Chương 76: Để Tôi Ôm Một Chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được nghỉ nửa tháng không thể để lãng phí được, ngày hôm sau Đan Ny đưa Tiểu Ân ra ngoài lượn.

Hôm nay nàng lên kế hoạch đưa Tiểu Ân đi mua đồ chơi và quần áo, tất nhiên vì nàng chưa làm việc nên tạm thời lương chưa vào tài khoản, thế nên vẫn phải quẹt thẻ của Trần Kha. Quần áo trẻ em mới mở, rất thời thượng rất đáng yêu, thế là cứ mua mua mua...

Dưới tầng trệt trung tâm thương mại, Đan Ny chuẩn bị đưa tiểu Ân về nhà nhưng lại không tìm thấy xe ô tô đâu.

"Ây, xe của chúng ta đâu rồi?" Nàng mờ mịt nói.

Chắc không phải bị trộm rồi chứ?

Nhưng mà sao có thể được, trong xe vẫn còn tài xế mà...

Vệ sĩ theo phía sau lập tức đáp: "Thưa cô, xe của chúng ta đã đi rồi, vừa nãy Trần chủ gọi điện đến bảo đợi tan làm ngài ấy sẽ tự mình đến đón cô và tiểu thiếu gia."

"Ah?" Nàng vừa nghe đã thấy xoắn xuýt vội vàng nói: "Gì chứ, chúng ta vẫn nên tự đi thôi... nhỡ đâu chị ấy phải tăng ca hoặc có chuyện đột xuất..."

Lời còn chưa dứt, một chiếc xe Maybach vững vàng tiến lại gần, cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt phía sau: "Mua sắm xong rồi?"

Sắc mặt Đan Ny cứng đờ, gật đầu một cái.

Bởi vì hai ngày nay nàng đều cố gắng ngủ sớm dậy trễ để tránh mặt Trần Kha cho nên mặc dù ở cùng một nhà nhưng suốt hai ngày nay hai người chưa từng gặp mặt.

"Về à?"

"Ừ ừ!" Nàng nhận mệnh mở cửa xe đưa Tiểu Ân lên sau đó mở cửa ghế phó lái, muốn ngồi lên ghế trước.

Kết quả, một người vệ sĩ mặt mũi kinh hoảng tiến lên nói: "Thưa cô, ghế phó lái không an toàn để tôi ngồi là được rồi, cô ngồi ghế sau đi, ghế sau rất rộng rãi."

"Ơ..." Đan Ny lại một lần nữa đơ ra.

Sau khi lên xe, mặc dù có một bánh bao nhỏ ngồi giữa nhưng Đan Ny vẫn cố gắng ngồi sát vào cửa xe.

Ngược lại thì thái độ của Trần Kha vẫn như thường, đặt một cái laptop trên đùi chăm chú làm việc.

Nàng thấy vậy thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mười phút sau, Trần Kha dường như đã giải quyết xong công việc nên đặt laptop xuống, sau đó ôm lấy Tiểu Ân đang mơ màng buồn ngủ ngồi vào lòng rồi rất tự nhiên ngồi sát về phía Đan Ny.

Khí tức lành lạnh quen thuộc đột nhiên xông vào phạm vi an toàn khiến người Đan Ny dựng đứng lên, cố dán sát vào cánh cửa theo bản năng...

"Đan Ny..." Bên tai vang lên giọng nói của Trần Kha.

"Hửm? Sao vậy?" Nàng nghiêng đầu qua.

Trần Kha nhìn nàng không nhanh không chậm mở miệng: "Em đang tránh tôi?"

"Ây! Làm... làm gì có! Tại sao tôi phải tránh chị! Chẳng qua là ngoài trời đang có ráng mây đỏ, rất đẹp, tôi muốn ngắm chút thôi... ngắm chút thôi..." Nàng nói xong vèo một cái lập tức ngồi về vị trí cũ.

Kết quả, không biết anh lái xe lái kiểu gì mà đột nhiên bẻ lái đột ngột khiến cả người Đan Ny đổ nhào về phía Trần Kha.

Trần Kha hơi nhíu mày, đưa một tay ra giữ bả vai nàng lại sau đó cũng không để xuống.

"Xin lỗi cô chủ, lúc nãy có cái xe đột nhiên lao nhanh tới!" Lái xe thật thà báo cáo.

Trần Kha: "Ừ, lái chậm một chút." --- Về rồi thưởng riêng.

 "Dạ!"

Đan Ny: "..."

Từ quản gia, vệ sĩ cho đến trợ lí... sao nàng có cảm giác tất cả mọi người đều đang giúp Trần Kha cua gái là thế nào?

Vừa về đến nhà, Đan Ny lấy cớ giảm cân nên không ăn cơm tối rồi chốn biến vào phòng.

Thật là cảm ơn những ngày qua nàng với bánh bao nhỏ cùng nhau tăng cân nên mới có cái lí do chính đáng như này!

Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên nhưng nghe tiếng bước chân thì không phải Trần Kha.

Nàng mới tắm xong, vừa lau tóc vừa đi mở cửa.

Chỉ thấy chị giúp việc đang đứng trước cửa trong tay vẫn còn đang bưng một khay đồ ăn

Chị giúp việc mở miệng nói: "Đan Ny tiểu thư, cô chủ bảo em đưa chút đồ ăn lên, mặc dù giữ vóc dáng rất quan trọng nhưng cũng không thể để bụng bị đói, những thứ này đều là đồ ăn có lượng calo thấp, ăn một chút cũng không sao!"

"Cám ơn chị!"

Chị giúp việc vui vẻ sờ tóc, ngay sau đó do dự mở miệng: "Đan Ny tiểu thư đúng là người tốt, thật ra thì em thấy cô với cô chủ cực kì xứng đôi, nếu như cô có thể thành Đại thiếu phu nhân của chúng em thì tốt quá! Nếu là người phụ nữ xảo quyệt nào khác thì chúng em chắc chắn sẽ rất thảm!"

Đan Ny: "ơ hơ hơ..."

Tại sao ngay cả nữ giúp việc cũng bắt đầu tiến vào hàng ngũ cua gái?

Làm ơn buông tha cho tôi đi!

Sau đó chị giúp việc lại gõ cửa đưa một ly sữa.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, Đan Ny đang nằm ở lan can ban công hóng gió, nàng nghĩ thầm chắc lại là chị giúp việc nên nói một tiếng "mời vào".

Kết quả, chờ tiếng bước chân ngày càng gần nàng mới phát hiện không đúng.

Vừa quay người, quả nhiên thấy Trần Kha gần trong gang tấc...

"Trần Kha..." Nàng nắm chặt lan can theo bản năng, "Có việc gì không?"

Trần Kha không nói gì, chỉ đứng ở đó lẳng lặng nhìn nàng.

Cô gái trước mắt đang mặc một chiếc váy ngủ dài theo kiểu cung đình ngày xưa, chỗ nên che thì che rất kín... mái tóc vừa mới khô vẫn còn hơi ẩm ướt nhẹ nhàng bay trong gió, hai gò má vẫn còn ửng hồng, trong con mắt xinh đẹp lóe lên một tia giật mình cùng đề phòng...

Ngay lúc Đan Ny cảm giác bị nhìn đến tê dại cả da đầu thì Trần Kha rốt cuộc cũng lên tiếng: "Đan Ny..."

Đan Ny: "Hửm...?"

Trần Kha: "Tôi rất nhớ em."

Nàng nhất thời trợn to hai mắt, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm: "Khụ... cái... cái gì?"

Trần Kha đưa tay ra nhẹ nhàng chỉnh lại một lọn tóc rối bên tai nàng, giọng nói mờ ảo như hơi lạnh bốc lên từ trong hồ băng: "Giống như đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy em..."

Rõ ràng mới có hai ngày có được không hả?

Mọe, đây không phải điểm chính!

Điểm chính là Trần Kha vừa nói nhớ nàng?

Trần Kha thẳng thắn nói nhớ nàng?

Sao lại phát triển thành thế này!

Nhất định là nàng bị ảo giác đúng không? Nhất định là thế!

Nhưng mà, ngay tại lúc Đan Ny không ngừng tìm cớ cho hành động của Trần Kha thì đột nhiên Trần Kha tiến lên một bước đưa một tay ra vòng lấy eo cô kéo nàng về phía mình, rồi cứ thế ôm nàng vào lòng...

Cùng lúc đó, cái tay còn lại của Trần Kha cũng vòng qua người nàng rồi hơi cúi người, dùng một tư thế như thể cực kì mệt mỏi nhưng lại đầy nhung nhớ chôn đầu vào hõm vai của nàng.

Đan Ny: "!!!"

A aaaaaaaaa! Má ơi!

Đây là tình huống gì?

Đầu óc lúc này Đan Ny giống như máy tính bị nhiễm virut, tất cả đều loạn cả lên, lúc nàng lấy lại tinh thần thì phản ứng đầu tiên chính là đẩy Trần Kha ra.

Nhưng mà Trần Kha lại siết chặt cánh tay lại, dùng một giọng nói có chút đáng thương nói với nàng, "Đừng đẩy được không? Để cho tôi ôm một chút..."

Đan Ny: "..."

Cái yêu cầu này nàng phải trả lời thế nào?

Chết tiệt, hôm nay Trần Kha bị làm sao vậy?

Mặc dù hai ngày nay nàng vẫn luôn tránh Trần Kha nhưng tuyệt đối vẫn rất cẩn thận, không hề bứt dây động rừng, tại sao Trần Kha đột nhiên lại....

10s trôi qua...

30s trôi qua...

1 phút trôi qua....

3 phút trôi qua....

Bảo là một chút thôi cơ mà!!! Đồ nói không giữ lời!

Ngay tại lúc nàng sắp không nhịn được nữa thì đột nhiên Trần Kha buông ra: "Xin lỗi, tôi có chút thất lễ."

Đan Ny nuốt nước miếng:"Ha ha ha... không sao không sao..."

Con mẹ nó tim của nàng cũng sắp rớt ra ngoài luôn đấy, thế mà chỉ dùng một câu thất lễ là xong rồi sao?

Trần Kha nhìn khuôn mặt bực tức của cô gái trước mặt, trên môi thoáng hiện lên nụ cười không dễ phát hiện: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."

"Ha ha... ngủ ngon ngủ ngon, chị cũng ngủ ngon..."

Ngon cái rắm ý mà ngon, tối nay nàng lại mất ngủ rồi!

..........................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro