Chương 102: Cô Ấy Là Người Trong Lòng Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán bar Carlos.

Đan Ny vất vả lắm mới trốn thoát được Kỳ Kỳ, lúc đến quán bar thì bên trong cũng đầy người rồi, vậy nên nàng chỉ tùy tiện tìm một xó xỉnh nào rồi ngồi xuống.

Đối với Đan Ny mà nói thì điểm tốt nhất của quán bar này chính là không cần cải trang phiền toái làm gì, vì nơi này cơ hồ không ai biết một diễn viên nhỏ bé không có tiếng tăm gì như nàng, điều này có thể khiến nàng hoàn toàn thư giãn.

Đan Ny vừa mới ngồi xuống thì mấy bàn cách đó không xa đã có một đám đàn ông trung niên đang quắc mắt "tìm mồi", đám người kia nhìn chằm chằm nàng, trong mắt hiện lên tia suy nghĩ sâu xa...

Vì vậy, đám người Cố công tử liền lập hướng về Đan Ny mà buông lời, huýt sáo: "Này người đẹp! Có muốn tới ngồi chung không!"

Đôi mắt lạnh lùng của nàng quét qua đám người, không đáp lại bất cứ cái gì.

Loại chuyện này nàng cũng gặp qua vài lần, đã sớm thành quen rồi. Nàng đến Carlos mục đích là để thư giãn nên cứ lựa chọn không để ý đến bọn họ là được.

"Em gái...Cố công tử mời cô ngồi chung mà cô không nghe thấy sao?" Thấy Đan Ny không thèm để ý tới, sắc mặt mấy công tử có chút khó coi.

"Cái đồ..."

Cái từ "điếm" còn chưa ra khỏi miệng thì Cố công tử đã đưa tay ra vỗ vai cậu trai đó, rồi cười ha hả nói: "Tán gái ai lại như thế, quá trình chinh phục cũng là một loại hưởng thụ đấy biết chưa?"

Thanh niên kia tươi cười nói: " Công tử dạy phải, là do tôi quá vội vàng rồi"

Cố công tử hài lòng gật đầu, ra vẻ có kinh nhiệm nói: "Muốn cưỡi được cô em này không thể vội vàng, phải từ từ thì mới thú vị!"

Nói xong liền sâu xa mà liếc Đan Ny mấy lần, sau đó mang mấy cậu trai về ghế dành cho khách quý.

Đan Ny thấy mấy công tử kia không gây sự nữa thì cũng không thèm để ý, vừa uống đồ uống vừa nhàn nhã nghe nhạc.
...

Một lúc sau nàng mở tài khoản ra, suy nghĩ một lúc rồi đăng một post:

[Đêm khuya nằm nghe tiếng mưa gió rít, nằm mộng thấy vó ngựa vượt sông băng! Cùng đếm ngược đến lúc tiệc đóng máy nào!]

Lượt thích và bình luận bắt đầu tăng vọt, không ít thành viên trong đoàn làm phim cũng chia sẻ lại bài đăng.

--------

Cùng lúc đó tại phòng VIP của quán bar Carlos

Trần Kha đang ngồi uống rượu thì di động đột nhiên "đing" một tiếng.

Mở ra nhìn thì là thông báo báo Đan Ny vừa đăng một bài mới.

Không chỉ theo dõi tài khoản của Đan Ny mà còn cài thêm chút chế độ trong di động thế nên chỉ cần nàng đăng cái gì mới thì sẽ lập tức có báo rung và chuông nhắc nhở.

Hi Văn liếc mắt nhìn một cái rồi muốn cạn lời: "Đệch, chị cũng đủ rồi nha! Vì muốn cập nhật tình hình của người ta mà viết cả phần mềm luôn! Em thật sự không cách nào hiểu nổi sự lãng mạng của dân tự nhiên ..."

Trần Kha không thèm phản ứng lại mà chỉ xem đi xem lại bài post này của Đan Ny.

"Chỉ một câu ngắn ngủn thế thôi chả lẽ có thể nhìn ra cái gì..." Hi Văn nhỏ giọng lầu bầu.

Sau đó liền thấy ngón tay thon dài của bà chị nhà mình không nhanh không chậm bấm mấy cái, sau đó một tin nhắn ngắn xuất hiện rồi bấm gửi cho Đan Ny...

Hi Văn không khách khí nhìn lén, thấy rõ nội dung rồi thì lập tức che mắt ngồi về chỗ ngồi lăn lộn: "Aaaa...! Mắt của tôi! Mắt chó bằng hợp kim của tôi! Tôi không nên nhìn lén mà!"

Đúng là tự tìm đau khổ mà!

Rất nhanh, di động của Đan Ny đang ngồi dưới lầu hiện lên một thông báo có tin nhắn mới.

Nhấp một hớp cocktai mà nhân viên vừa bê tới, nàng nghĩ Trần Kha chỉ gửi tin nhắn báo cáo tình hình như mọi ngày nên tiện tay mở ra, nhưng mà vừa mở ra...

[ Đêm khuya nằm nghe tiếng mưa nhớ em, ngựa sắt là em, sông băng cũng là em]

"Phụttt..." Đan Ny phun thẳng ngụm rượu trọng miệng ra, cả khuôn mặt nóng bừng!

Đan Ny bên này đang ăn thính đến quên trời quên đất thì khóe mắt nhìn thấy một vật đang bay thẳng về phía mình, nhanh tay cầm một chiếc khay trên bàn lên cản lại.

Một tiếng "ầm " vang lên, cái chai rượu suýt chút nữa đập vào đầu nàng rơi thẳng trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Một cô chiêu mặc một bộ váy đỏ bó sát được một đám người vây quanh đang rầm rập tiến về phía cô. Người đó dùng ánh mắt như thể từ trên cao nhìn xuống nói: "Ai da, xin lỗi, vừa nãy không biết tại sao mà chai rượu bỗng nhiên bay ra ngoài, không đụng phải cô chứ?"

Đan Ny lạnh như băng nhìn mấy người kia một cái, cũng không phản ứng gì thêm.

"Không sao." Đan Ny đứng lên, nàng không muốn có bất kì tiếp xúc nào với loại người này, nên định kiếm chỗ yên tĩnh khác để ngồi.

Cô chiêu kia thấy vậy thì nháy mắt với mấy cô gái kia.

Mấy người vây quanh cô ta lập lức hiểu ý đi lên chặn đường nàng lại.

"Đừng đi, vừa nãy bình rượu kia suýt nữa thì đập vào cô nên trong lòng chúng tôi rất áy náy, nhất định phải bồi thường cho cô!"

Mấy cô gái kia kẻ sướng người họa, tỏ ra như thực sự áy náy lắm nhưng trong mấy đôi mắt kia lại tràn ngập sự khinh thường cùng coi rẻ.

Đan Ny liếc nhìn mấy cô gái kia, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Bồi thường thì không cần, chai rượu của mấy người không đập trúng tôi.

Cô chiêu kia bước lên nhìn chằm chằm Đan Ny rồi cười nhạt: "Cô cũng không dễ dàng gì, nửa đêm còn phải tới Carlos này, trang điểm cả người thế này cũng tốn không ít tiền đâu nhỉ, cũng không thể để cô tay không mà về được, đây là boa... không, bồi thường cho cô!"

Cô chiêu kia nói xong thì lập tức mở túi xách Hermes, rút ra nửa bó tiền rồi ném vào chân nàng: "500.000 tệ, có đủ hay không?"

Mấy cô gái cũng trào phúng, mở miệng cười khẩy.

Một màn này quả thật rất hot khiến cho càng nhiều người vây xem.

Cố công tử nâng khóe môi, chậm rãi uống rượu, tựa như đang đợi thời cơ ra tay tốt nhất.

Đan Ny hơi nhíu mày, ả đàn bà này đâu có tới xin lỗi rõ ràng là đang cố ý gây chuyện.

"Thế nào, chê không đủ à? Cái loại bị mấy thằng già cưỡi lên người như cô thì cao lắm cũng chỉ được giá này thôi chứ?" Cô chiêu kia dùng vẻ mặt chán ghét nói.

Đan Ny còn chưa kịp nói gì thì "chát" một tiếng, lại một chồng tiền giấy đỏ rực đập vào chân cô.

"Chỗ này là một triệu, cộng thêm 500.000 lúc nãy là một triệu rưỡi, đủ chưa?" Cô chiêu kia cười nhạt.

Đan Ny nhướng mày đánh giá cô gái trước mặt, ánh mắt kia không khác gì đang nhìn một con ngu.

"Cám ơn, tôi không nghĩ rằng tôi cần cái thứ bồi thường này." Giọng của Đan Ny đã có chút lạnh.

"Con điếm này!" Đột nhiên không biết cô chiêu kia bị cái gì kích tích mà đột nhiên tức giận mắng: "Tao thấy mày đáng thương nên mới có lòng bồi thường, thế mà mày lại không biết điều đi dụ dỗ bồ nhà tao!"

Vừa nãy là do bạn trai cô ta cứ liếc nhìn con tiện nhân này mãi nên cô ta mới tức giận mà chạy tới, kết quả con tiện nhân kia lại trắng trợn dụ dỗ đàn ông ngay trước mặt cô ta.

Đan Ny mặc dù không muốn để tâm tới những người này nhưng đám người lại dây dưa không ngớt, tính nhẫn nại cũng hết sạch, cười lạnh một tiếng, liếc cô chiêu kia một cái, ánh mắt mắt như đang nhìn một tảng thịt heo rẻ tiền: "Tôi dụ dỗ anh ta?"

"Thừa lời! Không phải mày dụ dỗ anh ấy chẳng lẽ lại là anh ấy dụ dỗ mày!"

"Mày còn nhìn! Chưa thấy trai đẹp bao giờ có phải hay không! Có cần đói khát đến mức này sao!"

Đúng lúc đó, Cố công tử vẫn ngồi uống rượu trong khu VIP đột nhiên đứng dậy đi về phía này, anh ta cười hì hì nhìn cái đám cô chiêu đó.

"Ồ, Cao công từ à..." Nhìn thấy người đến, vẻ mặt của cô chiêu mới dịu đi đôi chút: "Không phải anh vẫn ngứa mắt với mấy con bé 'bán thịt' vừa nghèo vừa hèn à? Sao hôm nay lại tự nhiên ra mặt nói đỡ cho người khác thế?"

"Chị, tôi rất thích em gái này, chị nể mặt tôi đi đừng làm khó cô ấy nữa." Cố công tử làm bộ như một quý ông.

"Cố công tử thích sao?" Cô chiêu thoáng sửng sốt rồi lấy lại tinh thần ngay lập tức: "Vậy thì được thôi, nếu Cố công tử đã thích thì không có gì phải nói rồi"

"Vị tiểu thư này, tôi mua cô một đêm, năm triệu, đi theo tôi thôi, bằng không... đắc tội với chị đây, thì cô khó mà ra khỏi đây đấy!" Cố công tử tỏ vẻ như thể là anh hùng cứu mỹ nhân đi về phía Đan Ny, giơ tay ra định túm lấy tay nàng.

Ngay sau đó một tiếng "Bốp" vang lên, Đan Ny trực tiếp hất mạnh cái tay của hắn đang chìa ra.

"Cô?!" sắc mặt của hắn lập tức sầm sì, đen kịt.

Tình hình bây giờ là một mình Đan Ny trực tiếp đối đầu với hai đám người, bầu không khí hết sức căng thẳng.

"Sao tối nay náo nhiệt thế?"

Giữa bầu không khí căng thẳng đột nhiên vang lên một giọng nói thanh lãnh trong trẻo.

Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía đằng sau lưng Đan Ny, trợn mắt há mồm.

Ngay cả bản thân nàng cũng sửng sốt, giọng nói này là?

Đại - Ma - Vương???

Trần Kha vừa mới xuất hiện, mấy cô chiêu liền ngây ra tại chỗ.

Người phụ nữ đột ngột xuất hiện này đã không thể chỉ dùng một từ "soái" để miêu tả nữa rồi, từng cử chỉ đều tràn ngập cao quý, dường như chỉ cần một ánh mắt là đã đủ để khiến người khác sa bẫy, không có cách nào kiềm chế bản thân.

"My God! Người này là ai? Đẹp quá đi mất!"

"Quan trọng là không chỉ có mỗi đẹp đâu! Là khí thế đó! Thật sự là khí thế quá đi mất!"

Thấy Đan Ny cũng ngây ra nhìn người vừa mới xuất hiện đó, vẻ mặt của cô chiêu kia lập tức hiện lên vẻ châm chọc: "Cô mà cũng có tư cách nhìn nhìn người này sao?"

Đan Ny: "..." Giới hạn chịu đựng của nàng sắp bị đám não tàn này phá vỡ rồi.

"Ngài Trần, ngài có điều gì dặn dò không ạ?" Quản lý của quán bar vội vàng chạy đến, vẻ mặt nịnh nọt cẩn thận bám theo

Quán bar Carlos này nằm dưới trướng của tập đoàn Trần Thị, đối với ông chủ thần bí này, quản lý cũng đã có duyên được gặp mặt một lần, ấn tượng quá sâu sắc cho nên chỉ cần nhìn một cái thôi là đã nhận ra.

Quản lý biết vị đại boss này rất rất không thích người khác biết thân phận của mình cho nên ông ta chỉ dám gọi là "ngài Trần".

"Toàn bộ hóa đơn tối nay đều tính cho tôi." Trần Kha bình thản nói một câu.

"Được ạ, không vấn đề gì!" Quản lý vội vàng gật đầu.

Vừa mới dứt lời toàn bộ quán bar đã dậy lên tiếng hoan hô ầm ĩ.

Thực ra những người có mặt ở đây chỉ cần nhìn thái độ căng thẳng của quản lý là biết thân phận của người này không nhỏ, cộng thêm sự hào phóng này thì càng có thể chắc chắn.

Cô chiêu từ nãy đến giờ vẫn nhìn Trần Kha bằng ánh mắt đói khát, giờ lại thấy người này ra tay hào phóng như vậy lại càng không kìm nhịn được, tim đập thình thịch bước lại gần: "Hóa ra là Trần đại boss tôi là tiểu thư của tập đoàn Vân thị, không biết ngài Trần đây làm việc ở đâu, liệu tôi có vinh hạnh được uống vài chén với ngài hay không?"

Trần Kha thản nhiên liếc cô ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng: "Vấn đề này cô phải hỏi một người, chỉ cần người đó cho phép tôi sẽ không có ý kiến gì."

"Hỏi ai?!" Cô nàng đó ngay lập tức thốt lên theo phản xạ.

Ánh mắt lạnh nhạt của Trần Kha nhìn về phía Đan Ny liền trở nên rất đỗi dịu dàng: "Cô ấy"

Đan Ny: "..." - Hả!!!

"Cái gì, hỏi con điếm này sao?" Cô chiêu kia không thể tin nổi.

Trong mắt của Trần Kha lóe lên một tia sáng lạnh: "Xin lỗi, xin cô hãy rút lại câu nói vừa rồi và xin lỗi cô ấy, cô ấy chính là người mà tôi yêu nhất."

"Người... người mà ngài yêu nhất? Chuyện này... làm sao có thể?" Cô chiêu hét lên.

Trần Kha im lặng nhìn đám cô chiêu kia, sau đó mới từ từ mở miệng: "Ngoại trừ việc cô ấy là người tôi yêu nhất ra cô ấy còn là cấp trên của tôi, chủ nhân của tôi. Tối nay người thực sự bỏ tiền ra mời mọi người chính là cô ấy, cho nên thứ mà cô đang uống bây giờ là rượu của chủ tôi thế mà cô lại dám nhục mạ cô ấy. Vậy nên, xin cô hãy nôn toàn bộ số rượu cô đã uống lúc trước ra!"

Nói rồi, không thèm nhìn đến vẻ mặt không dám tin của đám cô chiêu, Trần Kha đưa mắt nhìn sang gã Cố công tử đang trợn mắt há mồm từ nãy đến giờ: "Đương nhiên còn cả mày nữa."

Cứ nôn ra thì hơn...

Không nôn ra, đắc tội với nhân vật như thế này tối nay bọn họ còn có thể đầy đủ chân tay mà ra khỏi cái quán bar này không?

Sau cùng cũng không biết là ai bắt đầu nôn trước tiên.

"Ọe" một cái liền nôn bằng sạch mọi thứ ra ngoài.

Cái âm thanh nôn mửa này giống như một tín hiệu, hiện trường lập tức nối tiếp vang lên những tiếng nôn ọe không ngừng...

Trần Kha bình thản cởi áo vest ra phủ lên người Đan Ny, để tránh cho nàng bị những thứ dơ bẩn đó bắn vào, sau đó liền che chở nàng rời khỏi nơi loạn lạc này...

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro