Chương 47: Ngoài Ý Muốn Hay Là Có Người Cố Ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn. Trong một biển trúc.

Hai cô gái đứng đối diện nhau, một người toàn thân đỏ thẫm rực rỡ, một người đồ trắng thanh thuần.

Ánh mắt của Hân Nghiên đầy vẻ chính nghĩa: "Bội Sam, ta có thể thông cảm cho việc ngươi muốn báo thù thay cho huynh trưởng nhưng ngươi giết Hiền phi còn chưa đủ sao, chẳng lẽ muốn phá hủy cả thiên hạ này mới hài lòng?"

Tay áo màu đỏ của Bội Sam bay trong gió như ngọn lửa bốc cháy hừng hực giữa trời, nàng dùng ánh mắt như nhìn một con kiến hôi mà quan sát người đang đứng trước mặt: "Thiên hạ này vốn là gia tộc ta đổi mạng mà có, bây giờ ta muốn phá hủy nó thì có sao?"

"Quá hoàn hảo!" đạo diễn kích động đến nỗi ngoài từ hoàn hảo ra ông không biết nên dùng từ gì khác để hình dung nữa.

Đạo diễn hưng phấn dáng vẻ chắc chắn nói với biên kịch: "Tôi có dự cảm, Đan Ny có thể dùng vai diễn này đoạt giải thưởng!"

Biên kịch cũng gật đầu phụ họa: "Đúng là một hạt giống tốt, Event mất đi một Nhã Tịnh nhưng lại có được một Trịnh Đan Ny, đúng là kiếm lời!"

"Cắt! Rất tốt! Mọi người nghỉ một chút, chuẩn bị cảnh kế tiếp!"

Trở lại chỗ nghỉ ngơi, Trịnh Giai Nhi vừa ngồi xuống đã lập tức gọi trợ lí tới hỏi: "Vừa nãy bên đạo diễn nói cái gì?"

Cô trợ lí muốn nói lại thôi, dáng vẻ không biết nên nói thế nào cho phải.

"Khen Trịnh Đan Ny?" Giai Nhi cười nhạt.

Trợ lí gật đầu: "Đạo diễn nói Đan Ny diễn rất hoàn hảo. Biên kịch nói khả năng diễn xuất của cô ấy quá tốt, có thể diễn được Bội Sam chân chính. Nhà sản xuất cũng khen, nói về sau cô ấy có thể còn phát triển hơn cả Nhã Tịnh. Đạo diễn còn nói..."

"Còn nói cái gì?"

"Còn nói Trịnh Đan Ny có thể dùng vai diễn này dành giải thưởng..." Cô trợ lí yếu ớt nói.

Trịnh Giai Nhi đập một phát lên tay ghế vịn: "Khẩu khí lớn thật đấy, muốn có giải thưởng cũng phải nhìn vào bối cảnh, tưởng ngon ăn vậy hả? Dẫu cho cô ta có giải thì thế nào, cao nhất thì cũng chỉ là cái giải nữ phụ, chẳng phải là làm nền cho tôi sao?"

Sắc mặt Giai Nhi dần lấy lại bình tĩnh, nhưng mây đen giữa mi tâm vẫn chưa tan đi, cô ta đè thấp giọng xuống: "Lúc trước sắp đặt mấy chuyện kia, giờ có thể thực hiện rồi!"

Trợ lí kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng che miệng: "Phải làm thật sao ạ? Nhưng mà nguy hiểm lắm! Nhỡ đâu chị..."

"Nhiều lời thế làm gì, tôi bảo cô đi thì cô đi đi" Giai Nhi có vẻ không kiên nhẫn.

"Dạ, vậy để em đi thông báo với người kia..." Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói ân cần: "Giai Nhi, em sao thế? Sắc mặt không được tốt lắm?"

Vũ Phong đi đến sau đó liền đưa túi nilong đang cầm trong tay ra: "Anh mua cháo gà cho em bồi bổ đây, em đỡ phải  mệt mỏi!"

Cảnh quay thứ hai là cảnh nối tiếp cảnh vừa rồi, là cảnh quay đánh nhau trong rừng trúc.

Hân Nghiên thấy Bội Sam đã nhập ma, nói cái gì cũng không nghe lọt vào tai, sau vài phút do dự, thì quyết định giết Bội Sam ngay tại chỗ để trừ hậu họa.

Sau khi chuyên viên chỉ đạo võ thuật hướng dẫn hai người hơn hai tiếng, rốt cuộc hai người cũng thuộc hết động tác.

Ban đầu đạo diễn muốn tìm diễn viên đóng thế cảnh quay này, nhưng thân thủ Đan Ny không tệ, trước kia cũng từng đóng thế cho người khác nên nàng nhất quyết nói không cần, mà Trịnh Giai Nhi cũng tỏ ý muốn đích thân quay cảnh này.

Đạo diễn cũng muốn hiệu quả của bộ phim tốt hơn nên tất nhiên là đồng ý.

Chuyên viên chỉ đạo giúp hai người họ tập luyện, kiểm tra nhiền lần, chắc chắn không để xảy ra trường hợp ngoài ý muốn nào rồi mới bắt đầu quay.

"Bội Sam ngươi phải chết." Hân Nghiên nhắm mắt, nói ra lời nói đau thương tiếc hận.

Giây kế tiếp, trong mắt Hân Nghiên lóe lên sát khí mãnh liệt, đồng thời rút ra trường kiếm được đeo bên hông, chém về phía Bội Sam...

Bội Sam không nhanh không chậm né tránh, giống như một con mèo đang trêu tức một con chuột, cuối cùng xoay tay rút một thanh nhuyễn kiếm quấn trên eo nhỏ ra, dùng chiêu thức bén nhọn chủ động đánh trả.

Qua mười mấy chiêu, Bội Sam cuối cùng cũng chơi chán rồi, ánh mắt lạnh lại, một kiếm này như mang cả chí khí của vạn quân đâm thẳng tới ngực của Hân Nghiên....

Sụt - Âm thanh của một thứ sắc bén đâm vào trong da thịt.

Hân Nghiên đau đớn che ngực, giống như con diều đứt dây rời từ trên bầu trời cao xuống...

Tiếp theo còn có một cảnh đặc tả khuôn mặt của Bội Sam, đạo diễn đang tập trung tinh thần nhìn biểu cảm của Đan Ny, nhưng rất nhanh liền phát hiện biểu cảm của Đan Ny không đúng.

"Trịnh Giai Nhi bị thương! Cứu người! Mau!" Đan Ny vẫn đang được dây thép treo giữa không trung đột nhiên hô to.

Sửng sốt một lát, các nhân viên mới phản ứng được, đây không phải là lời thoại mà là Trịnh Giai Nhi thật sự bị thương!

Trường quay nhất thời náo loạn, tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Giai Nhi vừa rơi xuống.

Sau khi được tháo xuống, Đan Ny vội vàng đè lại vết thương đang chảy máu ồ ồ của Giai Nhi, nói "Mau gọi xe cấp cứu!"

Vừa dứt lời, thân thể Đan Ny bị một người khác dùng lực kéo ra, Vũ Phong cả kinh chạy như bay tới, đem Trịnh Giai Nhi ôm thật chặt vào ngực: "Giai Nhi! Giai Nhi em sao rồi?"

"Vũ Phong... em đau quá..."

"Đừng sợ, có anh ở đây! Em không sao hết! Nhất định không sao hết..."
_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro