Chương 50: Một Ngày Không Có Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Văn liên tục gọi cho Trần Kha nhưng vẫn như cũ không người bắt máy, nàng sợ cậu ấy gặp chuyện xấu lập tức nhớ tới gọi điện thoại cho Trình Thanh, Trình Thanh nói với nàng là Trần Kha sáng sớm hôm nay đã nói với hắn xin nghỉ.

Sở Văn nhất thời nao nao trong dạ, ấn tượng Trần Kha xưa nay không có nghỉ phép, coi như sinh bệnh vẫn kiên trì làm, là người cuồng công tác. Trừ phi là Đan Ny sinh bệnh hoặc là chuyện quan trọng nào đó, thế nhưng căn cứ lời Thư Kỳ vừa nói Đan Ny chính là không có đi cùng Trần Kha

Càng ngày càng cảm thấy không đúng, nàng liền gọi cho Đan Ny. Đan Ny lúc này đang ngồi ăn cơm với vị hôn phu nhưng tâm tình bất định, nhìn thấy là Sở Văn gọi cũng biết nàng ấy gọi đến với dụng ý gì, vốn không muốn tiếp, nhưng Sở Văn kiên trì không ngừng gọi đến, không có cách nào khác hơn Đan Ny đành nghe máy.

"Bác sĩ Trịnh tôi Sở Văn đây, Trần Kha có đi cùng cô không?" Sở Văn lo lắng hỏi.

"Không có!" Đan Ny nhàn nhạt trả lời.

"Tôi gọi vài lần không thấy Trần Kha nghe máy, tôi không tìm được cậu ấy, bên trong cục nói hôm nay Trần Kha xin nghỉ, hai người xảy ra chuyện gì sao?"

Nghe đến đó Đan Ny đứng lên một bên nhẹ giọng đối với đầu bên kia Sở Văn đang sốt ruột nói rằng: "Thật không tiện, tôi cùng với cô ấy đã chia tay, chuyện của cô ấy tôi không rõ lắm, chắc ở nhà, cô có thể đến nhà tìm Trần Kha"

Nghe được hai chữ chia tay Sở Văn liền chấn kinh: "Cô nói cái gì? Hai người chia tay, chuyện khi nào?"

"Ngay hôm nay"

"Đang yên đang lành làm sao có khả năng? Cô không phải nói đùa chứ? Lẽ nào Thư Kỳ nhìn thấy là sự thật, cô cùng gã nhà giàu kia?"

"Tôi không nói đùa, cô nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ, có nghi vấn gì cứ đi hỏi Trần Kha, tạm biệt". Sở Văn nghe nàng như thế liền phát hỏa, trực tiếp mắng một câu chửi thề trong điện thoại.

Cúp điện thoại, Sở Văn lập tức liền lái xe đến nhà Trần Kha, sờ soạng dưới thảm không thấy chìa khoá dự phòng, nàng chỉ có thể ở bên ngoài không ngừng nhấn chuông cửa, gõ cửa, còn gọi Trần Kha liên tục, nhưng vẫn không có ai đi ra, lẽ nào không có ở nhà?

Trong phòng Trần Kha mơ màng ngủ một buổi trưa, tuy rằng say, vậy mà trong mộng ngờ ngợ như thấy được người kia nhíu mày ôn nhu cười với mình, cuối cùng chỉ còn gương mặt lạnh lùng trắng bạch. Khóe mắt vừa khô trong giấc mộng lại một lần nữa chảy dài trên má.

Đang ngủ mơ hồ nghe được có tiếng gõ cửa dường như có người gọi mình, cô mở mắt ra chỉ thấy mình từ trên ghế sa lông lăn xuống nền đất, lảo đảo đứng lên chạy đến cạnh cửa từ mắt mèo nhìn ra xác nhận người đến mới đưa tay mở cửa.

Sở Văn nhìn thấy Trần Kha tiều tụy sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, ăn mặc lộn xộn, tóc loạn không ra hình dạng gì. Đi vào một bên trong lại nồng nặc mùi rượu.

"Trần cảnh quan, ban ngày cậu uống rượu làm say, bẩn thỉu xấu xa, mình điện cho người họ Trịnh kia nàng nói là chia tay với cậu, chuyện này đáng cười hay không? Còn nói việc không liên quan tới mình, mình tức muốn ói máu"

Trần Kha buồn bã ngã lên ghế: "Chính là như thế, nàng quăng mình đi"

"Làm sao có khả năng? Mình nhìn vào còn thấy Đan Ny rất yêu cậu, chia tay là chia tay sao?" Sở Văn nghi vấn, không lý do, bình thường hai người dính như keo sơn không thể tách rời, Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha ánh mắt rõ ràng là yêu, làm sao đột nhiên như thế, Sở Văn nhất thời có chút không chấp nhận được.

"Haha, yêu? Cậu cảm thấy nàng yêu mình sao? Nàng từ đầu đến cuối chính là xem mình là vật thí nghiệm, một vật thí nghiệm đáng thương, chơi đủ rồi nàng lại trở về trong vòng tay bạn trai"

"Thật không nghĩ nàng là người như vậy, thực sự là nhìn lầm nàng, chẳng trách ngày hôm nay Thư Kỳ nói nhìn thấy nàng lên xe một tên nhà giàu, còn tặng hoa hồng gì gì đó, thật là có bản lĩnh"

Trần Kha cười khổ: "A, nàng quả nhiên không có gạt mình, uổng công mình lúc đó còn lưu lại một tia kỳ vọng rằng nàng có nỗi khổ tâm trong lòng. Mình con mẹ nó chính là một người ngu ngốc, cậu nói xem mình làm người hồ đồ như thế, ngã ở trong tay nàng. Quay đầu lại mình chẳng là gì, nàng cùng mình chẳng qua chỉ là thích thú cái mới! Bây giờ nàng về với vị hôn phu, mình liền bị quăng ra xa. Sở Văn cậu nói có phải là mình rất ngu? Cậu nói mình có phải là đáng đời?"

Sở Văn nhìn Trần Kha dáng dấp thế kia khiến nàng đau lòng, ôm cô an ủi: "Kha, cậu không nên nói mình như vậy. Loại nữ nhân này căn bản không đáng cho cậu vì nàng, cậu còn có mình, còn có người nhà, chúng ta vĩnh viễn đứng bên cạnh cậu, vĩnh viễn sẽ bồi tiếp cậu"

Nghe được Sở Văn an ủi Trần Kha vốn đã ngừng nước mắt lại từ từ chảy xuôi, đầu chậm rãi gối lên vai nàng: "Sở Văn, cậu biết không? Trái tim mình thật đau, nàng nói với mình lời chia tay, một khắc đó mình cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ. Nàng tại sao đối với mình như vậy? Ở Quý Dương ôn nhu là chỉ là giả, tỉ mỉ chuẩn bị cho mình sinh nhật cũng là giả, nói yêu mình cũng là giả, mình cảm giác mình thật đáng thương"

"Mình đem cả viên tâm đều cho nàng, đối với mình nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng, bên ngoài có thể có nhiều ưu tú người, thế nhưng chỉ cần nhìn nàng mình liền cảm thấy đời này có được nàng còn cầu cái gì nữa? Nhưng kết quả thì sao, mình nhận được là cái gì, là lừa dối, là lời nói dối. Người ta muốn kết hôn, mình còn đần độn cho rằng nàng sẽ cầm tay mình đến hết đời, cỡ nào buồn cười..." Trần Kha đã khóc không thành tiếng.

Sở Văn nghe cô tự sự không khỏi rơi lệ theo, không ngừng an ủi: "Kha, đừng nghĩ nữa, chúng ta quên đi được không? Hết thảy qua rồi, cậu phải sống phấn chấn lên để cho nàng ấy thấy rằng không có nàng ấy cậu vẫn sống rất thoải mái, thậm chí càng tốt hơn, không có gì ảnh hưởng. Cậu tỉnh táo lại biết không? có như vậy mới khá hơn được"

"Quên, có thể quên sao? Mình cũng muốn quên nhưng dù uống say khướt trong mộng vẫn thấy hình bóng của nàng, nàng thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn rồi! Mình nghĩ đời mình sẽ không yêu thêm bất luận người nào nữa, dồn hết sức để yêu cuối cùng chỉ còn lại vết thương, mình không chịu đựng nổi"

Sở Văn cũng không biết làm sao để an ủi, chỉ có thể đau lòng ôm Trần Kha, hai người cùng nhau khóc. Hai người lẳng lặng ngồi trên ghế mãi đến khi sắc trời tối đen, Sở Văn mở miệng hỏi: "Kha, ăn cơm không?"

Trần Kha lắc lắc đầu: "Mình không thấy ngon miệng, không ăn cơm, không muốn ăn". Sở Văn lập tức nghiêm túc nói với cô: "Không ăn không được, cậu lại uống nhiều rượu như vậy, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, cậu coi mình là bạn thì đi theo mình"

Không cự tuyệt được Sở Văn, Trần Kha liền thay quần áo khác theo nàng đi ra ngoài. Tiến vào nhà hàng Ý, Sở Văn gọi pizza, mỳ ý này nọ, nàng sợ Trần Kha bị đói. Nhìn thức ăn đầy bàn, Trần Kha tự đáy lòng cảm ơn người bạn tốt này: "Cảm ơn cậu, Sở Văn"

Sở Văn nghịch ngợm nháy mắt: "Còn khách sáo cái gì, chỉ cần một câu nói mình lập tức theo cậu"

"Cậu không sợ bác sĩ Diệp ghen a?"

"Không có chuyện gì, cô ấy không dễ giận như vậy, cô ấy sẽ thông cảm. Nào ăn đi, một ngày không ăn gì rồi, ăn nhiều một chút". Sở Văn gắp cho Trần Kha thật nhiều đồ ăn, Trần Kha yên lặng ngồi bên cạnh ăn, nhưng chỉ máy móc nhai nhai nghiền ngẫm, giờ khắc này mà nói thức ăn trong miệng không có vị gì.

Sở Văn nhìn bộ dạng này thở dài: "Kha, cậu nhất định phải tươi tỉnh lên biết không? Thúc thúc a di khẳng định cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng này của cậu, hiểu chưa?"

Trần Kha lắc đầu, ngơ ngác nhai thức ăn trong miệng nhìn ra ngoài cửa sổ người người lui tới. Thư Kỳ nhận được điện thoại đi tới nhà hàng thì hai người cũng sắp ăn xong rồi, thanh toán tiền xong cả ba cùng ra ngoài.

Trần Kha nói với các nàng: "Sở Văn, cậu cùng bác sĩ Diệp đi về đi, không cần lo lắng, mình không có chuyện gì, mình có thể trở về"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro