Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chữ của Trần Kha khiến Đan Ny không yên lòng cả buổi sáng.

Buổi sáng sếp họp tổng kết số tạp chí vừa rồi, kết thúc cuộc họp Đan Ny cất bút câu lấy cái ghế của Triệu Lệ.

Triệu Lệ cất máy tính xách tay, quay sang nhìn đôi mắt có phần tinh nghịch của Đan Ny: "Sao vậy?"

Đồng nghiệp lần lượt rời khỏi phòng họp, Đan Ny kéo Triệu Lệ lại, hai người giả vờ lề mề một hồi, thấy mọi người đi hết, Đan Ny mới lên tiếng.

"Hỏi cô một việc."

Triệu Lệ cúi đầu: "Cô nói đi."

"Nếu trong lúc tới tháng, bạn trai cô nói muốn giặt quần lót giúp cô..."

Đan Ny ngừng lại, để lại không gian nhìn Triệu Lệ.

Triệu Lệ nghe nàng nói vậy, quả nhiên vẻ mặt như muốn phát điên, mặt mày như muốn xoắn vào nhau.

Đan Ny vỗ tay một cái: "Có phải cô cảm thấy xấu hổ?"

Triệu Lệ khó tả gật đầu.

"Nhưng mà." Cô quay đầu nhìn Đan Ny: "Tôi sẽ rất vui."

Đan Ny nuốt nước bọt.

"Nói thế nào nhỉ, chuyện này thân mật quá, nếu anh ấy làm giúp tôi." Cô cười cười: "Tất nhiên sẽ rất vui."

Đan Ny gật đầu.

"Sao vậy? Hỏi chuyện thế này?"

"Không, sáng lướt weibo thấy chuyện như vậy, hỏi thử, tôi hỏi bạn tôi, cậu ấy cũng có quan điểm giống như cô."

"Sao?" Triệu Lệ đứng dậy: "Cô không thích?"

"Không quen, là lạ."

Nói chuyện với Triệu Lệ, lòng nàng lại bất an hơn, nàng không biết bản thân muốn sự an ủi gì, hay là muốn nghe được những gì giống như điều nàng nghĩ từ miệng của người khác.

Hồ Na nói vậy, Triệu Lệ cũng nói như vậy, Đan Ny không tìm được sự đồng tình của người khác.

Ỉu xìu.

Tất nhiên, không phải vì bị nói như vậy mà nàng có thể chấp nhận chuyện như thế, sau này nếu Trần Kha vẫn muốn giúp nàng giặt thì nàng vẫn từ chối, nhưng nàng nghĩ ngược lại, nếu bảo nàng giúp Trần Kha giặt, có vẻ như không quá khó để chấp nhận nó.

Rời khỏi phòng họp, nàng lập tức rời khỏi công ty.

Trong nhóm có một cái máy nhỏ bị hỏng, tình cờ sếp có một người bạn ở trung tâm điện máy, Đan Ny luôn làm việc với hiệu suất cao, sếp thấy nàng không có việc gì nhờ nàng đi lấy đồ về.

Công ty cách trung tâm điện máy một đoạn không xa, Đan Ny xuống lầu rồi lên xe, nàng nhấc điện thoại gọi ngay cho Trần Kha.

Cuộc gọi được nhận sau vài tiếng chuông, Đan Ny vô thức nhếch miệng, ho một tiếng nói: "Xin chào, là Trần Vương Kha của Xioo ạ?"

Trần Kha rất phối hợp: "Xin chào, là tôi đây."

Đan Ny bỗng trở thành người hâm mộ: "Xin chào xin chào, tôi là Trịnh Đan Ny đến từ tạp chí Đời Sống, tôi có thể làm phiền cô mấy phút không? Phỏng vấn cô vài vấn đề nhỏ."

Vì ồn ào, Đan Ny không nghe thấy tiếng cười rất nhỏ từ phía của Trần Kha.

"Mời cô Trịnh nói."

Đan Ny ho một cái, thoải mái dựa lưng.

Thật ra nàng không có gì muốn hỏi, lời mở đầu vừa rồi chỉ là tùy hứng, nhưng đã đến nước này, Đan Ny lắc lắc chân vấn đề ngẫu nhiên xoẹt qua não, lên tiếng.

"Tôi nghe nói Trần Tổng đã âm thầm đăng kí kết hôn vào ba tháng trước, xin hỏi đối phương là ai?" Đan Ny hỏi rất chuẩn mực.

Trần Kha thì thầm: "Là một người rất tốt."

Đan Ny cười trộm, lại hỏi: "Cô và vợ mình đã gặp nhau như thế nào? Nghe nói hai người quen nhau chưa bao lâu, chẳng lẽ là kết hôn chớp nhoáng sao?"

"Chúng tôi vô tình gặp nhau ở một nhà hàng, một tháng sau, chúng tôi kết hôn."

Đan Ny à một tiếng, hóa thân thành một phóng viên đáng ghét: "Nghe nói lúc kết hôn, vợ cô cũng không biết cô, có phải cô đã cưỡng ép không?"

Sau câu hỏi, Trần Kha không trả lời, trống không hồi lâu. Lâu đến mức Đan Ny phải cân nhắc xem có vấn đề gì với câu hỏi của mình hay không, Trần Kha mới trả lời.

"Đúng."

Đan Ny liếm liếm môi, nếu đã nói đến đây, dĩ nhiên nàng sẽ tò mò.

"Tại sao? Cô là một phụ nữ quyến rũ như vậy, tại sao lại dùng phương pháp này?"

Lần này Trần Kha đáp nhanh hơn: "Tôi sợ cô ấy không muốn, khi đó cô ấy thích người khác."

"Ý của cô là, cô chen vào chuyện tình cảm của người khác sao?"

Trần Kha dừng một chút: "Tôi không có."

"Trịnh Đan Ny." Giọng nói của Trần Kha đột nhiên thay đổi: "Chị không thích nói về chuyện này."

Đan Ny mím môi: "Được rồi."

Trần Kha trở nên nghiêm túc, Đan Ny kìm lại ngay.

Thái độ chấp nhận của Đan Ny đối với cuộc sống có nghĩa là nàng sẽ không quá bận tâm việc tại sao Trần Kha lại cưới nàng, nàng tò mò, cũng chỉ thuần túy là tò mò, tiện thể hỏi vài câu về suy nghĩ của Trần Kha khi đó.

Nhưng nàng không biết, Trần Kha không nghĩ như vậy. Thật ra Trần Kha rất quan tâm đến sự khởi đầu của họ.

Một mặt cô cảm thấy mình đã làm không tốt, không, nó phải là rất tệ. Nhưng mặt khác, nếu bắt đầu lại, cô vẫn sẽ như vậy.

Đan Ny khẽ cười: "Vậy chúng ta đổi vấn đề khác."

Không nghe Trần Kha từ chối, Đan Ny thay đổi tư thế, làm một tác giả.

"Xin hỏi cô Trần Vương Kha, cô thích điều gì nhất ở vợ mình?"

Giọng điệu của Trần Kha trở nên dịu dàng: "Tôi thích tất cả."

"Trần Tổng có thể cho một thí dụ hoặc là một cái gì đó tương tự?"

"Tương tự." Dừng lại nửa giây: "Tôi thích cô ấy ôm tôi mỗi khi tôi đi làm."

Đan Ny gào trong lòng, nhắm đôi mắt lại.

Trần Kha lại nói: "Tiếc là hôm nay cô ấy không làm vậy với tôi."

Nàng chợt mở mắt, ngẩng đầu nhìn cửa sổ trời trong xe, nhẹ nhàng cười rồi nhắm mắt lại.

Giọng điệu của Trần Kha, tại sao còn tủi thân vậy? Lòng Đan Ny bị cào dữ dội.

"Sao chị chưa bao giờ nói với em chuyện này?"

"Giờ em mới hỏi."

Đan Ny tóm lấy cái gối kê, mạnh mẽ kéo vào lòng.

Trần Vương Kha chị quá biết cách tán tỉnh.

Nàng rên rỉ trong lòng, ngã xuống chỗ ngồi: "Vậy từ nay về sau, chị thích em điều gì, em đều sẽ làm với chị, điều kiện tiên quyết là chị phải nói cho em biết."

"Nhiều lắm."

"Không sao, từ từ mình làm."

"Ừ."

"Trưa có rảnh sang ăn cơm với chị không?"

"Không có, hiện giờ em đến trung tâm điện máy, về còn phải chạy thử cho sếp, chắc sẽ ăn cơm với đồng nghiệp."

"Ừ, chị biết rồi."

Nàng suy nghĩ một chút: "Tối thì được."

"Tối không được, chị có hẹn với khách."

"Được rồi." Nàng tiếc nuối, lại hỏi: "Đang rảnh không? Rảnh thì nói chuyện với em."

"Chị đang ở trong phòng nghỉ, Tiểu Vân đang nói chuyện với khách ở bên ngoài." Như muốn để Đan Ny yên tâm, Trần Kha bổ sung: "Đóng cửa."

Đan Ny phụt một tiếng, nàng tưởng tượng, Trần Kha đang uống trà nói chuyện với khách, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cúi đầu nhìn là nàng, cô đặt ly trà xuống, giả vờ là cuộc điện thoại quan trọng, nhàn nhã tự nhiên đứng lên bắt máy, bước từng bước về phòng nghỉ.

Cuối cùng đóng cửa lại.

"Cạch."

Đan Ny bị tiếng đóng cửa mà mình vừa tưởng tượng ra làm hưng phấn không thôi, ngửa đầu cười thầm. Nếu Trần Kha có khách, Đan Ny cũng không nói thêm nữa, thấy đã gần đến trung tâm điện máy, Đan Ny nói tạm biệt rồi cúp máy.

Điện thoại trở về màn hình chính, Đan Ny nóng lòng mở wechat ấn vào cuộc trò chuyện với Trần Kha.

Đan Ny: Xin chào Trần Tổng, người vừa phỏng vấn cô là phóng viên Trịnh Đan Ny của tòa soạn Đời Sống, thời gian vội nên chỉ phóng vấn cô vài câu, vẫn chưa thỏa chí, kết thúc phỏng vấn, xin hỏi cô đánh giá phóng viên Trịnh Đan Ny bao nhiêu điểm? Điểm tối đa là một trăm điểm.

Trần Kha trả lời rất nhanh: Một trăm.

Đan Ny cười cười, thậm chỉ có thể tưởng tượng, Trần Kha vừa nói chuyện với khách vừa cầm điện thoại lén lén trả lời.

Có thể Trần Kha còn nở một nụ cười nơi khóe môi.

Chà, Trịnh Đan Ny, xin hãy kiềm chế một chút.

Đan Ny: Vậy xin hỏi cô Trần, khi nào có thời gian, hãy cho phóng viên Trịnh tôi đây tìm hiểu sâu hơn.

Đan Ny: Tìm.

Đan Ny: Hiểu.

Đan Ny: Sâu.

Đan Ny: Hơn.

Trần Kha: Bất cứ lúc nào.

Theo tiếng cười của Đan Ny, đã đến trung tâm điện máy.

Vì đã dặn dò trước, Đan Ny vào cửa hàng có thể lấy đồ đi ngay.

Trở về, nàng ngựa không ngừng vó thúc giục sếp nhanh chóng chuẩn bị, hết sức ân cần giúp mọi người gọi giao đồ ăn, cuối cùng còn gọi đồ ngọt cho các đồng nghiệp trong văn phòng của mình.

Chỉnh máy xong, sếp vừa uống xong ly trà sữa phủ milk foam trên tay, đứng dậy tắt máy, vươn tay ném cái ly rỗng vào thùng rác.

"Trịnh Đan Ny." Sếp gọi một tiếng.

Đan Ny đang thay dây trên mặt đất, nghe vậy lên tiếng.

"Tâm trạng rất tốt?" Sếp nhiều chuyện một câu.

Nàng cười cười, cúi đầu tiếp tục làm: "Hơi tốt."

"Phỏng vấn thầy Điền lần trước đã được xuất bản, tôi đã nói vài câu với ông ấy, ông ấy nhắc tới cô."

"Thật sao? Thầy Điền đã nói gì về tôi?"

Sếp dời cái ghế ngồi xuống: "Nói rất thích cô, bảo tôi chiếu cố cô nhiều hơn, cô cũng như là người nhà của ông ấy."

"Có thể coi là vậy, Trần Vương Kha gọi thầy Điền là chú, tôi cũng gọi theo."

"Thầy Điền ngoài sáng trong tối hỏi tôi, có biết chuyện của các cô không."

Đan Ny vỗ tay đứng dậy: "Xong rồi."

Nàng quay đầu nhìn sếp: "Thầy Điền thật tò mò."

Sếp ngẩng đầu nhìn Đan Ny: "Nói thật, tôi cũng hơi tò mò."

"Sếp, sếp muốn biết cái gì?"

"Cô ồn ào như vậy, tại sao Trần Vương Kha lại quen cô?"

"Có phải có duyên lắm không? Ông Trời cho chúng tôi gặp nhau, muốn chúng tôi kết hôn sống với nhau, định mệnh đã sắp đặt."

Sếp nghe với vẻ mặt "cô nói mò", lại hỏi: "Nhưng mà hai cô cũng rất thú vị, nghe thầy Điền nói, Trần Vương Kha nói rất ít, rất điềm tĩnh và chín chắn." Nói đến đây, sếp hiếu kì: "Hai người sống với nhau, hoạt động vui chơi có phải đều do cô chọc cho cô ấy vui không?"

Trịnh Đan Ny miệng lưỡi lanh lẹ sếp đã biết, đặc biệt khi dẫn bạn đến văn phòng, tiếng cười sẽ không ngừng vang lên.

Sếp đã đoán đúng, Đan Ny nhớ lại, nàng và Trần Kha sống chung, phần lớn thời gian, quả thật là nàng chọc Trần Kha. Chọc vui, hoặc là chọc cái khác, Đan Ny sẽ không so đo, Trần Kha là một người có ý vị, chọc thế nào Đan Ny cũng cảm thấy vui.

Có thể nghĩ sâu xa, nàng chọc Trần Kha, nhưng thật ra là tự trêu chính mình, còn trêu rất vui vẻ. Nhưng sếp nói như vậy, Đan Ny lại ngạo kiều, không muốn thừa nhận.

"Sao vậy được, tại sao tôi phải chọc cho chị ấy vui? Chị ấy tự không vui được sao?"

Sếp cười, cũng không định tranh luận câu chuyện nhỏ nhặt của cặp đôi, hỏi: "Định tổ chức hôn lễ không?"

Đan Ny lắc đầu: "Vẫn chưa có dự định, chị ấy khá bận, tôi theo chị ấy."

Sếp chà một tiếng: "Tình cảm rất tốt."

Đan Ny lại ngạo kiều nữa: "Cũng tàm tạm thôi, hôn cũng kết rồi, còn làm sao được."

Nói xong, nàng cảm thấy là lạ ở đâu đó, lập tức nói thêm: "Ha ha, chúng tôi ổn lắm, rất hợp nhau."

Còn có thể chia ly được sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro