Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Đan Ny cũng không đem chuyện bất ngờ xảy ra ngày ấy nói với Trịnh Khang, coi như là một bất ngờ, hơn nữa bất ngờ này cũng không đẹp đẽ gì.

Đối với thư sinh kia Trịnh Đan Ny là thật tâm cảm tạ, dù sao người ta không sợ cường quyền hại thân mà làm ra dũng khí kia là đáng kính nể. Còn cẩm y công tử kia, Trịnh Đan Ny cũng không thích, nói tóm lại cảm thấy nàng ăn nói ngả ngớn còn bộ dáng như một loại xem kịch vui.

Ngày ấy ra ngoài Trịnh Đan Ny kỳ thực là đi cầu phúc cho Lưu Lực Phi, xem như trước khi mình vào cung làm một việc cuối cùng cho Lưu Lực Phi, từ nay về sau hai người sẽ không còn quan hệ gì nữa, nếu có cũng chỉ còn lại là quan hệ quân thần.

Nhưng dù sao cũng là người mình yêu, mối tình đầu hoàn mỹ làm sao có thể nói quên liền quên nói đoạn liền đoạn.

Đến khi đó chờ Lưu Lực Phi chiến thắng trở về mình lại trở thành vợ người khác, trong lòng hắn lại là cái gì cảm nghĩ.

Thôi, coi như mình xin lỗi hắn vậy. Bước vào cửa cung sâu như biển, từ nay về sau cùng người coi như là người qua đường.

“Đan Ny, còn chưa nghỉ ngơi sao?”

Ba ngày sau con gái sẽ phải đại hôn, làm phụ thân Trịnh Khang có chút lời muốn cùng Trịnh Đan Ny nói. Ở trong cung không thể so ở nhà, nơi nơi đều phải cẩn thận đề phòng, mặc kệ là hoàng đế hay thái hậu tâm tư đều đoán không ra. Đan Ny vốn thông minh việc này dù không nói nàng cũng sẽ biết, nhưng Trịnh Khang vẫn muốn cùng nàng nói. Dù sao đối với Trịnh Đan Ny, Trịnh Khang có chút áy náy.

“Cha, đã trễ thế này ngài cũng không ngủ, tiến vào ngồi xuống đi.” Trịnh Đan Ny mời phụ thân vào phòng.

“Đây là trà Đan Ny vừa pha, phụ thân nếm thử chút.” Trịnh Đan Ny mỉm cười.

Trịnh Khang nếm nếm: “Quả thật không tệ.”

“Phụ thân có chuyện muốn cùng Đan Ny nói sao?” Rõ là nữ tử sáng suốt.

Trịnh Khang buông ly trà: “Tiếp qua ba ngày ngươi đã phải gả cho Hoàng Thượng, cha chỉ là có chút lo lắng ngươi không thích ứng cuộc sống trong cung.”

“Cha không cần lo lắng, Đan Ny đều biết.”

“Ai” Trịnh Khang lại là thở dài, mấy ngày nay hắn vì chuyện của Đan Ny cũng già đi không ít, Đan Ny mẫu thân lúc nàng 10 tuổi đã qua đời, Trịnh Khang vẫn chưa lập gia đình.

Hai đứa con gái đó là quan trọng nhất đối với Trịnh Khang, con gái lớn mấy năm trước đã lập gia đình cuộc sống như ý, hiện giờ con gái nhỏ hôn sự lại làm mình phát sầu.

Hoàng hậu a, đó là làm cho Trịnh gia vinh quang to lớn đến cỡ nào, đó là phải ghi danh vào sử sách vinh quang, nhưng Trịnh Khang tình nguyện con gái mình chỉ là người bình thường.

“Cha không cần khổ sở, con gái xuất giá ngài hẳn là nên cao hứng mới đúng, Đan Ny sẽ chăm sóc tốt chính mình, cha thật sự không cần lo lắng.” Trịnh Đan Ny vẫn an ủi cha mình, cha khổ tâm nàng cũng hiểu.

Đây là nàng cam tâm tình nguyện mà làm.

“Đan Ny” Trịnh Khang có chút nghẹn ngào, tại triều hô phong hoán vũ Thừa tướng đại nhân lần đầu tiên phải ở trước mặt con gái mình rơi lệ.

Phủ Thừa tướng một mảnh bi thảm, tựa như nói Trịnh Đan Ny vào hoàng cung chính là đưa dê vào miệng cọp một con đường chết.

Nếu để cho Trần Kha biết nàng nhất định là sẽ tức giận đến giơ chân, có thể nào ở trong mắt các ngươi trẫm chính là người đáng ghét như vậy, chỉ là muốn con gái ngươi gả cho ta thôi, làm như phải đưa tới chỗ chết như vậy, trẫm dùng cái gì tình để chịu đựng đây.

Mặc kệ thế nào ngày đại hôn này vẫn phải đến, Trần Kha ở trước một ngày đại hôn đã bị ma ma trong cung các loại tra tấn, gì tân hôn quy củ các loại cấm kỵ, còn chuyện rất là khó nói kia chuyện vợ chồng.

Trần Kha từ nhỏ ở hoàng cung lớn lên, mưa dầm thấm đất cũng không cảm thấy thế nào.

Ma ma cùng nàng nói đều là giữa chuyện nam nữ, mình cùng Trịnh Đan Ny kia đều là nữ tử, cái này làm không được rồi.

Hoàng đế đón dâu đương nhiên không cần tự mình đi cưới , chỉ cần ở trong cung thành thật chờ hoa cầu vào cửa là được.

Một ngày này cả hoàng thành thậm chí cả Đại Lăng cũng phá lệ náo nhiệt, hoàng đế kết hôn đương nhiên là phải đại xá thiên hạ cùng dân cùng vui.

Giờ Tỵ canh ba kiệu hoa rốt cuộc vào hoàng cung, lúc này Tiểu hoàng đế đã chờ đến sốt ruột, ngáp không ngừng.

“Hoàng Thượng, đả khởi tinh thần lại hôm nay nhưng là đại hôn của ngài a.” Bên cạnh lão nương lại bắt đầu nhắc nhỡ.

Tiểu hoàng đế bất đắc dĩ ngồi thẳng thân mình, không phải tại các ngươi nói quá nhiều trẫm cũng mệt nhọc.

“Hoàng Thượng, mọi thứ đều chuẩn bị xong, tân nương tử đã tiến cung, thái hậu bảo nô tài tiến đến gọi Hoàng Thượng đi chính điện.” Trương công công chạy tiến vào.

“Được rồi, đi thôi.” Một thân đỏ thẫm hỉ phục Trần Kha từ sau điện đi ra, lúc này tân nương sớm đã ở bái đường chờ.

Cùng dân gian như nhau, hoàng đế đón dâu cũng là phải bái đường, có điều hoàng đế bái chính là liệt tổ liệt tông. Tân nương đội long phượng trình tường đỏ khăn voan, có lão nương dẫn, bên cạnh nha hoàn nắm.

Do vì tiến cung, nha hoàn nhà mẹ đẻ cũng không thể bồi hai bên trái phải cho nên đây đều là vì hoàng hậu mới tuyển cung nhân.

Đủ loại quan lại đứng hai bên, chờ hoàng đế hoàng hậu hành lễ.

Trần Kha không biết tại sao nhìn thấy trường hợp như vậy đặc biệt muốn cười, vì không cho người mình thích cùng người hắn yêu ở cùng, Tiểu hoàng đế ép buộc cưới Trịnh Đan Ny.

Hiện giờ mục đích đạt được nhưng Trần Kha trong lòng lại cảm thấy thê lương.

Vì cưới Trịnh Đan Ny ,Trần Kha lần đầu tiên cùng thái hậu trở mặt, đến cuối cùng tuy mình thắng lợi, nhưng chuyện này có tính hay không là một đột phá?

“Hoàng Thượng, giờ lành đã đến.” Tiểu Lí Tử thấy hoàng đế ngẩn người sau đó ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở.

Trần Kha thản nhiên nhìn Tiểu Lí Tử liếc mắt: “Bắt đầu đi.”

Thái hậu đang ngồi phía trên cao đường chờ hoàng đế hành lễ, Tiểu hoàng đế xuống bậc thang từ hỉ nương trong tay cầm qua tay Trịnh Đan Ny .

Trịnh Đan Ny vẫn bị hỉ khăn che mặt, hiện tại chính là kết thúc. Đã xong cùng Lưu Lực Phi tình cảm, bắt đầu một đoạn cuộc đời không biết kết cục.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống quét qua má rớt ở trên giày thêu hỏa hồng kia.

Khi tay trái của mình bị một bàn tay bắt lấy, cũng không phải như tưởng tượng của Trịnh Đan Ny cảm giác xương cứng có lực như vậy, mà đặc biệt mềm mại cùng ấm áp.

Trần Kha nắm tay Trịnh Đan Ny chỉ cảm thấy tay này trắng nõn cơ hồ không có nhiệt độ, nữ nhân này sẽ không phải là lãnh huyết chứ?

Không hơi đâu nghĩ nhiều như vậy, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Khi giọng nói Trương công công “Hùng hậu hữu lực” vang lên, tại đủ loại quan lại ở dưới chứng kiến, tại thái hậu bộ dáng tâm tình vô cùng phức tạp, tại Trịnh Khang dưới tình trạng thất thanh khóc rống. Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny kết thành vợ chồng, đã định các nàng đời đời kiếp kiếp phải liên quan đến nhau.

Đại lễ qua đi Hoàng hậu nương nương được đưa về hậu cung, Ngưng Hòa Cung là vì hoàng hậu mà chuẩn bị. Tân phòng cũng là chọn tại Ngưng Hòa Cung.

Làm hoàng đế Trần Kha tuy không cần bồi rượu nhưng mà đơn giản xã giao vẫn là cần, huống chi lúc này động phòng hoa chúc vẫn còn rất sớm.

Hoàng đế tiệc cưới đãi ở ngự hoa viên, là một tiệc rượu ngoài trời. May mà thời tiết cũng không có xấu, các đại thần có thể một bên thưởng thức rượu ngon thức ăn ngon, còn có thể thưởng thức cảnh sắc của ngự hoa viên, đương nhiên đàn hát ca múa cũng là không tránh khỏi.

Tiệc rượu qua được một nửa thái hậu đã trước rời khỏi, Trần Kha cũng không thèm để ý. Dĩ nhiên uống không ít rượu, Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt ở một bên hầu hạ.

“Hoàng Thượng, ngài cũng không thể uống nữa, tửu lượng của mình ngài còn không biết sao, đến lúc đó ngày tân hôn còn phải say rượu phát điên.” Tiểu Lí Tử là đã gặp qua hoàng đế bộ dáng say rượu điên cuồng.

“Đúng vậy Hoàng Thượng, đừng uống nữa.” Chiêu Nguyệt cũng khuyên nhủ.

“Để làm chi? Các ngươi khinh thường trẫm như vậy sao? huống chi hôm nay là ngày trẫm đại hôn, trẫm cao hứng uống thêm hai chén thì như thế nào?” Trần Kha ý không vui.

“Được rồi, được rồi ngài uống tiếp đi.” Xem ra đã say thật rồi.

Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử bất đắc dĩ lắc đầu, Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở hậu cung chờ ngài nữa, vạn tuế gia của ta à.

Chờ tiệc rượu kết thúc hoàng đế dĩ nhiên say như hủ mèm, nói chuyện bắt đầu răng lưỡi dính chùm, đi đường cũng không thấy phương hướng.

“Hoàng Thượng ngài cẩn thận một chút a.” Tiểu Lí Tử muốn lên trước đỡ nhưng bị Trần Kha đẩy ra.

Không có cách nào, vì hoàng đế an toàn một đám thái giám cung nữ canh giữ ở bên cạnh hoàng đế nếu nàng té ngã thì chủ động lấy thịt làm đệm cho nàng.

Cả Ngưng Hòa Cung đều một mảnh đỏ chói, khó khăn lắm Trần Kha mới bình an đi đến Ngưng Hòa Cung. Tới trước tẩm cung, một đám lão nương nha hoàn sớm chờ đã lâu.

Nhưng hoàng đế này lại bắt đầu rối rắm, ngồi tại trên bậc thang của tẩm cung sống chết không chịu vào.

Cái này có cái gì là tốt.

“Hoàng Thượng, nên vào trong, Hoàng hậu nương nương đang chờ ngài đấy.” Chiêu Nguyệt muốn mượn lực đem Trần Kha kéo lên, lại chậm chạp không được vì người say rượu khí lực lớn.

“Không đi, trẫm phải ở nơi này ngủ.”

“Có thể nào như vậy a Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngài quên hôm nay là đại hôn của ngài sao? Ngài không thể ngủ ở bên ngoài, chuyện này lộ ra còn không làm cho người ta chế giễu sao?” Tiểu Lí Tử bất đắc dĩ, thật không nên để Hoàng Thượng uống rượu a.

“Phải nga, hôm nay là ngày trẫm đại hôn, trẫm có nương tử. Kia người vợ đâu? Thê tử đâu? Ái phi đâu?” Hoàng đế bắt đầu ồn ào.

“Nhưng rõ ràng là tình địch, tại sao là vợ chứ……… Trẫm thích chính là………..” Trần Kha muốn nói ra lại bị Tiểu Lí Tử nhanh ngăn lại.

Của ta tổ tông, chuyện ngươi thích Lưu tướng quân cũng không thể ở nơi này nói ra a.

Bị Tiểu Lí Tử che miệng hoàng đế rất bất mãn, hung tợn cắn một ngụm, Tiểu Lí Tử đau đớn giơ thẳng chân.

Hoàng đế thấy hắn như vậy thì vui vẻ, thân thể không kiềm được ngã ngửa ra sau “bịch” trực tiếp ngã quỵ xuống đất.

Các cung nhân thấy thế cũng sợ hãi, hoàng đế mặc đỏ thẫm hỉ phục ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Chiêu Nguyệt vội vàng tiến lên nâng thân thể hoàng đế dậy, cũng may còn thở a, nhưng trên đầu hoàng đế lại có một lỗ thủng chảy máu.

“Nhanh, nhanh đi thỉnh Tống thái y.”

Trịnh Đan Ny vẫn ngồi trên giường, hồi lâu không thấy hoàng đế đến, sau đó lại nghe thấy ngoài cửa một trận huyên náo ồn ào. Một cung nữ thở hổn hển chạy vào trong điện:

"Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng ngài bị ngất xỉu.”

Lúc này người trong phòng cùng ngoài phòng đều một phen hốt hoảng.

Hoàng đế bị nâng vào trong điện. Trịnh Đan Ny cũng không màng lễ tiết tháo khăn voan xuống, thấy một người nam tử mặc màu đỏ hỉ bào trên đầu dính đầy máu tươi bị mọi người đồng thời nâng vào trực tiếp đặt trên giường hỉ.

Lúc này Trịnh Đan Ny mới cảm thấy người này quen mặt, là hắn. Chính là cẩm y công tử kia ngày ấy ở trên đường gặp phải, hắn lại chính là đương kim hoàng đế, là phu quân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro