Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì thế Đan Ny lại dẫn bạn đến gặp Trần Kha.

Buổi sáng qua đi, nàng gửi một tin nhắn nói dẫn thêm một người bạn, khi Đan Ny và Vu Mộng đến phòng ăn riêng, Trần Kha đã ở đó chờ.

Thấy người đến, Trần Kha đứng lên, cô đưa tay nhẹ nhàng bắt tay với Vu Mộng: "Xin chào, tôi là Trần Vương Kha."

"Tôi là Vu Mộng, bạn Trịnh Đan Ny."

Đều là người nhà, Đan Ny cũng không câu nệ, chào hỏi xong mọi người ngồi xuống.

Trần Kha mới gọi món, vẫn chưa kịp bưng lên, Đan Ny uống nước, nghĩ đến chuyện Vu Mộng nói mua nước hoa, hỏi: "Cậu muốn Dư Niên Sơ à?"

Vu Mộng kích động, lập tức ngẩng đầu: "Đúng đúng đúng, Dư Niên Sơ, mình muốn mình muốn!"

Nàng bật cười, dáng vẻ quý bà: "Kích động gì chứ."

"Mình nghe nói cậu bao hết Dư Niên Sơ của tụi mình à?"

Đan Ny kiêu ngạo: "Đúng vậy."

"Ôi ôi ôi." Nói xong Vu Mộng giơ tay làm Hoa Lan Chỉ*, cầm lấy khăn lông lau tay: "Ny à, dạo này thế nào?"

*Hoa Lan Chỉ: Hành động xòe bàn tay, các ngón hơi cong lên, ngón giữa chúi xuống, tạo thành hình hoa lan.

Đan Ny liếc Vu Mộng.

"Bên thành phố phía Đông có miếng đất, một tỷ, thế nào, có hứng thú không?"

Đan Ny nhập vai ngay: "Được, mỗi tháng vợ mình cho mình hai tỷ tiêu vặt, đang lo không có chỗ tiêu."

Đan Ny ném một ánh mắt cho Trần Kha.

Trần Kha gật đầu: "Vợ yêu, tiền không đủ thì em về lấy thêm."

Vu Mộng nhướng mày: "Tốt lắm, gần đây mình có xem mấy khoản đầu tư, chúng ta đầu tư chung đi."

Đan Ny giàu có hào phóng: "Ok."

Vu Mộng khác với Hồ Na, Hồ Na đùa giỡn một hai câu sẽ bị lộ, vừa nói vừa cười, thậm chí không rõ tiếng. Vu Mộng hoàn toàn là nghiêm túc nói bậy, cô còn rất nhập vai, ai biết được khi nào cô sẽ diễn trò, mặt không đỏ tim không đập trực tiếp tiến hành vở kịch.

Quan trọng là còn giống như thật.

Khi phục vụ bưng đồ ăn lên, Vu Mộng đang nói về người quản gia không biết điều của nhà mình, hôm nay lại đổ sữa đậu nành lên chiếc váy hơn một triệu của cô.

Phục vụ đặc biệt hoảng sợ, sợ làm đổ nước của món ăn xuống, làm dơ chiếc váy hơn một triệu của cô.

Khóe môi mang nụ cười, Đan Ny bỏ tôm vào bát, vừa bóc vừa nói: "Sau đó thì sao? Sa thải quản gia à?"

Vu Mộng lắc đầu: "Bổn tiểu thư rộng lượng, không tính toán với ông ta."

"Cô Vu rộng lượng quá, hơn một triệu đó."

Vu Mộng vươn ngón tay, nói chuyện kiểu quái đản: "Là một triệu lẻ tám mươi tám nghìn, một số lẻ cũng không được bỏ bớt."

Nàng cười ha ha, đưa tôm đã bóc vỏ vào bát của Trần Kha: "Rồi rồi rồi, số lẻ cũng không được bỏ." Nàng vỗ vỗ mu bàn tay của Trần Kha, cố tình thì thầm nhưng lại lớn tiếng nói: "Kệ cậu ấy, cậu ấy khá là bệnh."

"Không sao, tụi em trò chuyện đi." Trần Kha cười nói.

Đan Ny hớp một hớp canh, tò mò hỏi Vu Mộng: "Cậu ở trường cũng như vầy phải không?"

Vu Mộng thở dài thườn thượt: "Không, chán lắm, mình làm nghiên cứu mà, còn làm giảng viên, bên kia không có bạn bè như các cậu nên chán lắm."

Đan Ny cười nhạo: "Thảo nào mở miệng là nói bậy."

"Kìm lâu quá."

"Còn cậu?" Vu Mộng tiến đến, khẽ chỉ vào Trần Kha: "Hai người các cậu tính cách khác biệt như vậy, ở nhà thường nói cái gì?"

"Tụi mình à." Nàng bỗng nghịch ngợm, nói: "Tụi mình chỉ lên giường, không nói chuyện."

Trần Kha đang uống nước, ho khụ một tiếng.

Vu Mộng cười, cô như bị chòng ghẹo, gắt giọng: "Đồ lưu manh."

Đan Ny còn chưa thỏa mãn, quay đầu nhìn Trần Kha: "Đúng không vợ."

Trần Kha bất lực: "Không phải."

Vu Mộng: "Ha ha ha ha ha không phải."

Vì Vu Mộng đến, buổi chiều Đan Ny có chuyện làm, kết thúc bữa ăn Trần Kha rời đi, phòng ăn chỉ còn lại Đan Ny và Vu Mộng. Hai người họ nói chuyện vớ vẩn hơn một giờ, chủ đề chuyển tới chuyển lui, cuối cùng dừng lại ở hình xăm.

"Ồ." Vu Mộng nghe nói Đan Ny muốn xăm, bất ngờ: "Được đó, nếu hôm nào Trần Kha lột quần áo cậu ra muốn hôn cậu, thấy tên viết tắt của mình, cảm động chết luôn, cậu sẽ bị ăn đến khóc luôn."

Đan Ny: "..."

Đan Ny: "Chị em à, mình là công."

Vẻ mặt Vu Mộng không tin: "Đừng quậy nha Tiểu Ny, cái danh ngạo kiều thụ của cậu truyền đến đâu đâu rồi, ai mà không biết, đừng chối."

Đan Ny: "..."

Dù sao chưa từng công, Đan Ny nói cũng yếu ớt, đơn giản không nói nữa.

Nàng không biết Tràn Kha có cái bệnh gì, rõ ràng chuyện gì cũng nghe theo nàng, duy nhất chuyện này, ngoài miệng nói ừ ừ ừ, để lần sau.

Kết quả mỗi lần sau, nàng lại bị làm.

Có hôm Đan Ny nói với Trần Kha: "Ở phía dưới rất rất thoải mái, chị bé có muốn thử chút không?"

Trần Kha mừng rỡ: "Thật à?"

"Thiệt đó."

Sau đó nàng lại bị làm.

Đối với chuyện này, Đan Ny thích làm hơn là nói, thích những gì diễn ra tự nhiên, thích ăn ý, không thích giải thích nhiều, cũng không thích xấu hổ. Tuy rằng nàng đùa giỡn đến chuyện người lớn, nhưng nghiêm túc thì vẫn thường ngượng ngùng.

Vu Mộng trở về, nàng náo nhiệt với bạn bè vài ngày, cuối cùng chờ đến giao thừa.

Mười hai giờ trưa, Đan Ny đang ở nhà xem tivi, bỗng dưng nàng nhận được những lời thăm hỏi ân cần từ những người bạn thân thiết ở bốn phương tám hướng, vừa chúc tết vừa lì xì, cuối cùng mọi người nhất trí ném địa chỉ tới.

Đan Ny đáp giống nhau: "Biết rồi, không thiếu Dư Niên Sơ của cậu."

Trước giờ Đan Ny chưa bao giờ quan tâm đến chuyện thế này, dù sao tốc độ tay của nàng thật sự rất chậm, vé xem hòa nhạc hay gì gì mà cần giành mới có thể có, nàng chưa từng giành được.

Nên khi nàng mua đồ là tùy duyên, có thì có, không có thì thôi, dù sao cũng không giành được. Nhưng lần này là đồ của Trần Kha, nàng chắc chắn phải quan tâm, mười một giờ năm mươi, nàng đã ngồi canh trước máy vi tính.

Đến mười hai giờ, nàng nhanh chóng ra tay giành lấy, nhưng sau khi điên cuồng nhấp chuột, hai chữ "cháy hàng" to bự hiện lên trên trang web.

Tâm trạng Đan Ny rất hớn hở. Điều này chứng tỏ đồ của Trần Kha thật sự bán rất chạy.

Không giành được nước hoa, Đan Ny lại vào weibo, gõ vào ô tìm kiếm ba chữ Dư Niên Sơ, bắt đầu xem náo nhiệt.

"Không cướp được! Trời xanh có thấu ơi! Lần trước Bạch Vãn Nguyệt cũng không cướp được! Lần này Dư Niên Sơ cũng không cướp được! Bực quá!"

"Giành được rồi!!! Giao hàng nhanh quá! Năm nay tết tôi thơm thơm rồi!"

"Chết tiệt tay hơi run, hết rồi sao???"

...

Đan Ny ôm điện thoại ăn đồ ăn vặt nở nụ cười, hơn một giờ đồng hồ đều tiêu tốn trong tin tức về Dư Niên Sơ.

Lại qua nửa giờ, trang chính thức của Xioo tung ra thông báo, chúc mọi người năm mới hạnh phúc, chọn ngẫu nhiên năm mươi người đã chia sẻ bài đăng để tặng Dư Niên Sơ.

Không được một phút, lượt chia sẻ đã hơn chục nghìn, Đan Ny cũng chia sẻ một cái.

Nàng vừa chia sẻ đã có rất nhiều bình luận.

Bạn một: Bà Trần, đừng giành với dân chúng nữa, kéo tỷ lệ trúng thưởng xuống.

Bạn hai: Quý cô?

Bạn ba: Tiết kiệm cho vợ à?

...

Đan Ny cười cười, chụp màn hình weibo lại gửi cho Trần Kha.

Đan Ny: Chị thấy, em có thể trúng không?

Đan Ny suy nghĩ một chút, lại gõ: Chúng mình cược đi.

Đan Ny: Nếu em trúng.

Đan Ny: Em sẽ vô điều kiện làm cho chị một việc.

Có lẽ Trần Kha đang bận, Đan Ny lại lướt weibo, làm đủ cách để tải lại trang của Xioo, hồi lâu sau mới thấy Trần Kha trả lời: Được thôi.

Đan Ny nhận được tin nhắn, lại lên weibo xem, đã hơn hai mươi nghìn lượt chia sẻ, cơ hội xa vời. Chỉ là một niềm vui nhỏ nhỏ mà thôi, Đan Ny nhanh chóng quên mất việc này.

Hôm nay là giao thừa, nàng sẽ về nhà cùng với Trần Kha.

Hôm qua đã lên kế hoạch, đại khái khoảng năm giờ Trần Kha sẽ về đón nàng, Đan Ny nhìn, sắp bốn giờ.

Trong nhà cái gì cũng có, không cần mang gì. Hôm qua Trần Kha đã dọn mọi thứ đặt trong xe, Đan Ny lấy một chiếc vali nhỏ, đem theo vài bộ quần áo và một hộp trang điểm, cuối cùng kéo vali lại.

Điện thoại vang lên vài thông báo từ weibo, mấy người bạn chia sẻ bài chia sẻ rút thăm giành giải của nàng, nói là có chút may mắn của bà Trần.

Từng người từng người chia sẻ, weibo của nàng tăng thêm mười mấy người theo dõi.

Thu thập mọi thứ, nhàn rỗi không việc gì làm, còn hơn mười phút nữa, Trần Kha vẫn chưa về, Đan Ny kéo vali xuống lầu chờ.

Bỗng có một người theo dõi xa lạ, bình luận sự nghi hoặc vào weibo của nàng: Vợ của Trần Vương Kha?

Đan Ny ấn vào trả lời: Đúng vậy.

Weibo của nàng không có nhiều người theo dõi lắm, bốn trăm người hơn phân nửa đều là người quen, giới thiệu vắn tắt của nàng cũng trống trơn.

Bị hỏi như vậy, tâm tư chơi đùa của nàng lại trỗi dậy, sửa lại giới thiệu: Vợ của Trần Vương Kha.

Nhân tiện mua thành viên VIP* weibo, ghim bài chia sẻ rút thăm lên đầu tường nhà, sau đó đổi ảnh bìa thành chữ "Trịnh Đan Ny" do thầy Điền viết cho nàng.

*Thành viên VIP weibo: Mua theo từng cấp độ từ một đến bảy, được kèm theo những đặc quyền riêng dành cho mỗi cấp.

Không lâu sau khi chuẩn bị, người theo dõi của nàng lại tăng thêm một chút, có nhiều bình luận hơn.

Đan Ny nhấp vào, phát hiện người bình luận lại là Trần Kha.

Trần Kha: Chúc em trúng thưởng.

Đan Ny bất ngờ ấn vào tên, thật đúng là chuyển sang weibo của Trần Kha, dưới góc trái còn hiển thị đã theo dõi lẫn nhau.

Đan Ny cười, đáp lại bình luận của Trần Kha.

Đan Ny: Mượn lời chúc của Trần Tổng.

Đan Ny mới trả lời, Trần Kha gọi đến, rất đúng thời gian, vừa đúng năm giờ, Đan Ny đứng dậy kéo vali.

"Chị xong việc rồi?" Đan Ny mở miệng.

"Ừ, em xuống lầu đi."

"Dạ."

Tài xế đã nghỉ, Trần Kha tự lái, Đan Ny đem vali vào cốp sau, mở cửa ghế phụ chui vào.

Trần Kha không lái xe ngay, từ chỗ ngồi phía sau đưa một cái túi cho Đan Ny.

Nàng kinh ngạc: "Cái gì vậy."

"Quà năm mới cho em."

Động não, Đan Ny nghĩ đến rút thăm trúng thưởng trên weibo: "Không phải là Dư Niên Sơ chứ?"

Trần Kha bật cười với biểu cảm "sao có thể", cúi mắt nhìn món đồ trên tay Đan Ny, ý bảo nàng mở ra.

Đan Ny lấy hộp quà trong túi ra, không có đóng gói dư thừa, nàng mở hộp, một sợi dây chuyền nằm bên trong.

Đan Ny khẩu vô già lan*: "Em còn tưởng là cái gì mà phải mở ngay chứ."

*Khẩu vô già lan: Nói năng không biết suy nghĩ, không biết kiêng dè.

Trần Kha khựng lại: "Em không thích sao?"

"Thích, em rất thích."

Trần Kha thở dài sau đó cười, dáng vẻ "biết là em sẽ quên", khoan thai giải thích: "Hai năm trước đi phỏng vấn, tình cờ em bắt gặp một sợi dây chuyền thủ công, lúc đó em rất muốn, chỉ tiếc là không còn sản xuất."

Đan Ny ngạc nhiên, giơ cái hộp lên: "Là cái này?"

Trần Kha gật đầu.

Nàng ôi một tiếng, hãy để nàng nhìn thêm vài lần nữa. Tại sao càng nhìn lại càng thấy đẹp hơn, quá đẹp!

Có một số thứ đẹp không bởi vì hình dạng của nó, mà do thương hiệu.

Đan Ny vẫn còn nhớ rõ thương hiệu của sợi dây chuyền này, vật liệu rất hiếm, nhà thiết kế nổi tiếng, chế tạo thủ công, trên thế giới chỉ có một nghìn sợi, cuối cùng là giá năm trăm nghìn.

Đẹp không? Rất đẹp!

"Thích, thích quá đi." Đan Ny được phú bà Trần Kha soi sáng mấy tháng, bị một sợi dây chuyền khiến xúc cảnh sinh tình trở về tâm tư khi đó: "Thật là đẹp."

Đan Ny nhích người đến, nhìn Trần Kha: "Vợ đeo lên cho em đi."

Cô khẽ cười.

"Em nhớ lúc đó nhà thiết kế không sản xuất nữa, sao chị có được?"

"Có lòng là có."

"Là có tiền à?"

Trần Kha không phủ nhận: "Cũng có tiền."

Đeo xong, cô sờ sờ dây chuyền, sờ sờ cằm Đan Ny: "Làm Tiểu Đản cười."

"Ôi." Đan Ny kinh ngạc, hiếm khi Trần Kha chủ động kêu nhũ danh của nàng.

Không hổ là nhà thiết kế nổi tiếng, đeo dây chuyền lên, Đan Ny cảm thấy mình đã cao quý hơn vài phần.

Nàng cầm gương soi qua lại, mềm mại dán vào cô, rất thành ý, cũng không cần lấy tay hỗ trợ, cúi người hôn lên mu bàn tay đang đặt trên đùi của Trần Kha.

"Em cảm ơn vợ yêu."

Cô giơ tay lên xoa đầu nàng, rút tay lại khởi động xe, lại nghe Đan Ny nói: "Chị chờ chút."

Đan Ny quay đầu lục túi: "Em cũng chuẩn bị quà năm mới cho chị."

"Tuy không đắt tiền như của chị, nhưng nặng hơn của chị." Nàng vừa nói vừa lấy.

Đan Ny lấy ra một cái hộp hình vuông, không đợi Trần Kha đưa tay, trực tiếp mở ra: "Đồng hồ này tặng chị."

"Nhãn hiệu bình thường, giá thấp, nhưng mà, mua bằng mấy tháng tiền lương của em, em tự bỏ tiền túi ra."

Nàng nói là nói thật, mấy tháng nay không tiêu một xu tiền lương, còn tạm ứng tiền thưởng cuối năm đều tích cóp để mua đồng hồ.

Đương nhiên, nàng cũng không chết đói, dù sao nàng vẫn thường tiêu tiền của Trần Kha, tiền tạm ứng cuối năm cũng là ứng từ thẻ của Trần Kha, aha.

Nhưng Đan Ny là được cưng chiều mà kiêu, không chút ngại ngùng, đưa tới: "Xin chị bé vui lòng nhận cho."

Đây là lần đầu tiên Trần Kha nhận được quà của Đan Ny, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều về tiền lương trong lời nói của nàng, chỉ lo vui vẻ.

Một chiếc đồng hồ màu trắng bình thường, giá trị còn chưa bằng một phần năm cái Trần Kha đang đeo trên tay, nhưng nhãn hiệu này là do Đan Ny tặng.

Ngay lập tức, Trần Kha thích thú tháo chiếc đồng hồ của mình ra, Đan Ny phối hợp đeo lên cho cô.

Tay của Trần Vương Kha rất đẹp, trong mắt Đan Ny, chiếc đồng hồ này đã được dán nhãn, gọi là nhãn Trần Vương Kha.

Đắt tiền lên ngay.

Trông Trần Kha lúc này, thật sự rất vui, cô nhìn đồng hồ mấy lần, sau đó nhìn vào đôi mắt của Đan Ny, cười ngọt ngào lộ cả lúm đồng tiền.

"Chị rất thích, cảm ơn em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro