Chương 26: Trong Cuộc Đời Yêu Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bệnh viện một tuần, thật vất vả rốt cục xuất viện rồi. Sáng sớm, ba mẹ Trần đã có mặt, Sở Văn cũng hùng hục trang điểm lộng lẫy chạy sang đây.

Trần mẹ giúp cô sửa sang lại quần áo, bà dặn dò Trần ba mang theo túi cùng đi ra khỏi phòng bệnh. Trong lúc Sở Văn còn lưu lại trong phòng làm việc của bác sĩ Kim không biết làm cái gì, nhưng cậu ấy nói là giúp mình hỏi thăm sau khi về nhà phải chú ý một số việc kiêng cử nào.

Sau đó cả nhà bọn họ đứng ở cửa chờ cô, lúc này Trần mẹ liền hỏi: "Bảo bối a, con hôm nay xuất viện, có muốn hay không thông báo cho con dâu một tiếng?"

Trần mẹ tựa hồ đối với danh xưng con dâu đã rất quen, nói rất là có thứ tự, hầu như mỗi ngày treo ở bên mép

Trần Kha trêu: "Mẹ có con dâu không cần con gái hay sao, mỗi ngày đều con dâu con dâu, bát tự còn chưa có xem nha"

Trần mẹ ngạo kiều: "Ta chấm Đan Ny là không sai. Sau khi ta gặp con dâu càng thêm yêu thích, là bác sĩ lại còn là đại mỹ nữ, ta quá xá buồn bực tại sao người như thế lại đi thích con, phí của trời a!"

Trần Kha không khỏi mặt đen: "Mẹ gặp mới mấy lần đã như vậy rồi, Đan Ny tốt bao nhiêu con cũng biết, nhưng mẹ như thế có phải là hạ thấp con quá hay không, con tột cùng có phải là do mẹ sinh ra không đây?"

"Hỏi ba con đi..." Trần Kha triệt để hết biết nói gì. Mãi mới chờ đến lúc Sở Văn tâm sự với bác sĩ Diệp xong, bốn người liền vừa nói vừa cười lái xe đi về nhà.

Đan Ny kỳ thực biết Trần Kha hôm nay xuất viện, giờ khắc này nàng đứng phòng khách bệnh viện nhìn một nhà vui vẻ rời đi, nhìn người kia cùng ba mẹ cô ấy vừa nói vừa cười, trên mặt đã khôi phục nguyên khí, nàng cảm thấy vậy là đủ, như vậy là được rồi! Mãi đến tận khi bóng dáng mọi người biến mất khỏi tầm mắt nàng mới tiếp tục công việc hôm nay.

Lại nói về đến nhà Trần Kha đã không thể chờ đợi được nữa muốn thực thi kế hoạch của mình, tọa ở phòng khách đàng hoàng trịnh trọng lấy vở ra ghi chép sơ đồ cùng quá trình. Trần mẹ ở một bên nhìn con gái mình cười đến thiên hoa loạn trụy: "Ta nói nữ nhi bảo bối của ta, ngài đây là muốn làm nhiệm vụ sao, từng bước sắp xếp thật toàn diện, hiện tại là đi bắt cướp hay đi phá án? Con dâu thật là số khổ mới lấy được một người "tài năng" như thế."

"Mẹ không hiểu thì đừng ở cạnh con ríu rít, đây là tư duy rõ ràng, có trật tự. Đây là tập hợp các thủ thuật truy đuổi của mẹ không phải sao! Chuyện của con trong lòng con nắm chắc, mẹ đi tìm ba chơi đi, đừng ở đây phá hủy linh cảm của con."

"Được được được! Còn linh cảm đây, phải cố gắng nha! Ta ngược lại muốn xem con làm sao quải con dâu về, còn nói là bài cũ của ta"

Trần Kha không để ý mẹ mình trêu chọc, tiếp tục ra sức múa bút thành văn, chăm chú suy nghĩ, chỉnh chỉnh sửa sửa, trải qua một buổi chiều rốt cục đại công cáo thành.

Kế hoạch cũng coi như là rõ ràng, chính mình thưởng thức một thoáng vẫn là thật hài lòng, đến thời điểm cứ dựa theo kế hoạch từng bước thực hành, sau đó sẽ dựa vào chân thành đi đánh động Đan Ny.

Cái này đầu tiên cần một cái sân, bệnh viện thì quá trắng trợn, người ra vào lại phức tạp, huống hồ lại là chỗ làm việc của Đan Ny, sợ là sẽ tạo cho nàng sự lúng túng về giới tính, cái này trực tiếp bỏ qua đi.

Suy nghĩ một chút liền nghĩ đến vị bạn tốt của ba, quả nhiên vẫn ba mình tuy kiệm lời nhưng rất có bản lĩnh, thông qua quan hệ của ba Trần Kha bao hết một nhà hàng Tây, buổi tối cô chạy đến sắp xếp màn tỏ tình và trang hoàng đủ thứ.

Tất cả căn dặn thỏa đáng, từ phòng ăn đi ra trời đã tối đen, màn đêm buông xuống. Cô lại không ngừng không nghỉ đi một chuyến đến bệnh viện Nhân Tâm, sau đó mị lực của mình điều tra Kim hộ lý lịch trình công tác của Đan Ny để tránh khỏi ngày mai nhào một cái xảy ra bất ngờ. Biết được ngày mai Đan Ny ra ca sớm, cô vô cùng phấn khởi trở về nhà chuẩn bị những chuyện còn lại, hiện tại vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ ngày mai.

Bởi buổi tối quá hưng phấn Trần Kha một đêm không làm sao ngủ ngon, sáng sớm liền tỉnh lại nằm phát ngốc một hồi, sau đó gọi điện thoại quấy rối Sở Văn. Đầu tiên là bị Sở Văn xú mắng một trận, nhưng khi nghe kế hoạch của Trần Kha, Sở Văn rất nhanh tha thứ cho cô, còn nguyện ý trợ giúp hết mình.

Buổi chiều Trần Kha liền mang theo cháu nhỏ 6 tuổi mượn bên nhà Sở Văn tới bệnh viện, cô đội mũ mang khẩu trang, dẫn hài tử đi tới cửa phòng làm việc của Đan Ny. Cô chuẩn bị mười đóa hoa hồng, trên đó viết: Hẹn gặp buổi tối 7h ở nhà hàng Nghệ Thuật Nấu Ăn, Trần Kha.

Trần Kha dạy hài tử vài lời thoại kịch, sau đó gõ cửa trốn một bên, thằng nhóc lắc lư mở cửa tiến vào nói với Đan Ny: "Tỷ tỷ xinh đẹp, bó hoa này cho chị, có vị tỷ tỷ nói em đưa cho chị, chị ấy có nhắn chị xem thư bên trong"

Đan Ny mới vừa định trả lời chỉ thấy chớp mắt liền không thấy bóng hài tử đâu nữa. Nàng liếc mắt nhìn mặt chữ, cảm giác cái chữ này thấy thế nào có chút quen thuộc. Nhìn đến cuối cùng chữ Trần Kha, nhớ tới bé trai nói có một vị tỷ tỷ đưa, nàng xác định đây là Trần Kha gửi đến, Cô ấy làm vậy là có ý gì đây? Thực sự là tâm cảnh sát, dò kim đáy biển! Khó có thể dự đoán!

Đan Ny ra ngoài cửa nhìn quanh một lần nhưng không thấy bóng dáng người kia. Rất nhanh nàng nhận được tin nhắn báo cho nàng địa chỉ nhà hàng, nói là có chuyện quan trọng nói với nàng, cần phải gặp nàng, không gặp không về.

Sau khi tan việc Đan Ny thấy còn thời gian nên về nhà thay quần áo khác. Lúc chạy đến nhà hàng vừa vặn 7h. Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong một mảnh tối tăm, cái gì cũng không nhìn, lẽ nào là đi sai chỗ sao. Đan Ny cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Trần Kha, nhưng không có người tiếp.

Đan Ny nhất thời tức giận, gọi mình đến đây mà không thấy tăm hơi đâu cả, nhất thời nàng muốn rời đi. Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng đàn dương cầm, ánh đèn chiếu vào thân ảnh người đang ngồi trên đó, Đan Ny chỉ biết ngơ ngác nhìn người kia.

"Nếu như chờ đợi là một hành trình để có được người mình yêu nhất, những bất ngờ trong tương lai không định hướng được, chưa từng nghĩ trong lòng ta sẽ yêu, mỗi ngày chỉ muốn cô đơn ngắm biểu, tình nguyện một đời không dám nói ra lời chân thật, nhớ thương ai đó lại phát hiện giữa chúng ta có một khoảng cách, không dám yêu, ta không dám nói, nói một câu muốn ai kia..."

Hát xong thủ khúc, Trần Kha cầm micro chậm rãi hướng Đan Ny đi đến thâm tình nhìn nàng: "Trước đây tôi không đủ dũng khí, lần lượt thương tổn em, đẩy em ra khỏi cuộc đời tôi, đè nén tình cảm của em với tôi, em có thể tha thứ cho tôi nhu nhược quá hay không? Hiện tại tôi không cần đến người khác nghĩ thế nào, tôi chỉ muốn nói tôi yêu em, em là người đầu tiên cũng là người cuối cùng, là người trong cuộc đời tôi yêu nhất"

Nói đến đó Trần Kha nghẹn ngào: "Nghề nghiệp của tôi tính mạng đe dọa mỗi ngày, có lẽ có một ngày tôi bất ngờ rời khỏi thế gian này. Nhưng tôi nghĩ mỗi ngày tôi sống đều có em làm bạn, vì em tôi sẽ tận lực cố gắng giữ lại cuộc sống quý giá cùng em dắt tay đi qua mỗi một mùa xuân hạ thu đông, mãi đến khi tóc trắng xoá. Em có chấp nhận tôi không? Em có nguyện ý làm bạn gái của tôi không, Trịnh Đan Ny?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro