Chap 4: End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm trôi qua... Tôi vẫn hỏi anh câu hỏi ấy...

- Anh có yêu em không?

- Sao em lại hỏi như vậy... Anh thật sự rất yêu em...

- Còn cô ấy...?

- Anh đã quên người đó rồi... cô ấy không bằng em... Anh yêu em...

- Thật sao? Anh yêu em nhiều đến mức nào?

- Yêu đến mức sẽ chết khi không có em...

Lúc này mới là lúc mà tôi mong đợi nhất trong một năm qua...

- Anh có muốn kỷ niệm thêm một năm chúng mình yêu nhau không?

- Muốn chứ... Mai mình hẹn ở công viên nha... Anh có điều bất ngờ dành cho em...

- Em cũng thế... Em cũng có một bất ngờ rất lớn dành cho anh...

Hôm nay... Kỷ niệm 4 năm chúng tôi yêu nhau... Hôm nay... Anh đã chơi rất vui vẻ... còn tôi cũng đã rất vui nhưng khoảng thời gian anh bỏ rơi tôi tại nơi này thì tôi vẫn không thể nào quên được... Suốt mấy tiếng đồng hồ vui chơi thỏa thích thì chúng tôi ngồi nghĩ tại băng ghế đá lúc mà tôi với anh gặp nhau... Tôi đang loay hoay nhìn xung quanh thì anh gọi tên tôi... Tôi quay sang và...

- Em lấy anh nha... - Một chiếc nhẫn khá đẹp mà anh đã cố tình chuẫn bị...

- Đây là điều bất ngờ mà anh nói sao?

- Đúng rồi... Em có bất ngờ không... -  Anh nhìn tôi mỉm cười...

- Bất ngờ lắm...

- Vậy em đồng ý chứ... -( Anh nhìn tôi... chờ đợi câu nói của tôi...

- Tất nhiên... là em sẽ đồng ý...

Lúc này niềm hạnh phúc cũa anh hiện rõ trên gương mặt và nụ cười rạng ngời của anh... Nhưng nó vội vụt tắt đi khi tôi nói...

- Nhưng nếu là một năm trước... Còn bây giờ thì không...

Anh nhìn tôi ngỡ ngàng... Anh ngơ ngác không hiểu tôi đang nói gì...

- Em nói gì thế?

- Em sẽ không lấy anh.

- Tại sao chứ?

- Đơn giản...vì em cảm thấy mình không hợp....

- Em điên à... Tại sao em nói ra như thế chứ..? - Anh tõ vẽ giận dữ...

- Chẵng phải một năm trước anh cũng nói vậy với tôi sao?

- Anh.......

- Anh bỏ tôi ở lại đây... Anh đi theo cô ta... Anh khiến tôi hụt hẫng... khiến tôi cảm thấy cô đơn... sợ hãi... Anh bỏ rơi tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất... Không một lời giải thích... Chỉ một câu không hợp và anh quay lưng với tôi... Anh biết tôi đau đớn đến thế nào không? Anh biết cảm giác của tôi không?

- Anh...

- Anh nghĩ tôi rộng lượng đến thế sao? Tại sao tôi phải rộng lượng với kẻ đã phản bội tôi...

- Nhưng bây giờ anh yêu em... Em không xóa đi thù hận đối với anh được sao? Tha thứ cho anh đi...

- Vậy vết thương trong lòng tôi thì lm sao xóa được... Một năm qua... Tôi chỉ chờ đến lúc này thôi...

Anh nhìn tôi... đôi mắt anh long lanh như muốn khóc... Lần đầu tiên tôi thấy anh như thế... Tôi cũng đau lắm... Nhưng thà đau một lần còn hơn phải đau mãi mãi...

- Em muốn trả thù anh sao?

- Không hẳn... Chỉ vì em cảm thấy mình không hợp... chỉ thế thôi... - Tôi cố gắng kìm nén... Không thể khóc trước mặt anh... tôi không muốn anh thấy tôi yếu đuối...

- Anh xin em... đừng bỏ rơi anh như cô ấy... - Anh nắm chặt lấy tay tôi... và anh đã khóc... Khóc vì điều gì chứ? 

- Lúc tôi van xin anh... thì anh đã làm gì? Anh hất tay tôi ra và nói... "đừng làm phiền anh" đúng vậy không?

- Anh xin lỗi... là lỗi do anh... Em cứ chửi anh đi... nhưng đừng bỏ rơi anh...

Tôi đứng lên... nhìn anh và nói...

- Mình kết thúc ở đây đi... Anh nên nhớ... Cuộc sống này không phải chỉ cho đi mà không nhận lại... Anh cho tôi hạnh phúc... tôi trả anh hạnh phúc... Anh gieo cho tôi nỗi đau... tôi trả anh nỗi đau... Tình yêu không phải lúc nào cũng rộng lượng được đâu... Rộng lượng với kẻ phản bội thì không khác gì tôi lại tự tặng cho mình thêm một nỗi đau mới... Thà kết thúc để bắt đầu một tình yêu mới... còn hơn phãi giữ lại một người đã từng vứt bỏ tôi... Tôi và anh nên dừng lại ở đây... Mong anh sẽ đối xử tốt với tình yêu thì nó mới đáp trả lại cho anh... Tạm biệt anh...

Tôi bước đi trong sự thoải mái vì đã làm được điều tôi muốn làm... nhưng tôi cũng đã rất đau đớn khi bỏ rơi anh... Nhưng thà như thế... để tôi tìm một hạnh phúc mới... Thế giới này không phải chỉ có một mình anh....

Ngày mai sẽ là một ngày mới... Ngày mà anh sẽ không còn tồn tại trong trái tim tôi nữa... Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới... Đối với anh... đó là cái giá cho kẻ phản bội...

                                                                                                                       Hết truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro