Chương 34: Mê Hoặc Ở Khắp Mọi Nơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Trần Kha vất vả tắm xong đi ra đã thấy Đan Ny ngủ từ lâu, để lại một chiếc đèn ngủ, tiến vào mộng đẹp. Nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của nàng, có lẽ ngày hôm nay chắc mệt rồi. Trần Kha rón rén tìm giường nằm nghiêng lẳng lặng bên Đan Ny, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn nàng điềm tĩnh ngủ càng có vẻ ôn nhu.

Không kìm lòng đưa tay sờ lên gương mặt Đan Ny, từ lông mày đến mũi đến miệng, bất tri bất giác cô chậm rãi nhìn xuống đến khuôn ngực mê người, Trần Kha nuốt ngụm nước miếng, nhất thời rạo rực trong tim, Đan Ny thực sự là quá mê hoặc.

Tâm bắt đầu không hống chế nhảy loạn, trong đầu liên tưởng đến hình ảnh xem được ở phòng Sở Văn. Trần Kha vỗ vỗ cái mặt nóng hổi của mình để cho bản thân đừng nghĩ ngợi lung tung, ngày sau còn dài mà. Sau đó cô cũng nằm xuống đối diện ôm Đan Ny, hôn một cái lên môi rồi dự định sẽ nhắm mắt lại ngủ.

Nhưng mà ôm mỹ nữ trong lòng suốt đêm không loạn mới là lạ, kết quả lòng rộn ràng làm sao cũng định không ngủ đến mãi đến nửa đêm.

Sáng hôm sau Trần Kha chưa tỉnh ngủ cố đẩy vành mắt đen thui ra, bước đi cũng giống như là uể oải, lắc lư. Sở Văn cùng Trần mẹ vừa nhìn trạng thái này còn tưởng rằng kế hoạch các nàng đã thành công, nội tâm không khỏi mừng thầm. Nhưng quay đầu lại liếc nhìn Đan Ny thấy người ta mang kính râm tinh thần sảng khoái, lại không khỏi có chút hoài nghi.

Trần mẹ ám hiệu cho Sở Văn bảo nàng đi tìm hiểu xem sao. Sở Văn nhận được chỉ lệnh liền lặng lẽ hỏi Trần Kha: "Tiểu Kha, tối ngày hôm qua làm sao a, xem cậu phờ phạc như thế, có phải là đã ấy ấy với Đan Ny rồi không, tư vị như thế nào, Đan Ny có thực trở thành lão bà của cậu chưa? Cậu nên cảm kích mình đó"

Trần Kha bất đắc dĩ nói: "Cậu không thấy ngại hả, đều là tại cậu cho mình xem cái kia, hại mình ôm Đan Ny cả đêm đều ngủ không ngon, càng đến gần nàng mình cứ cảm thấy cả người toả nhiệt, làm sao cũng không bình thường được, chính là nhìn mà ăn không được"

Sở Văn buồn bực: "Cái gì gọi là nhìn mà ăn không được, bác sĩ Trịnh không muốn sao?"

"Mình tắm xong lúc đi ra Đan Ny đã ngủ, lẽ nào mình gọi nàng dậy làm cái kia, nếu vậy nàng sẽ nghĩ mình ra sao, mình không có dám đâu. Lại nói, dù sao cũng là lần đầu, không thể như thế qua loa, bàn bạc kỹ càng mới được"

"Haha, Trần Kha, mình bội phục định lực của cậu nha, mỹ nữ mỗi đêm trong ngực mà có thể không loạn. Bất quá chuyện như vậy tốt nhất phải thả ra ngoài, nếu như kiềm nén quá lâu dễ chết lắm, thân thể quan trọng hơn"

Cái này Sở Văn thực sự nói không thành lời được, chính mình cũng không có kinh nghiệm gì, còn luôn cười nhạo nàng.

Ngược lại Trần Kha cảm thấy hết sức phiền muộn, nhưng cũng vô lực bác bỏ. Vừa đi vừa nói bất giác đi tới bờ biển, trên bờ biển nhiều người nằm hưởng thụ ánh nắng mặt trời hoặc bơi tung tăng tắm sóng.

Mấy người thương lượng một chút liền quyết định xuống biển tắm. Trần Kha vốn mặc quần bơi đi, áo tắm, bên ngoài khoác áo khoác, trực tiếp cởi là có thể xuống biển. Cô cũng thuê một chổ cho mọi người nằm và thay đồ.

Ba mẹ Trần trước tiên cũng thay đồ rồi mặc kệ những người trẻ tuổi kia cứ xuống biển tắm trước. Đợi một hồi, Sở Văn cùng Đan Ny còn có bác sĩ Diệp mới đi ra. Đi đầu là Sở Văn mặc một bộ áo tắm phong tình phong cách Quý Dương, Trần Kha đưa ngón tay cái tán thưởng vẻ đẹp của Sở Văn

Nhưng khi cô tận mắt nhìn thấy Đan Ny của mình, Trần Kha toàn bộ đứng hình, nói cái gì cũng không nói ra được, không chớp mắt nhìn chằm chằm người ta. Đan Ny mặc bikini hai mảnh cực nhỏ, chân thon dài, da thịt trắng trẽo làm sao cũng không che nổi phong quang trước ngực, thực sự là làm người ta huyết thống căng phồng. Người đi ngang qua lúc này cũng bắt đầu huýt sáo, không ngừng hướng về bên này mời gọi.

Trần Kha vội vàng thu hồi ánh mắt ngây dại của mình từ trên ghế nhảy đến bên cạnh Đan Ny dùng áo khoác của mình khoác cho nàng: "Đan Ny, mặc ít quá người khác nhìn tôi ghen đấy"

Đan Ny buồn cười nhìn cô: "Nơi này ai cũng vậy mà, có cái gì ngạc nhiên, Kha khoác áo cho em thì em làm sao bơi?"

Sở Văn ở bên tai nói: "Tiểu Kha, lão bà cậu vóc người thật tốt a, thon thả quá gợi cảm, mình cũng không nhịn được nhìn mấy lần, làm khó cậu mỗi đêm cứ nhẫn nhịn, chắc là nội thương không nhẹ a..."

"Cậu dám nhìn nữa mình đào hai mắt của cậu có tin hay không!"

"Uây, Trần cảnh quan quá ác độc, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, hôm nay mình mới biết. Cậu là công bộc của dân, biết pháp còn phạm pháp."

Ngay khi Sở Văn cùng Trần Kha nói chuyện, Đan Ny nhân cơ hội cởi áo khoác của người nào đó ra lặng lẽ đi xuống biển. Mới vừa xuống rất nhiều nam sĩ hướng về phía nàng bên này bơi lại, không ngừng đến gần nàng. Nàng một đường mặt lạnh không rảnh chú ý, tự mình tự bơi.

Bên này Trần Kha cùng Sở Văn nói chuyện, vừa quay đầu đã không Đan Ny đâu. Nhìn xuống biển thấy mấy gã nam du khách vây quanh người nàng, Trần Kha thở phì phò bỏ lại Sở Văn đi bảo vệ chủ quyền của mình. Lúc xuống biển cô thể chờ đợi được nữa bơi tới bên cạnh Đan Ny: "Nháy mắt mà em đưa tới nhiều ong mật như vậy, tôi đến đánh đuổi giúp em, em là của tôi"

"Em không phải không nói chuyện với bọn họ sao, em mới xem thường, đúng là Trần cảnh quan đi tắm biển cũng ăn dấm chua, làm sao dễ giận như vậy"

Trần Kha ở trong nước ôm nàng: "Tôi chính là hẹp hòi như vậy, ai dám tới gần em tôi đều giải quyết hết, em là người của Trần gia, không ai được trộm"

"Ai nói em là người của Trần gia, có ký hiện gì sao, có pháp luật nào chứng?"

"Tôi mặc kệ, tôi quyết định rồi em không có quyền phản đối, em cho đến ngày qua đời tôi cũng đi theo, em có chạy trốn tôi liền bày thiên la địa võng bắt em về, em ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi. Hiện tại em không cần nói, nhưng những lời em nói sẽ là chứng cứ trước tòa". Trần Kha dùng lời lẽ quen thuộc nhất của ngành biến thành lời ngon tiếng ngọt nói cho người mình yêu thương nghe.

Đan Ny bị Trần Kha chọc phát cười: "Trần cảnh quan là một nhân tài, em bây giờ mới biết, bất quá Kha cũng lanh lợi, em nghĩ em nhặt được khối bảo bối"

Những nam sĩ bên cạnh nhìn thấy hai nữ nhân tư thế ám muội cùng ngôn từ cũng không có hứng thú nữa liền rời đi, Trần Kha rất là ngạo kiều. Những người không liên quan này nếu như còn không đi, cô khó bảo đảm sẽ đối với Đan Ny làm ra động tác kích thích gì, cũng may đám người kia ảo não đi rồi, giờ khắc này Trần Kha không khỏi âm thầm vui vẻ, còn cười ra tiếng.

Đan Ny tức giận nhìn cái người đần độn, nhéo mặt của cô: "Trần cảnh quan đừng có ở chổ này YY được không? Em mặc kệ, em bơi đây!"

"Đừng đi, chờ tôi". Chỉ thấy người nào đó ra sức bay nhảy tay hai chân truy đuổi bác sĩ Trịnh của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro