Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Na xem như là bạn mẫu giáo của Đan Ny. Nhưng lúc còn mẫu giáo, họ không thân nhau, mãi đến khi cấp hai học chung lớp, nói về thời thơ ấu mới phát hiện, ồ, là bạn cùng lớp mẫu giáo.

Vì vậy hai người cầm ảnh tốt nghiệp mẫu giáo để xác minh danh tính của nhau, sau khi đối chiếu quan hệ của họ đã thân thiết hơn rất nhiều.

Nói về Hồ Na, lịch sử phát triển của gia đình cô cũng rất giống với Đan Ny, cũng là bất ngờ giàu lên, đột nhiên có được cuộc sống sung túc vào năm lớp ba tiểu học.

Thế nên trong mấy ngày họ gặp lại, vài câu "mình cũng giống vậy" đã đặt nền móng cho tình bạn lâu dài giữa hai người trong tương lai.

Tình bạn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, luôn có thể nắm tay nhau càng đi càng xa. Điều khác biệt duy nhất chính là tốt nghiệp ra trường Hồ Na làm việc trong công ty của ba mình. Ban đầu mỗi ngày đều sáng chín giờ chiều năm giờ, sau này thì đi trễ và bỏ việc, vì cô là tiểu thư, cũng không ai quan tâm cô, đến công ty cơ bản là chơi bời lêu lổng.

Đi làm mấy năm, Hồ Na bỗng cảm thấy cuộc sống không có gì thú vị, chợt một ngày não động, nhất quyết muốn đi du học.

Thế là Hồ Na đã đi. Thậm chí Hồ Na đã chọn nước Đức, nói là muốn khác biệt với mọi người.

"Kể nghe đi, nửa năm nay cậu đã quen với cuộc sống chưa?" Đan Ny nhấp một hớp xoài ép, mở miệng hỏi.

Hồ Na nhún vai: "Tạm thôi, nửa năm quen hai bạn trai."

"Thích nghi quá."

Hồ Na liếc nhìn Đan Ny, giọng nói chợt thay đổi: "Người thứ hai khá thích nghi, người đầu tiên không thích nghi."

"..."

"Mình không muốn nghe."

Hồ Na cười lớn, chu môi về hướng nhà bếp: "Cậu với vợ cậu thích nghi không?"

"Thích nghi chứ, rất thích nghi."

Hồ Na ôi một tiếng.

"Một lát cậu nói chuyện lịch sự chút, chị ấy không thích nói chuyện lắm, nhìn có vẻ lạnh nhạt." Đan Ny suy nghĩ: "Dù sao thì cậu nói chuyện để ý chút."

Hồ Na lại ôi một tiếng: "Bảo vệ vợ à."

"Không được sao?"

"Được chứ được chứ."

Không nói tiếp những chuyện này, vài câu sau hai người lại nói sang chuyện khác. Bên Trần Kha sắp nấu xong, Đan Ny nghe vậy chạy ngay đến, phụ bưng đồ ăn chia đũa, còn kéo ghế, múc cơm múc canh cho mọi người.

Hồ Na hớp một miếng canh, cười nói: "Trịnh đại tiểu thư sao vậy?"

"Mình làm sao?"

"Đó giờ ở nhà ăn cơm toàn phải đút."

Đan Ny liếc mắt: "Cút đi."

Hồ Na bật cười.

Ba người không nói thêm gì bắt đầu ăn cơm, thỉnh thoảng nghĩ đến lời cảnh cáo vừa rồi của Đan Ny, Hồ Na đã khen đồ ăn hôm nay.

Ăn no, Hồ Na lau miệng, chợt nhớ ra điều gì, cầm điện thoại bên cạnh, mở ra, nhích lại gần Đan Ny, nói: "Hồi chiều Tạ Nhụy đăng wechat cậu thấy không?"

"Chưa nữa, sao vậy?"

"Đăng một bàn quà, nói là hôm qua sinh nhật người yêu tặng." Cô lắc đầu: "Sao mà mình vừa về đã thấy cô ta làm màu rồi."

Đan Ny cười, thấy Trần Kha lại lấy xoài ép ra, nàng tiện thể đứng dậy nhận lấy, rót mỗi người một ly.

Đan Ny ngồi xuống uống một hớp: "Cậu còn chưa quen à."

Ngày nào cũng đăng hình tự sướng, ba ngày khoe du lịch, hai ngày khoe quà, đăng chân đăng tay đăng xương quai xanh, từ trên xuống dưới trừ chỗ nào không thể lộ, còn lại sẽ đăng hết.

"Gặp nhau thì đăng ảnh sắc tình." Hồ Na nhạo báng.

Hồ Na không thích Tạ Nhụy không phải là chuyện ngày một ngày hai, tính cách bất đồng khiến nhìn nhau ngứa mắt, dẫn đến việc quan tâm gấp đôi.

Hồ Na đặc biệt quan tâm Tạ Nhụy, chỉ cần Tạ Nhụy đăng wechat một cái, không đến một phút, Hồ Na sẽ nhạo báng theo sau.

Đan Ny vốn cũng không có cảm giác gì với Tạ Nhụy lắm, chỉ là không thích, dù sao Tạ Nhụy cũng không thích nàng, nhưng bị Hồ Na nhiễu loạn như vậy, Đan Ny cũng ghét Tạ Nhụy. Đặc biệt khi Đan Ny nghe nói Tạ Nhụy nói xấu sau lưng nàng.

"Còn về tại sao Tạ Nhụy lại nói xấu cậu." Hồ Na mở ra ảnh chụp màn hình do người bạn gửi đến, nhìn từ trên xuống dưới, tất cả đều là Tạ Nhụy đánh giá Đan Ny.

Kiêu ngạo.

Thô lỗ.

Không biết thưởng thức.

Nịnh hót.

...

Hồ Na gõ gõ màn hình: "Thấy chưa, cô ta ganh tị với cậu."

Đan Ny bật cười: "Ganh tị mình cái gì?"

"Ganh tị mọi người luôn vây quanh cậu đó, cô ta cũng tiểu thư tất nhiên không chịu đựng nổi cơn tức này." Hồ Na cười: "Có thể cũng do một việc, cậu có nhớ cái lần bọn mình đi chơi với nhau không? Hứa Quả gửi cái ảnh vào nhóm, cậu lấy thẳng ảnh đó đăng lên wechat, nói vui vẻ lum la."

"Nhớ rồi, không phải sau đó các cậu bắt mình xóa à."

"Đúng là cậu nên xóa đi, trong hình trừ cậu nhìn có vẻ ổn, tất cả mọi người đều phải chỉnh lại." Hồ Na vỗ vai Đan Ny, cười ha ha: "Hứa Quả gửi vào nhóm là để tụi mình lấy đi chỉnh sửa, chỉ có cậu thật thà, đăng lên luôn."

"Các cậu không nói làm sao mình biết, Hứa Quả gửi vô nhóm, rồi nói là lấy đăng wechat, thì không phải mình đã đăng sao." Vẻ mặt Đan Ny oan uổng: "Vậy thì sao?"

"Lúc đó cũng có Tạ Nhụy, nên cô ta cảm thấy cậu cố tình, nên khó chịu với cậu hơn."

Đan Ny hừm một tiếng: "Ai để ý cô ta chứ."

Hai người trò chuyện, Trần Kha vẫn luôn ngồi im lặng bỗng nói: "Tạ Nhụy." Cô thắc mắc: "Ba cô ta là công ty truyền thông à?"

"Chị biết à?"

Trần Kha gật đầu: "Từng dùng bữa với ông ấy, con ông ấy cũng có mặt, mùi nước hoa của cô ta rất nồng."

Hồ Na oa một tiếng: "Đúng là cô ta! Cô ta nói xấu vợ chị."

Trần Kha gật đầu.

Hồ Na dựa vào Đan Ny, hai người đều nhìn Trần Kha.

Trần Kha bị nhìn chằm chằm mấy giây, khó hiểu: "Sao vậy?"

Hồ Na nheo mắt lại, mở miệng xa vời: "Trời lạnh rồi."

Trần Kha vẫn khó hiểu: "Cái gì?"

Đan Ny và Hồ Na đồng thanh nói: "Đã đến lúc để công ty của Tạ Thị phá sản."

Đan Ny: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Hồ Na: "Ha ha ha ha ha ha ha."

Trần Kha không chút biểu cảm gì nhìn hai người vỗ tay cười to, trong lòng vẫn rất khó hiểu.

Đan Ny ho khụ khụ, vỗ vỗ đầu gối Trần Kha, giải thích: "Chị kệ tụi em đi, hai đứa em bị bệnh."

Hồ Na nghe nói vậy lại ha ha ha.

Trần Kha mỉm cười, thấy hai người ổn định lại, mới nói: "Sau bữa ăn đó, Tạ Nhụy còn tìm chị nói chuyện."

Đan Ny ngừng cười ngay: "Cái gì?" Nàng ngồi thẳng: "Cô ta nói với chị cái gì?"

Trần Kha lắc đầu: "Không nhớ lắm, rồi xin chị wechat."

Đan Ny nhướng mày: "Chị cho?"

"Cho."

Đối với việc cho wechat, Trần Kha không nghĩ gì đặc biệt. Wechat của cô hầu như đều là đối tác công việc, cô hiếm khi dùng nó để nói chuyện phiếm, nói chung khi giao thiệp nếu có người xin wechat của cô, cô đều đồng ý. Nhưng Đan Ny sẽ không nghĩ như vậy, trong mắt nàng, Tạ Nhụy là một người thấy khi người giàu thì sẽ bám lấy ngay lập tức, nam nữ đều mê.

Đan Ny bĩu môi, ngoắc ngoắc Trần Kha: "Điện thoại."

Trần Kha nghe xong đứng ngay dậy, lấy điện thoại từ trên bàn trà, mở khóa vân tay đưa cho Đan Ny.

Đan Ny nhận lấy, nhìn Trần Kha: "Coi gì cũng được?"

Trần Kha gật đầu: "Tùy em."

Nàng ngay lập tức mở wechat, tìm Tạ Nhụy, nhưng không tìm thấy người này, lại hỏi Hồ Na: "Wechat của Tạ Nhụy là gì?"

Hồ Na lướt một chút: "Tâm Cỏ Ba Lá."

Đan Ny gõ một chữ cỏ, bên dưới hiện ra Tâm Cỏ Ba Lá, Hồ Na cũng bu lại, miệng còn oa oa. Là một cuộc trò chuyện vào sáu tháng trước.

Tâm Cỏ Ba Lá: Chị Trần Kha, em đến nhà rồi.

Trần Kha: Ừ.

Tâm Cỏ Ba Lá: Ngủ sớm chút nha.

Trần Kha: Ừ.

Tâm Cỏ Ba Lá: Trả lời tự động ạ?

Trần Kha: Không.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Hồ Na nhìn đoạn đối thoại đơn giản này, lặp lại: "Trả lời tự động ạ? Không. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Không biết chọt trúng cọng dây nào của Hồ Na, cô dựa vào vai Đan Ny cười điên cuồng.

Tiếng cười dễ lây lan, Đan Ny nhìn cũng thấy buồn cười.

Nàng lắc lắc điện thoại hỏi Trần Kha: "Chị nhớ chị với cô ta đã nói cái gì không?"

Trần Kha lắc đầu: "Không nhớ."

Hồ Na lại cười.

Đan Nu không oán ghét nhiều như Hồ Na, hiển nhiên không thấy đáng cười bao nhiêu, nhìn nhật kí trò chuyện, phối hợp cười vài tiếng sau đó yên lặng.

Ban đầu nàng muốn đem điện thoại trả lại cho Trần Kha, nhưng nghĩ lại, nàng thoát wechat ấn vào cài đặt.

"Chị bé ơi." Đan Ny ngước mắt nhìn cô: "Em lưu vân tay vào điện thoại chị nha?"

Trần Kha gật đầu, không phản đối.

Đan Ny chọn vào cài đặt khóa vân tay, nhìn giao diện hiện lên, hỏi: "Mật mã là bao nhiêu?"

"Không bảy không năm."

Đan Ny gật đầu, nhập vào, thuận miệng hỏi: "Mấy số này có nghĩa gì? Không phải là sinh nhật của chị đúng không?"

Trần Kha lắc đầu: "Là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Tay Đan Ny cứng lại, điện thoại thiếu chút nữa rớt xuống.

"Trời ơi." Hồ Na ở phía sau Đan Ny đang uống xoài ép trực tiếp bị sặc, Hồ Na vừa ho vừa kinh ngạc than thở, rút một tờ khăn giấy lau miệng.

Hồ Na đặt ly xuống, lấy tay áo của Đan Ny che nửa khuôn mặt của mình, vẻ mặt xúc động như sắp khóc, nói: "Sao mà chị ấy có thể nghiêm túc nói ra câu như vậy chứ hả?"

Đan Ny ngọt ngào trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn kiềm chế, bình tĩnh hơn, nàng đá mày hỏi: "Dễ thương chứ?"

Hồ Na liên tục gật đầu: "Dễ thương."

Đan Ny nở nụ cười, tay lưu vân tay, miệng hỏi Trần Kha: "Chị còn nhớ mình gặp nhau lúc nào à?"

"Ừ."

"Cái chỗ..." Nàng nuốt ba chữ nhà vệ sinh xuống, hỏi: "Nhà hàng à?"

"Ừ."

Đan Ny hơi rung động, nhưng vẫn cắn môi, lặng lẽ lưu vân tay cho xong.

"Lấy tên là gì nhỉ?" Đan Ny nhìn dấu vân tay thứ ba trên màn hình điện thoại, sau đó ấn vào sửa lại: "Bé cưng."

Hồ Na ghét bỏ: "Ọe."

Lưu một cái là được, xong xuôi Đan Ny trả điện thoại lại cho Trần Kha.

Chủ đề này kết thúc, bàn ăn trở nên yên tĩnh lại.

Đan Ny nhìn Hồ Na ở bên cạnh, bỗng ôi một tiếng, chống đầu lo lắng nói: "Giành rửa chén, là phẩm chất truyền thống của dân tộc."

Vừa nói xong, hai người nhìn nhau, hết sức ăn ý dừng lại ba giây rồi đồng thời đứng dậy.

"Để mình để mình, cậu coi mình tới đây không có mang gì hết, ăn chùa uống chùa, bát để mình rửa mình rửa."

"Để mình để mình, cậu là khách sao để cậu làm chuyện này được."

"Để mình để mình, tụi mình cùng nhau lớn lên thân như chị em, có gì mà cậu với mình."

"Để mình để mình, cậu du học cực khổ, bàn tay để làm nghiệp lớn, sao rửa chén được."

"Để mình để mình."

Đan Nu chợt đẩy chồng bát đến trước mặt Hồ Na: "Ok, cậu rửa đi."

Hồ Na vịn bát ngẩng đầu cười lớn, nhìn Trần Kha đang xem trò vui, nói: "Cục cưng nhà chị sao lại vậy chứ!"

Trần Kha nở nụ cười, dịu dàng nhìn Đan Ny.

Đan Ny phất phất tay đẩy Hồ Na nhích ra một chút: "Thôi, không giỡn với cậu nữa, mình rửa đây, cậu tới phòng khách ngồi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro