Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người cuồng nhiệt đến hai giờ sáng mới nghỉ, tắm rửa thay đổi quần áo, Trần Kha uống nước nhìn mớ bừa bộn khắp căn phòng, gọi phục vụ phòng đến.

Nhân viên đến dọn, không ai nói chuyện, Đan Ny dựa vào Trần Kha hơi ngượng ngùng, nghĩ thầm có nên đổi khách sạn không? Chuyện này quá xấu hổ, nhưng lại nghĩ, nếu mỗi ngày họ đều như vậy, chẳng phải ngày nào cũng phải đổi khách sạn sao?

Nhân viên đi rồi, Đan Ny không còn tâm tư dư thừa, lên giường lười biếng vùi vào lòng Trần Kha chơi điện thoại, tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng Trần Kha.

Trần Kha luôn luôn ngủ sớm, bây giờ bị Đan Ny vỗ vài cái, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đan Ny không mệt đến mức buồn ngủ, chơi được một lúc nàng bấm vào wechat, phát hiện trong nhóm vẫn còn một vài người bạn chưa ngủ, họ đang thảo luận về một bộ phim mới công chiếu gần đây.

Có lẽ buổi tối quậy điên rồi, Trần Kha để nàng công vài lần, hiện giờ tâm trạng của nàng rất tốt, như sắp bay lên, nhìn một vài tin nhắn trước đó, thấy mọi người dần dần ngừng nói, chợt nàng gửi một bao lì xì hai trăm tệ cho tám người vào nhóm.

*Lì xì hai trăm tệ: Khi gửi cho người yêu, nó mang ý nghĩa tôi yêu em, tôi rất yêu em. Gửi cho người thân bạn bè, nó mang ý nghĩa chúc phúc, thăm hỏi, chúc mừng,...

Nhóm chat náo nhiệt trở lại, những người vừa nói ngủ ngon bỗng nhiên xuất hiện, không được một phút, tiền lì xì bị cướp sạch.

Bạn một: Sao đấy Trịnh đại tiểu thư?

Bạn một: Có chuyện vui à?

Đan Ny không trả lời, lại tiếp tục gửi một bao lì xì hai trăm tệ cho tám người.

Lần này rất nhanh, mười giây đã bị cướp sạch.

Nàng liếc nhìn những người giành được lì xì, lướt một chút, chợt buồn ngủ, tắt điện thoại đi ngủ.

Nàng an nhàn đi ngủ, các bạn của nàng lại rất hào hứng, phát hai bao lì xì, nhóm bạn sôi nổi hẳn lên.

Bạn một: Trịnh đại tiểu thư nửa đêm làm gì vậy?

Bạn hai: Không phải đang đi du lịch với vợ à?

Bạn ba: Cả đêm không thấy đâu, đến ba giờ tự dưng xuất hiện, có phải mình đã biết gì đó hay không?

Bạn một: ??? Cậu nói vậy, hình như mình cũng...

Bạn hai: Mình cũng...

Bạn bốn: Cái đám này, hơn nửa đêm, nghĩ gì vậy!

Bạn năm: [Biểu cảm] ai cũng lớn hết rồi.

Bạn hai: Nhưng mà sao tự dưng phát lì xì vậy?

Bạn sáu: Đan Ny của chúng ta có phải được công không?

Bạn hai: Có lý!

Bạn ba: Có lý!

Bạn bốn: Có lý!

Bạn năm: Có lý!

...

Bạn một: Gửi điện mừng!

Bạn hai: Gửi điện mừng!

Bạn ba: Gửi điện mừng!

...

Hôm sau thức dậy, tin nhắn trong nhóm đã trên một trăm tin, nàng chỉ lướt lên vài cái, thấy mọi người phàn nàn chuyện đi làm muộn, lại không thấy được mọi người trêu chọc.

Trần Kha vẫn đang ngủ, Đan Ny canh thời gian dậy, buồn chán chìa ngón tay ra, bắt đầu nghịch khuôn mặt của Trần Kha.

Sờ sờ lông mi, sờ sờ mũi, sờ sờ miệng, sờ sờ cằm, một lát sau chuông cửa vang lên, nàng rút ngón tay lại, Trần Kha cau mày thức dậy.

Đan Ny nhìn đôi mắt mơ màng của cô, nhẹ giọng: "Không có gì, em gọi bữa sáng."

Đan Ny rời giường đi mở cửa, nhận bữa sáng, xem thời gian, hơn tám giờ, đúng lúc.

"Vợ ơi dậy ăn sáng đi nè."

Trần Kha không có thói quen ngủ nướng, Đan Ny bảo cô dậy, cô thức dậy không chút chần chờ, nhấc chăn đi rửa mặt.

Đan Ny nhìn bóng lưng của Trần Kha, nghĩ đến đám bạn đang liều chết nằm trên giường cố ngủ thêm một phút đồng hồ, cảm thán trong lòng, có những người có thể thành công, không phải không có lý.

Nếu không phải bận tâm bao tử của Trần Kha, Đan Ny khẳng định nàng cũng không dậy nổi.

Đan Ny gọi bữa sáng chủ yếu vì lo lắng sau khi ăn Trần Kha vẫn cảm thấy buồn ngủ, có thể ngủ tiếp một giấc, nhưng không ngờ Trần Kha rất tinh thần, tỏ vẻ sẽ không ngủ bù, kéo Đan Ny đi dạo.

Đan Ny ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Hai người đi xe đến bãi biển, hôm nay thời tiết rất đẹp, nước trong xanh đến khó tin, tiết trời đầu xuân không quá lạnh, nơi đây lại là phía nam, nàng không chút kiêng kị cởi giày, đi chân trần trên bờ cát.

"Em có lạnh không?" Thấy Đan Ny bước xuống biển, Trần Kha hỏi.

"Không lạnh, chị có muốn thử không?"

Trần Kha lắc đầu từ chối.

"Này Trần Kha, hình tượng biểu cảm gì gì đó của chị, chị thường quản lý rất tốt? Vui hay buồn không hiện lên mặt, hành vi cử chỉ đoan trang, ngôn từ thận trọng." Đan Ny quay đầu hỏi.

"Đây rõ ràng là một điều tốt tốt, bị em nói, có hơi mỉa mai."

"Không có mỉa mai, em khen chị mà, em không quản lý được."

"Không cố ý như vậy, có thể do vấn đề tính cách của chị, do hiệu suất công việc nữa."

Đan Ny gật đầu, nắm lấy tay Trần Kha: "Chị dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, con đường này vất vả, chị có mệt không?"

Nhìn vẻ mặt đau lòng của Đan Ny, Trần Kha nở nụ cười.

"Không mệt." Trần Kha lắc đầu: "Đừng nghĩ chị phóng đại như vậy, trong kế hoạch đời chị, tất cả những gì chị muốn làm đều sẽ không mệt mỏi."

"Tại sao lại có người xuất sắc như chị vậy?"

Đan Ny cảm thán rồi lại nói: "Tại sao chị lại thích em?"

Trần Kha hỏi ngược lại: "Tại sao em lại thích chị?"

"Thì tại em thích chị."

Trần Kha gật đầu lặp lại: "Chị cũng giống như em vậy."

Trần Kha luôn hài hước lặng lẽ như thế, không biết khi nào Đan Ny sẽ buồn cười, nhưng Đan Ny rất hợp gu sự hài hước nghiêm túc như Trần Kha, câu "chị cũng giống như em vậy", Đan Ny đổ sập, cười gần hai phút.

Không phải ngày nghỉ, không có quá nhiều người đến, Trần Kha nắm tay Đan Ny, đi từ ven bờ biển bên này sang bên kia, lại từ bờ biển bên kia sang đến bên này, hai người trò chuyện vô chủ đích suốt một thời gian. Đan Ny có nhiều bạn bè, nghe chuyện thị phi còn nhiều hơn ăn muối, kể chuyện cười, buổi sớm cứ trôi như vậy.

Kế hoạch buổi chiều của cả hai là đi thuyền ngắm biển, cả hành trình hơn hai tiếng, có thể ở bên ngoài ngắm biển, có thể ở bên trong xem biểu diễn, ăn uống gì đó.

Lên thuyền, Đan Ny hơi mệt mỏi, ở trong thuyền xem biểu diễn hơn mười phút đã cảm thấy nhàm chán, kéo Trần Kha ra ngoài.

Mới hai giờ ba mươi phút, Đan Ny đã buồn ngủ, bây giờ nàng và Trần Kha đang ngồi trên boong hóng gió biển, hai người đều mang kính râm, Đan Ny lười biếng nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, chợt nàng bị Trần Kha vỗ một cái.

"Đan Ny, là cá nè."

Đan Ny mở mắt ra, một đàn cá đang bơi lội.

Đan Ny nhìn đàn cá chợt xa chợt gần, hỏi: "Đây là cá gì? Cá heo à?"

"Ừ, là cá heo đó."

Lần đầu tiên Đan Ny thấy cá heo dưới biển, thấy chúng nó đồng loạt nhảy lên mặt biển, cơn buồn ngủ bị quét sạch, nhanh chóng lấy điện thoại ra quay video.

Một lát sau, đàn cá heo bơi đi, tâm tình của Đan Ny cực kì vui vẻ, trời nắng gắt, nàng xem đoạn video vừa quay, khi định cất điện thoại đi, tâm tư chơi đùa nổi dậy, lại giơ điện thoại lên.

"Chị vợ đại nhân, em chụp ảnh cho chị."

Trần Kha không có ý kiến, cầm ly sâm banh gật đầu, Đan Ny lập tức đi xa một chút, chụp lung tung một trận, miệng còn không ngừng nhắc: "Wow, vợ em xinh xắn quá."

"Cục cưng của em quá đẹp."

"Trần Vương Kha ơi, chị cười làm em muốn xỉu."

"Trần Vương Kha à, sao chị lại đẹp thế?"

"Trời ơi cục cưng của em, chị đẹp quá!"

...

Trần Kha thản nhiên liếc Đan Ny dưới kính râm, bất đắc dĩ cười: "Em được rồi đó."

Điên xong Đan Ny phát hiện có một người đứng gần đó, có lẽ sợ lọt vào ống kính làm phiền hai người họ, nên người nọ vẫn luôn đứng chờ.

Đan Ny ngượng ngùng cười cười với người ta, nàng ngồi xuống cạnh Trần Kha, thấy người nọ ngồi ghế kế bên.

Cho Trần Kha xem ảnh, Đan Ny quay đầu lại thấy người nọ vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ.

Đan Ny tháo kính râm, dùng ánh mắt thể hiện sự nghi vấn.

Người nọ cười cười, hỏi: "Hai người là Trần Vương Kha và Trịnh Đan Ny ạ?"

"Xin chào, cô là?" Đan Ny nhướng mày.

Người nọ đưa tay phải ra, Đan Ny lễ độ nắm lấy: "Tôi là Từ Hủy, cô không biết tôi, nhưng tôi có theo dõi hai người, bởi vì Dư Niên Sơ."

Đan Ny à một tiếng, nở một nụ cười lịch sự: "Xin chào."

"Xin chào. Cô nằm trong danh sách trúng thưởng bổ sung, mấy ngày nay tôi và các bạn tôi đều nói về hai cô."

"Nói về cái gì?"

"Nói Trần Tổng của Xioo chiều vợ vô độ." Từ Hủy lấy điện thoại ra, mở lên một bài đăng weibo do mình chia sẻ: "Cô có thể xem bài này, trang weibo chính thức của Xioo. Lúc đó công bố danh sách trúng thưởng năm mươi mốt người, rất nhiều nhân viên công ty tung ra tin tức của hai cô bên dưới."

"Tôi không biết chuyện này." Nàng kinh ngạc chỉ vào điện thoại của Từ Hủy: "Cô tag tôi đi, tôi xem thử."

Từ Hủy tag Đan Ny vào bình luận, Đan Ny nhận được thông báo, dựa vào Trần Kha đọc từng bình luận nổi bật.

Tám phần sai, hai phần đúng, chuyện Đan Ny cố ý đi tặng Trần Kha một cái ôm cũng bị bình luận, nhưng mọi người không biết nàng đến làm gì, chỉ biết là sáng sớm bà Trần mặt mũi hớn hở tới tìm Trần Tổng, chỉ ở trên lầu năm phút, đi xuống mặt mày lại càng hớn hở hơn.

Với sự thật của bình luận, đồng văn xuất hiện:

Có người nói bà tổng Trịnh Đan Ny đến thị sát.

Có người nói bà tổng Trịnh Đan Ny đến trao một nụ hôn.

Có người nói bà tổng Trịnh Đan Ny đến làm chuyện ấy ấy với Trần Vương Kha, nhưng vì chỉ mất năm phút, mọi người đều chế giễu Trịnh Đan Ny quá nhanh.

...

Đan Ny đọc tất cả bình luận, tiếc nuối nói với Trần Kha: "Xem ra hôm đó em chỉ ôm chị một cái, thật là quá chay tịnh, có lỗi với các cư dân mạng thần thông quảng đại quá."

Trần Kha tặng Đan Ny trọn bộ Xioo bị bới lên, Trần Kha đi bàn chuyện làm ăn không uống rượu bia vì lý do vợ ở nhà quản nghiêm bị đào lên, Trần Kha giúp bạn bè của Đan Ny tranh Bạch Vãn Nguyệt và Dư Niên Sơ cũng bị khui ra.

Cuối cùng, mọi người nhất trí cho rằng, nếu kiếp này không thể gả cho Trần Vương Kha, như vậy nếu có thể kết bạn với Trịnh Đan Ny thì chết cũng không nuối tiếc.

Đan Ny hào hứng đọc, nhận tiện ấn thích.

Nàng kết luận: "Mấy cái này viết còn ngọt hơn những chuyện từng trải của mình nữa."

Trần Kha rốt cuộc chịu nể mặt tiến tới liếc nhìn: "Họ viết cái gì?"

Đan Ny cười cười: "Cũng không có gì, mấy thứ này này."

Từ Hủy ở trên boong không lâu, bạn cô gọi cô vào, cuối cùng, cô lấy tư cách fan couple chụp chung một bức ảnh với hai người họ, được sự cho phép của Đan Ny, đăng lên weibo.

Mãi đến buổi tối, Đan Ny mới biết được Từ Hủy đã đăng gì.

Khi ấy nàng và Trần Kha đang ở khách sạn lộ thiên uống rượu ngắm cảnh đêm, trong nhóm điên cuồng tag nàng bảo nàng xem weibo, nàng mở lên phát hiện một loạt chấm đỏ thông báo. Tiếp đó, nàng nhìn thấy weibo của Từ Hủy.

"Vô tình gặp được Trần Vương Kha và Trịnh Đan Ny, họ ân ái quá sắp mù mắt tôi, còn sáng chói hơn mặt trời. Một mặt không muốn quấy rầy thời gian của họ, một mặt muốn ngồi ghế vip fanclub ăn đường, rối rắm muốn chết. Ngoài ra còn có một chuyện siêu ngọt, lên boong tàu ngay lúc Trịnh Đan Ny đang chụp ảnh cho Trần Vương Kha, nghe Trịnh Đan Ny khen ngợi, thấy đôi mắt si tình của cô ấy, sợ là trên đời này không ai yêu Trần Vương Kha hơn cô ấy, suy đoán, có lẽ nào là câu chuyện về một người hâm mộ trở thành một người vợ không?"

Kèm theo hình ảnh.

Đan Ny phát hiện lượt chia sẻ đã hơn chục nghìn, mà đầu sỏ khiến lượt chia sẻ nổ tung không ngờ lại là trang weibo chính thức của Xioo.

"Hóa ra Trần Tổng của chúng ta dành một kì nghỉ hiếm hoi trong mấy năm qua để đi nghỉ cùng vợ. Không giấu gì mọi người, cô gái quản lý trang chính thức cũng là fan của cặp đôi này, ngày nào cũng mong ngóng bà chủ tịch quang lâm đến tòa nhà trụ sở chính."

Đan Ny tấm tắc mấy tiếng, nhích tới cho Trần Kha đọc: "Phong cách công ty chị càng ngày càng lệch, một công ty mỹ phẩm nghiêm túc tốt đẹp, càng ngày càng nhiều chuyện."

Trần Kha nhìn lướt qua: "Thảo nảo Tiểu Vân vừa hỏi chị, có thể đăng weibo về chị không."

"Rất được, chị coi lượng người theo dõi của mình tăng nhiều lắm nè." Đan Ny đong đưa đầu: "Xem ra có truyện đồng nhân để xem rồi."

Đan Ny chia sẻ lại bài viết của trang chính thức, viết: "Fan cuồng số một của Trần Vương Kha tự động chia sẻ."

Trần Kha sờ sờ đầu của nàng, hỏi: "Em là fan cuồng của chị à?"

"Không được sao?"

Trần Kha gật đầu, móc điện thoại của mình ra, mở ra weibo, chia sẻ bài đăng của Đan Ny, đăng: "Tôi mới là fan cuồng của Tiểu Đản."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro