Chương 31: Kế Hoạch Lữ Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa, Sở Văn gọi cho Trần Kha hẹn cô ở quán cà phê gần cảnh cục gặp mặt. Thời điểm đến quán cà phê Sở Văn đã giúp cô gọi sanwich và cà phê rồi. Sau khi ngồi xuống, hai người liền bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm.

Hàn huyên một hồi Sở Văn mới bắt đầu tặc lưỡi tiến vào đề tài chính: "Kha gần đây cậu cùng Đan Ny sống chung thế nào?"

Trần Kha ý cười tràn đầy: "Tương đối hòa hợp, rất hạnh phúc, sáng sớm có người gọi mình rời giường, có người nấu bữa sáng, buổi tối còn có người ôm ngủ. Mình trước đây luôn cảm thấy một người tự do tự tại không bị ràng buộc mới là tốt, từ khi gặp Đan Ny mình mới cảm thấy trước đây cuộc sống quá khô khan, hiện tại mới thật sự gọi là sống, mỗi ngày đều rất phong phú."

"Thật sao? Tốt như vậy a, nói cho mình nghe hai người phát triển đến mức nào rồi?"

"Về mặt nào?"

"Nói thí dụ như dắt tay a, hôn môi này nọ đó?"

"Đó là đương nhiên có rồi, chúng ta mỗi sáng sớm đều hôn nhau, trước khi ngủ cũng hôn chúc ngủ ngon". Trần Kha ngọt ngào nói rằng.

"Vậy thôi sao? Không có gì khác hả ? Không có bước thêm bước nữa sao?"

"Đúng rồi, còn muốn như thế nào nữa?"

"..."

Sở Văn không nói gì, quả nhiên chứng thực đúng như lời Trần mẹ nói.

Thấy Sở Văn không lên tiếng, Trần Kha không khỏi quan tâm tới nàng: "Sở Văn, nói thật sự nếu cậu buồn chán thì tìm người kết bạn cho vui, một mình rất tẻ nhạt"

Sở Văn nhấp một ngụm cà phê: "Cái này không cần cậu bận tâm, mình đang khảo nghiệm một người, cậu trước tiên tự lo cho mình đi". Trần Kha bát quái tiến đến trước mặt Sở Văn: "Nha nha, cô gái bé nhỏ, cậu cất giấu không tệ, gió thổi không lọt, ngày nào đó cho tỷ tỷ đây xem mắt một chút coi, biết đâu mình có thể tham mưu cho cậu"

Sở Văn một mặt ghét bỏ đẩy cái mặt cô ra: "Kỳ thực người kia cậu cũng biết, cậu cũng mới biết đó. Cậu muốn gặp mặt hả, vậy thì tùy ý đi. Lúc trước lúc cậu bị thương không phải nói sẽ dẫn cậu đi Hải Nam chơi sao, bây giờ đi đi. Thuận liền có thể kêu thúc thúc a di cùng đi, bọn họ không phải sắp về nước Mỹ sao, thừa cơ hội này mấy người chúng ta cùng đi ra ngoài giải sầu"

Sở Văn vừa nói như thế, Trần Kha hiếu kỳ muốn biết vị kia của Sở Văn đến cùng là thần thánh phương nào, người đó mình cũng biết sao, mình hoàn toàn đoán không nổi khẩu vị của cậu ấy. Còn nữa kế hoạch đi chơi này cô cũng có chút động lòng, mình bình thường vẫn bận bịu không có thời gian rãnh, thời gian nghỉ tết cũng chẳng làm gì.

Vừa vặn mượn cơ hội này có thể bồi ba mẹ đi chơi, trong ấn tượng đã lâu ba người nhà không cùng đi ra ngoài, còn nữa chính là còn có thể cùng Đan Ny đi du lịch, ý kiến không tồi.

Sở Văn nhìn biểu hiện của Trần Kha suy nghĩ, nàng cảm giác con cá này đang chầm chậm mắc câu, cũng không đang tiếp tục nói nữa, không nhanh không chậm ngồi ở đó uống cà phê chờ cậu ấy đưa ra câu trả lời.

Suy nghĩ một hồi Trần Kha liền nói: "Ý kiến này cũng khá, phía mình bên này hẳn là không có vấn đề gì. Bất quá mình trước phải về nhà hỏi Đan Ny nhà mình xem sao, nàng không biết có thể có thời gian rảnh hay không. Ba mẹ mình qua mấy ngày cũng sẽ về Mỹ, mình tranh thủ tối hôm nay cho cậu câu trả lời chắc chắn"

Buổi tối hôm đó về đến nhà Trần Kha vô cùng phấn khởi đem đề nghịa của Sở Văn trao đổi với Đan Ny. Đan Ny suy nghĩ một chút, Trần Kha liền bắt đầu vây quanh nàng làm nũng: "Không cần suy nghĩ, đi mà, cơ hội hiếm có. Em xem có thể bồi ba mẹ tôi, có thể cùng tôi đồng thời đi du lịch. Còn có, nói cho em biết bí mật nha, chúng ta có thể gặp được vị kia của Sở Văn một mũi tên trúng ba đích, thật tốt! Em ngày mai đi bệnh viện xin nghỉ đi! Nếu như thực sự không có thời gian rảnh thì có thể bàn bạc lại mà, có được hay không?"

Bị Trần cảnh quan nũng nịu như vậy Đan Ny cảm thấy mình không chống đỡ được: "Không nghĩ tới Trần cảnh quan bình thường nghiêm túc cũng có bộ dáng này"

Trần Kha ôm cánh tay Đan Ny đung đưa: "Đó là đối với bảo bối tôi mới làm nũng, những người khác tôi còn xem thường. Nói thật sự, tôi bình thường rất nghiêm túc nhưng không biết tại sao đến trước mặt em lại không có khí lực, em nói xem tôi đây có phải mắc bệnh sợ vợ hay không, bác sĩ Trịnh em phải chữa cho tôi?"

Đan Ny nghe lời ngon tiếng ngọt trong lòng dường như ướp mấy tầng mật, đương nhiên cũng do mình nhẹ dạ, nàng đáp ứng Trần Kha ngày mai về bệnh viện xin nghỉ phép, Trần Kha kích động liền hôn nàng mấy lần, còn ôm lấy nàng xoay mấy vòng.

Hôm sau khi ra cửa Trần Kha còn nhắc nhở Đan Ny đừng quên việc xin nghỉ. Đan 3 vừa đến bệnh viện liền đến phòng viện trưởng, viện trưởng không chút suy nghĩ đáp ứng cho nàng nghỉ 4 ngày. Đan Ny lập tức nhắn cho Trần cảnh quan: Báo cáo Trần cảnh quan, phép đã xin được, tổng cộng 4 ngày, mặc ngài sai phái, tất cả nghe theo chỉ huy.

Trần Kha lúc này đang họp, cô mở ra điện thoại di động ra nhìn thì cười ra tiếng, lập tức trả lời cho Đan Ny: Nhận được nhận được, bảo bối tôi yêu em.

Nhắn xong tin nhắn khi ngẩng đầu phát hiện những người khác đều nhìn mình, cô mới cảm thấy lúng túng, cười cợt nói: "Thật không tiện a, nhân tiện tôi thông báo một chuyện, 4 ngày tới tôi sẽ xin nghĩ, Trình Thanh tạm đảm nhiệm vai trò của tôi, nếu như có việc gấp có thể gọi điện thoại cho tôi, di động tôi 24 giờ đều mở

Bọn họ nghe xong đều cười rất ám muội, trong ấn tượng của bọn họ Madam là nữ cường nhân, xưa nay không xin nghỉ phép, lần này cô ấy lại phá lệ, ngẫm lại liền biết nguyên nhân gì, quả nhiên ái tình vĩ đại nhất nha. Mỗi người không nói cũng biết, rõ ràng làm Trần Kha rất là ngại ngùng.

Họp xong Trần Kha gọi cho Sở Văn, kế hoạch du lịch liền toàn quyền giao cho Sở Văn đi sắp xếp, Trần Kha rất chờ mong 4 ngày lữ trình ở Hải Nam, bất quá tựa hồ những người khác so với cô càng chờ mong hơn nha ~

Hiệu suất làm việc của Sở Văn cực kỳ cao, buổi tối hôm đó liền thu thập thông tin tất cả mọi người, nói thư ký đặt vé máy bay cùng khách sạn, sau đó gửi đến điện thoại cho Trần Kha biết.

Trần Kha vừa nhận được tin nhắn, cô thấy tốc độ làm việc của Sở Văn đúng là nhanh, hôm qua mới nói ngày mai đã xuất phát, trong lòng không nhịn được tán dương nàng.

Tiếp theo đầu tiên cô gọi cho mẹ thông báo một tiếng cho bọn họ biết, sau đó cùng Đan Ny hai người bắt tay thu dọn hành lý. Thật vất vả mới sắp xếp xong, Trần Kha mệt co quắp nằm ở trên giường không nhúc nhích. Mới vừa ngã xuống Đan Ny liền đem cô kéo dậy: "Một thân mồ hôi hôi chết, mau mau tắm đi"

Nhưng không nghĩ Đan Ny không kéo được cô mà còn bị cô kéo xuống, kết quả nằm ịch trên người Trần Kha. Trần Kha ôm nàng nhắm mắt lại cọ trên mặt Đan Ny: "Mệt mỏi quá, Đan Ny, nghỉ ngơi một lát rồi hãy tắm mà"

"Trên người Kha đều là mồ hôi, chăn cũng thấm mùi luôn kìa, giặt xong chúng ta liền ngủ có được không, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải ra sân bay"

Người nào đó nghe nhưng vẫn là nằm không nhúc nhích, Đan Ny không thể làm gì khác hơn là ra tuyệt chiêu bắt đầu hướng về người kia chọt lét, đây là nhược điểm của Trần Kha nha. Tiếp theo là trưng ra vẻ mặt lạnh băng của họ Trịnh, người nào đó lập tức bé ngoan đi vào khuôn phép, ảo não chạy đi tắm. Trăm phát trăm trúng, đúng như dự đoán, Trần Kha là một cái thê nô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro