Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại qua một tháng, ta cùng Đan Ny gặp nhau không thể thiếu, nghe Trí Tú nói, không biết nàng ở phòng bếp cố gắng làm bánh gì, hơn nữa còn không để cho người khác đi vào.

Làm bánh nha... Sao lại đột nhiên có hứng thú như vậy, công chúa vốn chính là như vậy, cao thâm khó lường đi.

Ta bưng thức ăn như có điều suy nghĩ món ăn đưa đến trên bàn. Một tháng này, ta cố gắng đi làm trả lại nợ, mặc dù Đan Ny giảm ta bốn vạn lượng, nhưng là ta một tháng nhiều nhất mới kiếm đến một trăm lượng, tiếp tục như vậy, cả đời cũng không thanh toán được món nợ, rốt cuộc có biện pháp gì đi kiếm nhiều tiền hơn không? Suy nghĩ một chút, vô tình bưng cái đĩa trống không đi vào cấm địa phòng bếp.

Vừa mở cửa ra, một đoàn khói đen tranh nhau lao ra ngoài. Chú ý, là một đoàn, không phải từng luồng! Nếu như không phải là hỏa hoạn, khói đen khói đen loại này cũng sẽ không xuất hiện. Tệ hại! Đan Ny ở bên trong ư! Ta cầm lên vải trắng lau qua cái bàn cột vào bên hông, ngăn ở miệng cùng lỗ mũi liền xông vào. Về sau nhớ tới kia giẻ lau lau chùi nơi đó... Ta không khỏi run rẩy.

"Đan Ny, Đan Ny!" Ta hô to.

".... " Một trận yên tĩnh.

"Tiểu Tứ, Tiểu Tứ nha, nàng ở đâu?" Ta ở trong khói đen thấy kia hừng hực ngọn lửa, ta không chút nghĩ ngợi liền chạy thẳng tới nơi đó.

Ta dựa vào ánh lửa kia, mơ hồ thấy được người nằm ở trên bàn, ta tiến lên ôm nàng lên, dùng hồn u bước đem nàng mang ra khỏi phòng bếp.

"Mặc... Mặc Hồ?" Nàng mơ hồ nói.

Ta không đáp cũng không dám đáp, vì che giấu tai mắt người khác ta đem nàng ôm đến nơi gần đây, vườn hoa.

"Ho khan một cái ho khan... Ho khan..." Đan Ny bắt đầu ho khan, ta dĩ nhiên biết đây là bởi vì nàng hút vào quá nhiều khói. Ta nhớ lại Tử Mị cho ta thấy qua độc quyển kinh. Nội dung đại khái cũng là lấy độc công độc, thật phải dùng độc sao? Ta có chút do dự.

Đúng rồi! Còn có châm cứu, ta lập tức từ tay ống tay áo cầm ra một hàng kia ngân châm, hừ hừ, đây là Họa Nhi len lén đưa ta, không nghĩ tới sẽ có lúc dùng. Ta dè dặt vì Đan Ny châm cứu, không cần thiết một hồi, nàng dừng lại ho khan. Kết quả là, ta đem Đan Ny ôm trở về phòng đi.

Ta đem nàng đặt lên giường, đun nước ấm vì nàng lau một cái mặt bẩn. Khăn lau lướt qua lông mi nhỏ dài của nàng, cái miệng nhỏ đỏ thắm, sóng mũi cao xinh xắn, đang xóa đi những thứ kia ngăn che da thịt trắng noãn dấu sau những vết đen, Đan Ny tỉnh. Nàng chăm chú nhìn ta.

"Như thế nào là ngươi, Trần Kha?" Đan Ny âm thanh có chút mất mác nói.

"Ta lại không được sao?" Ta có chút nghi ngờ.

"Lúc nãy là ngươi cứu ta ra?" Nàng hỏi.

"Có vấn đề sao?" Ta tiếp tục lau cho nàng.

"Mặc Hồ..." Đan Ny nói ra hai chữ quen thuộc.

"Mặc Hồ là ai?" Ta giả bộ không biết hỏi.

"Trần Kha, nếu như ta nói cho ngươi, ta thích một nữ nhân, ngươi sẽ cảm thấy ta như thế nào?" Nàng ngồi dậy hỏi.

"Cảm thấy nàng không bình thường." Ta làm trò đùa nói.

"Ta đùa giỡn, ở quê hương của ta, thích cùng phái là chuyện rất bình thường, bởi vì love is love mà." Ta nói tới tiếng Anh.

"Kia dịch?" Nàng hỏi.

"Love is love là ngoại ngữ, ý là yêu chính là yêu." Ta giải thích.

Đan Ny giống như kinh ngạc nhìn ta nói: "Trần Kha ngươi như thế nào hiểu những thứ này!?"

"A lô a lô, lạc đề." Ta sờ đầu đầu nàng một cái nói.

"Yêu chính là yêu sao. Thật sẽ không kỳ quái?" Nàng hỏi.

"Sẽ không, yêu thì phải chủ động nắm bắt, nếu không nó sẽ len lén mất đi. Đúng rồi, nàng thích vị cô nương nào?" Ta cố làm ung dung hỏi.

"Mặc Hồ." Nàng nói đơn giản.

Hóa ra Đan Ny cũng thích ta! Trời cao nha, ta yêu ngươi chết được!

"Nàng... Nàng thích người kia ở điểm nào?" Ta giữ được tĩnh táo nói.

"Ừ... Nàng rất kỳ quái lại rất thần bí, thích phô trương điểm này càng lộ ra nàng ngây ngốc." Đan Ny nghiêm túc đáp.

"Kia nàng bây giờ phải đi tìm nàng ta?" Ta hỏi.

"Dĩ nhiên, ta muốn nàng là công chúa phi." Đan Ny thẳng thắn nói.

Phốc xuy, công chúa phi!? Ta mới không cần làm phi tử của nàng, ta phải làm Phò mã!

"Công chúa, nàng thích ta sao?" Ta hỏi.

Vấn đề này vừa ra, Đan Ny một mặt làm khó.

"Ta cũng không biết. Ta là trước biết ngươi, sau đó gặp được Mặc Hồ rất giống ngươi... Ta không phân rõ ta là yêu ngươi hay là yêu Mặc Hồ..." Đan Ny biểu tình trở nên phức tạp hơn.

"Đan Ny." Ta một chân quỵ xuống đất nắm được tay nàng.

"Ai... Sao... Thế nào?" Nàng đỏ mặt.

"Ta yêu nàng." Ta thâm tình đưa mắt nhìn nàng

"Trần Kha... Ta quên điểm trọng yếu nhất... Ta là công chúa, hôn nhân đại sự do hoàng huynh, ta cùng ngươi cùng Mặc Hồ đều không phải là môn đăng hộ đối, hoàng huynh nhất định sẽ không đồng ý." Đan Ny ánh mắt trở nên sâu hơn, biểu tình trở nên càng tịch mịch.

"Môn đăng hộ đối? Đan Ny nếu nàng nguyện ý, ta ngay cả bầu trời trăng sáng cũng hái xuống cho nàng, thì chớ nói môn đăng hộ đối." Ta cuồng vọng nói.

"A a, ta liền mỏi mắt chờ mong." Đan Ny có chút không biết làm sao lại có chút mong đợi nói.

"Kia... Ta có thể kêu nàng Ny nhi sao?" Ta hỏi.

"Ừ." Đan Ny như có điều suy nghĩ đem ta đỡ dậy nói.

"Đan Ny, nếu như ta là Mặc Hồ, nàng sẽ như thế nào?" Ta hỏi.

"Ta nha... Ta sẽ trước gọi Trí Tú kéo ngươi đi ra ngoài đánh, lại dùng muối vì ngươi bôi thuốc." Nàng ác độc nói.

"Oa, vậy thì ác, ta không phải người yêu của nàng sao?" Ta không khỏi ngược lại hít một hơi khí lạnh.

"Ai kêu ngươi lừa gạt ta, còn may là ngươi không có." Nàng dùng giọng bình thản nói.

Mặc dù ta võ công hẳn so với Trí Tú cao rất nhiều, nhưng ta hay sợ ta lão Mã mất vó ( * ) , nếu để cho Trí Tú đánh, ta mặt mũi phải để đâu! Không được! Ta ngoan hạ quyết tâm phải cố gắng điều nghiên quyển độc kinh, để ngừa vạn nhất.

(Lão mã mất vó ( * ) : Ngựa già mất móng)

"Ny nhi, nếu như Mặc Hồ trở lại, nàng sẽ chọn ta hay là nàng ấy?" Ta cố ý làm khó nàng.

".... " Đan Ny lâm vào suy nghĩ.

"Ny nhi, ta sẽ không để cho nàng khổ sở, tin tưởng ta, một ngày nào đó chúng ta sẽ nở hoa kết trái." Ta giọng mang hai nghĩa nói.

"A... Trần Kha, ngươi có thể về phòng trước không? Ta muốn ngủ một hồi." Đan Ny mỏi mệt nằm xuống.

"Ừ, Ny nhi, nàng ở phòng bếp rốt cuộc muốn làm cái gì?" Ta đem cây nến thổi tắt.

"Nước tin huyền bính..." Đan Ny nói.

Ta lặng lẽ lui ra khỏi phòng, đến phòng bếp làm nước tin huyền bính. Ta Tiểu Tứ nha nàng chính là như vậy khả ái, cũng thiếu chút nữa thành được lưu danh vào sử sách, vì cả nước tin huyền bính mà đốt chết mình. Nàng có biết không nàng chết, ta cũng sẽ không sống nổi, cho nên... Vì ta, mời nàng sống thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro