản trong phòng họp nhỏ đó, quay đầu bút, nghĩ sắp đến giờ rồi, sao người còn chưa tới!  Thần tượng chỉ là một rắc rối chết tiệt, và càng nghĩ về nó, Lưu Chương càng thấy khó chịu, thậm chí anh còn bắt đầu cảm thấy rằng việc đến sáng tạo doanh thực sự là một quyết định ngu ngốc nhất mà anh từng làm.

Lúc này bên ngoài có hai người đi vào, một nam một nữ, cô gái mang theo thẻ công tác là PD.  Cậu bé có khuôn mặt đen, tóc dài, bù xù như chuồng gà, áo phông sọc xanh trắng được giặt hơi trắng.  "Nhân viên này cũng quá cẩu thả đi!" Lưu Chương thầm thóa mạ.  Anh đợi đến khi ngồi đối diện với mình thì mới chợt nhận ra, "Người này là đối tác xào CP của tôi? !! Tăng Hàm Giang ?!" Cảm giác bàng hoàng quá mạnh khiến anh mất đi cơ hội chủ động trong cuộc trò chuyện.

"A, AK, xin chào, xin chào, tôi là Tăng Hàm Giang, cậu có thể gọi tôi là Cup" Giọng nói trầm thấp khiến Lưu Chương run lên không thể giải thích được, nhưng nó khá phù hợp với hình tượng của cậu ta.

"Xin chào..." Liu Zhang lúng túng nói ra hai từ

"Hic hic!" Tăng Hàm Giang nở nụ cười, lộ ra hàm răng không đều.

Ha, cậu ta thật là ngây thơ, Lưu Chương nghĩ như vậy.

"Thiết kế sân khấu ban đầu của chúng tôi là như thế này, khi huấn luyện viên gợi ý xem thêm phần solo của Tăng Hàm Giang, sau đó Cup sẽ thách đấu với AK."

Những lời này đã được nói với Lưu Chương trước kia trong quá trình thuyết phục của PD. Lưu Chương cảm thấy điều đó không quan trọng. Sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Tăng Hàm Giang. Nhìn cậu ta nhìn chằm chằm vào PD, thỉnh thoảng gật đầu, giống như một con cún lớn khiến Lưu Chương cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, muốn đánh cậu ta, muốn bắt nạt cậu ta. Thật sự là không thể tin được, cũng không muốn tin rằng, có một đôi mắt trong veo như vậy, nguyên bản thiên sinh thiếu niên, vậy mà cậu ta có thể làm một điều như vậy chỉ vì lưu lượng?  Điều này thật khó hiểu.

Anh đột nhiên không muốn nghĩ đến nữa, anh nghĩ đến chính mình.  Mình có tư cách gì để hỏi cậu ta?

Lưu Chương đột nhiên cảm thấy phòng họp quá bức bối không thể ở lại, cố hít vào một lượng lớn không khí, nhưng không khí đục ngầu đến mức cảm thấy hàm lượng dưỡng khí bằng không. "Làm đi!" Lưu Chương bật lên ngay lập tức.

Hành động đột ngột khiến ba người còn lại sững sờ.

"Chúng ta trở về viết kịch bản đi. Sau khi viết xong, đừng gặp mặt nhau." Lưu Chương lúng túng sờ sờ mũi.

"Được." So với việc Tăng Hàm Giang không hài lòng với PD, PD của Lưu Chương lo lắng hơn rằng Lưu Chươnh sẽ lại đột ngột đình công, và anh ta nhanh chóng đồng ý.

"Thôi,  hôm nay đến thế thôi," PD của Tăng Hàm Giang nói, đúng là, nghệ sĩ có lượng lượng quả là không thể không nghe

Nhưng Lưu Chương không quan tâm lắm, anh đang nhìn Tăng Hàm Giang, và cậu nhìn ba người với đôi mắt đen trắng ướt át của mình.  "Được." Cậu ngập ngừng đứng dậy nhìn thẳng Lưu Chương.

"Được, vậy tôi đi đây." Lưu Chương kiềm chế bản thân chạy vội đi sau khi nói lời tạm biệt.

Anh không thể chịu đựng thêm một nào  được nữa. 
Nhưng tại sao?
Bản thân anh ấy cũng không biết câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro