Đàn ông Việt Nam, anh Tây và chàng du học sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài viết là ý kiến chủ quan, đã được đăng trên website chongtayvoviet.com

 

Một lần có cơ hội được hẹn hò với cả ba người đàn ông, một chàng trai Việt Nam – sinh ra và lớn lên ở Việt Nam nên tạm gọi là anh Việt Nam, chàng thứ hai là bạn đại học của chàng Việt Nam nhưng đã đi du học và định cư ở Mỹ được một thời gian có thể gọi là anh Du Học Sinh và cuối cùng là anh Tây người bạn 100% ngoại quốc của anh Du Học Sinh.

Hẹn nhau lúc 10h sáng, anh Tây và anh Du Học Sinh đến cùng lúc và trước giờ hẹn tầm 5 phút. Anh Tây gặp tôi lần đầu, mỉm cười chào, bắt tay và nói :”Tôi thực sự rất vui vì được gặp em. Xin lỗi vì đã để em đợi.”, tôi trả lời :”Không sao, các anh đã đến đúng giờ hẹn mà.” và cảm thấy lời xin lỗi của anh có vẻ thừa. Đợi một lúc, sau vài ba cuộc điện thoại thúc giục anh Việt Nam mới xuất hiện.

Anh Việt Nam dẫn chúng tôi tới một nhà hàng để dùng bữa, đến nơi, anh lẳng lặng dựng xe của mình và đi vào bàn, gọi món trước. Nhà hàng khá đông và nổi tiếng nên những người tới sau khá khó khăn để tìm chỗ dựng xe, anh Tây nói với tôi :”Em có muốn tôi giúp một tay không?”. Anh Du Học Sinh  khoanh tay đứng đợi chúng tôi một lúc rồi cả ba cùng bước vào nhà hàng. Vào tới nhà hàng, thấy anh Việt Nam đang chọn món, anh Du Học Sinh bảo :”Không đợi mọi người gì cả, gọi thêm cho tao món nộm nhé vì tao muốn ăn nộm.” rồi anh quay sang những người còn lại ý hỏi chúng tôi chọn món gì. Anh Tây điềm tĩnh bảo đợi một chút rồi anh lịch sự kéo ghế cho tôi ngồi, anh đưa thực đơn cho tôi và nói :”Phụ nữ trước!”.

Khi các món ăn được dọn ra, theo thói quen, tôi lau và sắp bát đũa cho tất cả mọi người. Anh Việt Nam coi đó là điều hiển nhiên. Anh Du Học Sinh gật đầu nhẹ, miệng lẩm bẩm rất nhỏ hai tiếng “anh xin” với tôi trông có vẻ khách sáo. Còn anh Tây đưa cả hai tay ra đón lấy bát từ tay tôi và nói :”Cảm ơn em rất nhiều.”.

Từ những việc vô cùng nhỏ nhặt này, mà mới suy rộng ra về cách cư xử của đàn ông:

Anh Việt Nam hẳn luôn cho rằng việc nói “cảm ơn” hay “xin lỗi” thật là thừa thãi chứ đừng hi vọng gì tới việc anh cư xử một cách lịch thiệp.Anh Du Học Sinh có vẻ như biết cách ra dáng một quý ông, nhưng anh để dành phong cách đó cho những nước văn minh mà anh sẽ tới chứ anh cho rằng nó không phù hợp với quê hương của anh, với những người phụ nữ Việt Nam ở nơi mà tất lẽ dĩ ngẫu nếp suy nghĩ phong kiến, bảo thủ kiểu đàn bà phục tùng đàn ông vẫn còn hằn lại khá sâu đậm. Còn anh Tây, anh cư xử đẹp với mọi cô gái mà anh gặp bởi vì từ trong máu anh đã luôn có tính tôn trọng và biết yêu chiều những người phụ nữ.

Tôi không dám so sánh hay phân loại đàn ông bởi xét cho cùng người ta cũng chẳng thể chọn quốc tịch cho người mình yêu thương. Tôi càng không thể chê bai các anh chàng Việt Nam có thể đang đọc những dòng này, bởi có người này người kia, cũng có người sau này sẽ biết để ý và thay đổi. Hãy ra dáng một quý ông, hãy đối xử với người phụ nữ của các anh một cách thật chân thành, ân cần và tỉ mỉ và các anh sẽ được tôn trọng và cảm kích, thậm chí sau này con trai của các anh cũng sẽ trở thành các quý ông như các anh, còn nếu có con gái các con gái của các anh cũng sẽ được các quý ông yêu chiều. Nên ngay bây giờ, đừng ngần ngại kéo ghế cho một cô gái khi đi ăn cùng cô ấy, học cách nói cảm ơn kể cả khi cô ấy làm những việc nhỏ nhặt nhất và biết xin lỗi khi mình tới trễ hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro