Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Chương đi trước, Tăng Hàm Giang theo sau, cả hai giữ im lặng, giữ khoảng cách an toàn, giống như hai người xa lạ vô tình đi chung một con đường.

"Anh Giang!" Trên đường đi, lúc nào cũng có thể gặp học viên chào hỏi Tăng Hàm Giang , Lưu Chương chỉ có thể lặng lẽ nhìn cậu chơi đùa với họ, và không hề cảm thấy mất hứng.  Anh thực sự ghen tị với Tăng Hàm Giang vì có rất nhiều người thích cậu.

Từ nhỏ, anh có vẻ không được các bạn đồng trang lứa ưa thích.  Trải nghiệm bị bắt nạt hồi học  trung học cơ sở đã khiến anh trở thành một người cáu kỉnh, mỗi ngày đều phải nghe những lời nịnh hót và chế giễu thường xuyên.  Anh có thói quen mua nước đóng hộp và phân phát cho những người cần nó bất cứ lúc nào, nhưng đôi khi anh không thể không nói những lời khó nghe khiến mọi người cảm thấy khó chịu.  Một mặt, anh thực sự không giỏi diễn đạt ngôn từ, mặt khác, đó là sự buông bỏ trong các mối quan hệ cá nhân.

Dù sao thì tôi có làm gì đi chăng nữa, bạn cũng không bao giờ thích tôi.

Những người lạc quan thường không có gánh nặng, và bản thân Tăng Hàm Giang cũng không có vẻ gì là mệt mỏi,  một sự tương phản rõ rệt với bản thân anh.  Đôi khi Lưu Chương cũng muốn thả trôi theo dòng chảy và học cách "là chính mình", nhưng anh tuyệt vọng phát hiện ra rằng con người thật của anh từ lâu đã bị đè nặng bởi những ký ức nặng nề, nỗi sợ hãi bị bỏ rơi và bị áp bức. Dù có thế nào, anh cũng chỉ biết ôm đầu co rúm như một quả bóng, vì vậy anh không còn cách nào khác là tiếp tục trở thành một kẻ kì quặc cô đơn.

"Bản demo của cậu đâu?" Câu hỏi của Tăng Hàm Giang đã cắt ngang dòng suy nghĩ trên mây của Lưu Chương.

"Tôi...." Khuôn mặt của Lưu Chương ửng hồng với đôi mắt trần trụi dưới ánh sáng chói loá.

"Được rồi, cậu đúng là đứa trẻ phiền phức mà!"

"Không phải, tôi..."

Tăng Hàm Giang quay đầu rời đi, Lưu Chương lo lắng: "Cậu làm sao vậy?!"

"Về ký túc xá của cậu lấy bản demo đi, người anh em!" Đôi mắt to đẹp của Tăng Hàm Giang trợn lên xấu xí.

"A! Được!" Lưu Chương ngoan ngoãn đi theo Tăng Hàm Giang.  Tăng Hàm Giang bước nhanh, hai cánh tay gầy guộc đung đưa hạnh phúc như hai đôi cánh nhỏ, từng bước đi kiên định khiến Lưu Chương không khỏi thắc mắc

"Làm sao cậu ta biết mình sống ở đâu, không lẽ?" Lưu Chương không khỏi thầm vui mừng.

Tăng Hàm Giang đột ngột dừng bước, "Người anh em, dẫn đường đi."

Buổi trò chuyện buổi đêm diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi của Lưu Chương, nhưng nói nó là một "cuộc thảo luận về rap" thì đúng hơn là một "cuộc trò chuyện".  Nó không hề liên quan đến cảm xúc cá nhân và trải nghiệm nội tâm, hai người duy trì ranh giới của lịch sự và xa lạ, duy trì một cuộc trò chuyện hoàn hảo.

Nhưng Lưu Chương vẫn rất vui, và thậm chí còn cảm thấy được đền đáp xứng đáng. Tăng Hàm Giang có gu âm nhạc tốt hơn Lưu Chương tưởng tượng, thật là chẳng hợp với vẻ ngoài có vẻ "mộc mạc" của cậu ta.

"Mộc mạc?" Lưu Chương nhớ lại làn da căng mọng, đôi mắt sáng bóng và đôi môi dày ẩn dưới chiếc mũi nhỏ của Tăng Hàm Giang. "Cậu ta quả thực là một chú chó nhỏ đáng yêu."

Lưu Chương không hề nhận ra rằng anh đã tặng một từ cho Tăng Hàm Giang mà anh ấy sẽ không bao giờ sử dụng với con trai.

Sau hành trình phá băng này, đã có nhiều thứ thay đổi.

Thi thoảng sau khi sáng tác một bài hát, Lưu Chương sẽ rủ Tăng Hàm Giang đến nhà ăn, sau đó hai người cùng nhau đi dạo trong trại sau bữa ăn.  Lưu Chương dường như đã trở thành con cá không xương, không thể tự lập đi lại, phải bám vào Tăng Hàm Giang mới có thể thoải mái, dù sao Tăng Hàm Giang cũng sẽ không từ chối anh.  Cái trại ngày càng quen với  việc hai rapper này đi khắp mọi ngõ ngách trong khu ký túc xá với phong thái "lady". Sự kết hợp của hai cái loa chính là vũ khí phản công của họ.  Hai người thậm chí còn được Kazuma mời tham gia Nhật kí trên đảo cùng nhau, và đã được "khách hàng" khen ngợi với mười ngôi sao.

Tất nhiên, lý do chính cho lời khen ngợi là từ phía Tăng Hàm Giang.  Cậu quá giỏi khi xử lý rắc rối.  Cậu chơi bóng bàn bình thường mà  rất sinh động.  Ví dụ, khi bạn chơi thì thường cho ra những lời lẽ cay độc, còn Tăng Hàm Giang thì dí sát vào đầu đối phương, ôm eo Kazuma sau khi thua trận và "khóc lóc"nói "YOU WIN MY EVERYTHING !"

Lưu Chương khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng thì như đánh trống, dù sao người Nhật thường để ý đến khoảng cách khi xã giao, anh nhanh chóng nghĩ cách nhắc nhở Tăng Hàm Giang sao cho bớt ngượng ngùng.

"Tăng Hàm Giang, cậu..." nửa câu cuối cùng của Lưu Chương còn chưa kịp nói

Kazuma mỉm cười, rồi âu yếm vuốt ve mái tóc của Tăng Hàm Giang .

Lưu Chương đành nói, "Tăng Hàm Giang, ngươi đứng dạy lên cho lão tử !!!! "

Tất nhiên, câu trên chỉ là che dấu nội tâm khiêm tốn.

Tuy nhiên, nhiều thứ vẫn không thay đổi.

Ví dụ, những tràng pháo tay và cổ vũ nồng nhiệt nhất của Tăng Hàm Giang sẽ không bao giờ dành cho anh, dường như cậu dành hết sự ưu ái đặc biệt này cho Mika.

Cậu cổ vũ cho Mika khi Mika vào sân và gọi anh ấy là King; khi Mika làm bài kiểm tra bài hát chủ đề, cậu sẽ nhảy ra phía sau, cậu rủ những người khác cổ vũ cho anh ấy và nhắc anh ấy mỉm cười; khi Mika rời đi, cậu sẽ băng qua đám đông để đến với anh ấy

"Tại sao cậu đối với Mika tốt như vậy?" Lưu Chương không khỏi thắc mắc.

"Cậu ấy là bạn nước ngoài của tôi, cậu ấy lần đầu tiên đến Trung Quốc, và cậu ấy không giỏi tiếng Trung, vậy nên tôi cần quan tâm đến cậu ấy hơn." Tăng Hàm Giang phản bác.

"Tại sao khi lão tử đi du học không có người bạn nước ngoài nào chăm sóc cho ta!" Lưu Chương thầm nghĩ.

"Tại sao cậu bế Mika khi ghi hình bài hát chủ đề? Thật không khỏi kinh tởm."

"Bởi vì Mika nhẹ hơn cậu."

"Hừ, đó là bởi vì cậu ta thấp hơn tôi!" Lưu Chương rốt cục cảm thấy thành tựu.

"Tăng Hàm Giang, cậu quả là Cừu sôi nổi!!!"

Nhưng mà Lưu Chương cũng không để tâm những chuyện này, dù sao thì Tăng Hàm Giang là một người nhiệt tình như vậy, nổi tiếng cả dặm phố, là người lắm mồm ồn ào hơn xe lửa, cả trại đều là anh em tốt của cậu ta. Nếu muốn giành vị trí thứ nhất thứ hai với cậu ta, chắc bản thân sẽ tức chết mất.  Nhưng điều đáng nói, trước vòng loại trừ đầu tiên , khi Tăng Hàm Giang chỉ vào máy quay của Lưu Chương và nói rằng anh là một trong những "anh em tốt" của mình trong trại, Lưu Chương vẫn không kìm chế, nhịn không thể đảo lộn âm dương.

"Một trong số đó?" Lưu Chương nóng lòng muốn bóp chết chữ này, Tăng Hàm Giang, "người xanh" "thông minh" này, dĩ nhiên lựa chọn không nghe thấy!  Bỏ qua sự tức giận của Lưu Chương, cậu thậm chí còn tiếp tục thêm một gáo nước lạnh , "Còn Du Canh Dần nữa, anh ấy luôn hỗ trợ tôi mỗi khi gặp khó khăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro