Chương 78: Là Dấu Hôn Đó!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục lọi một hồi, Đan Ny lôi ra một chiếc áo quẩy màu bạc, một cái quần da bó sát, một đôi giày cao gót sau đó tự hóa trang cho mình thành khuôn mặt đến mẹ còn nhận không ra.

Người ta là cô gái lọ lem nửa đêm thay váy áo đẹp, lên xe ngựa đến hoàng cung của hoàng tử, còn nàng thì nửa đêm canh ba hóa thành tiểu yêu tinh chuyên lượn lờ quán bar để tăng độ chán ghét của Trần đại boss..

Ài....

Hai ngày nay Trần Kha rất bận rộn, bây giờ chắc vẫn chưa ngủ đâu.

Nàng chạy ra ban công nhòm qua phía phòng Trần Kha một cái, quả nhiên thấy thư phòng vẫn sáng đèn.

Vì vậy nàng liền chạy đến gõ cửa.

"Cốc cốc cốc" gõ cửa ba tiếng, một lát sau cửa mở ra.

Trần Kha nhìn rõ người ngoài cửa xong, quả nhiên môi khẽ run lên: "Em..."

"Tôi hẹn bạn ra ngoài uống rượu, tới báo cho chị một câu!" Nói xong tràn đầy mong đợi nhìn phản ứng của Trần Kha.

Sự kinh ngạc của Trần Kha chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, bình tĩnh gật đầu như thể không nhìn thấy lối ăn mặc khoa trương của nàng: "Ừ, đi chơi vui vẻ."

Nói xong còn hỏi một câu: "Cần tôi bảo lái xe đưa em đi không?"

Sắc mặt Đan Ny hơi đen lại: "Khụ, không cần, tôi tự lái xe đi..."

Nàng hít sâu một hơi vừa định rời đi thì Trần Kha đột nhiên đi tới trước mặt.

Lại muốn làm gì đây trời ?

Nàng bất giác lui về sau một bước nhưng vẫn không tránh được cánh tay đang đưa tới...

Ngón tay của Trần Kha chạm vào tai của nàng, khóe miệng Trần Kha cong lên một độ cong khó mà phát hiện, chỉ chỗ chị vừa mới chạm vào nói: "Chỗ này của em có một nốt ruồi màu đen."

"Cho nên?" Đang yên đang lành nói nốt ruồi của nàng làm gì?

"Em mặc đồ như với trang điểm như này thì người bình thường chắc chắn không nhận ra nhưng nốt ruồi này lại đủ để chứng minh thân phận của em, tốt nhất nên che lại." Trần Kha nói

Nàng đứng cách ra hai bước: "Một cái nốt ruồi thôi, làm gì có ai để ý?"

"Cẩn thận vẫn hơn."

"Được rồi, chị nói có lý, để tôi về lấy khuyên tai che lại!"

"Ừ."

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi cuối cùng thì Đan Ny tự cưỡi xe ra khỏi cửa.

Tại sao lần này vừa mới bắt đầu, nàng đã có cảm giác mình thất bại?

...

Quán bar.

Hiếm có lắm mới có dịp Đan Ny buông thả bản thân một lần, nàng gọi một chai rượu rồi ngồi ở quầy bar tự rót tự uống.

Phía sàn nhảy vô cùng náo nhiệt nhưng nàng chẳng có chút hứng thú nào, không yên lòng cầm ly rượu ngây người.

Uống hết một chai, nàng lại gọi chai thứ hai.

Rượu không khiến nàng thả lỏng mà trái lại còn khiến nàng càng thêm buồn phiền, rối loạn.

Rời khỏi quán bar Đan Ny cưỡi xe lượn một vòng tinh thần cực kì tốt.

Liếc thời gian trên di động, bây giờ mới là 4h sáng, còn quá sớm, ít nhất phải 6h nàng mới về.

Bởi vì lúc đó có thể vừa vặn gặp Trần Kha ở phòng khách...

Vì vậy Đan Ny nghĩ nghĩ một chút liền rẽ sang phía tây thành phố.

Nửa giờ sau, nàng lái xe đến một con đê.

Đậu xe xong đi tới ngồi trên thảm cỏ mềm mại hóng gió một chút cho tỉnh rượu...

Chỗ này chỉ có một điều không tốt, đó chính là... cực nhiều muỗi!

Nàng nằm xuống, trong miệng thao thao bất tuyệt lẩm bà lẩm bẩm: "Muỗi ơi muỗi à, dọn cơm rồi, mau tới cắn tao nha..."

Phía xa có một chiếc Maybach đen.

Chỗ này thoáng đãng, xe của Trần Kha không có chỗ che lấp chỉ có thể đậu rất xa.

May mà Hi Văn luôn mang theo một cái máy ảnh bỏ túi nhỏ như một con ruồi, còn có chức năng hồng ngoại, có thể chụp vào ban đêm. Cô điều khiển cái máy ảnh bay đến trên đầu Đan Ny.

"Há há há há.... em đã bảo chị là mang theo nhất định có ích!" Hi Văn đắc ý.

Trên màn hình thu được hình ảnh, Đan Ny đang nằm trên thảm cỏ dưới bầu trời đêm, trong miệng lặp đi lặp lại câu nói: "Muỗi ơi mau tới cắn ta"...

"Chị dâu uống say rồi sao? Tự dưng lại chạy tới đây cho muỗi cắn?" Hi Văn câm nín.

Trần Kha không nói gì, tựa như chẳng cảm thấy kì quái chút nào, toàn bộ chú ý đều đặt lên cô gái trong màn hình...

Hơi rượu bốc lên hai mắt Đan Ny díp lại, có chút buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng thì phía sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó, tiếng vo ve phiền nhiễu của những con muỗi cũng biến mất, thân thể bị gió đêm thổi lạnh bỗng thấy ấm áp...

Một hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy nàng, trong nháy mắt sự cố gắng chống lại cơn buồn ngủ cũng tan thành mây khói...

Bởi vì vẫn luôn một thân một mình, cho nên từ trước tới nay đều không dám say hoàn toàn.

Nhưng ở vào lúc nàng còn chưa nhận ra, lại có một người có thể khiến nàng yên tâm mà say.

Trần Kha giúp Đan Ny đuổi muỗi, cởi áo khoác xuống đắp lên người nàng, sau đó vòng một tay đỡ mặt nàng tránh cho những lá cỏ đâm phải.

Cô gái nhỏ đang túm chặt áo của Trần Kha, ngủ rất say. Mặc dù gương mặt được trang điểm rất đậm nhưng vùng giữa hai lông mày vẫn có chút ngây ngô như một đứa trẻ, khiến người khác không nhịn được mà yêu thương..

Lúc Đan Ny tỉnh lại thì chân trời đã hiện lên ráng bạc, một giờ đã trôi qua, lúc này là 5h30.

Phủi mông bò dậy, nhìn nhìn trên người mình phát hiện chẳng có mấy vết muỗi cắn, hơi thất vọng một chút nhưng mà cũng đủ dùng rồi...

Còn có một điều rất lạ là, trời đang vào thu, lại còn ở bên bờ sông mà nàng ngủ một giấc dài như thế lại chẳng thấy lạnh tí nào, cả người rất ấm áp...

Chắc là do uống rượu?

Nửa tiếng sau, Đan Ny về Trần gia.

Vừa đúng 6 giờ, trong phòng khách, Trần Kha vẫn như hàng ngày ngồi đó uống trà đọc báo.

Đến đây mọi chuyện vẫn thuận lợi.

"Chào buổi sáng, Trần Kha!" Nàng vào nhà, chủ động chào hỏi.

"Chào buổi sáng, đã về rồi đấy à." Trần Kha ngẩng đầu lên.

Nàng âm thầm quan sát biểu tình của Trần Kha sau đó nhận ra là muốn quan sát biểu cảm khuôn mặt Trần Kha đúng là khó.

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngồi xuống đối diện với Trần Kha còn cố ý sờ cổ một cái.

Sát như thế chắc có thể thấy rõ ha?

Quả nhiên ánh mắt của Trần Kha dừng lại trên cổ của nàng, nhìn vào những dấu đỏ mập mờ trên da thịt Đan Ny, sau đó nhíu mày càng sâu.

Nàng làm bộ như không phát hiện, ngáp một cái: "Mệt quá, mệt chết tôi!"

"Sao trên người lại bị muỗi đốt thành như vậy?" Trần Kha hỏi.

"Phụt... khụ khụ..." Nàng thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết.

Có nhầm hay không?

Dưới tình huống nàng ăn mặc như vậy đi đêm tới sáng mới về mà trên người lại xuất hiện dấu vết mập mờ, không phải là nên liên tưởng đến dấu hôn sao?

Muỗi đốt gì chứ!

Nàng đi quán bar! Quán bar đó nha! Làm sao có thể bị muỗi đốt?

Boss đại nhân! Sao ngài lại có chỉ số thông minh cùng khả năng suy luận cao như vậy chứ?

Nhưng nàng cũng không thể trắng trợn nói cho Trần Kha đây là dấu hôn đúng không...

Kế hoạch thất bại, Đan Ny đau lòng đến không muốn sống nữa.

Lúc này Trần Kha mới buông tờ báo xuống, đứng dậy mở ngăn kéo dưới tủ tivi lấy một cái tuýp nhỏ màu trắng ra.

Nàng cảnh giác ngẩng đầu lên, muốn làm cái gì đây?

"Loại thuốc này rất hiệu quả với những vết côn trùng cắn." Trần Kha vừa nói vừa mở nắp, bóp một ít ra bàn tay xoa xoa, sau đó bàn tay ấm áp đó áp thẳng lên cổ nàng...

Trong nháy mắt, bị lòng bàn tay ấy đụng vào, Đan Ny giật bắn lên như bị điện giật: "Tôi... tôi tự làm!"

"Đừng động, trên tay tôi toàn thuốc." Trần Kha quát bảo nàng ngừng lại.

Một lúc lâu sau, Trần Kha cũng bôi xong: "Sao rồi?"

Nàng hồi phục tinh thần, sờ chỗ bị muỗi đốt rồi chớp mắt một cái, sau đó kinh ngạc nói: "Thật thần kỳ! Hết ngứa luôn rồi! Đây là thuốc gì? Làm sao có hiệu... quả..."

Mới vừa nói xong Đan Ny lập tức hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Mẹ kiếp! Thế mà nàng lại lỡ miệng rồi!

Xem ra dự cảm lúc trước của nàng vô cùng chính xác...

Nàng thua đến thê thảm...

Đan Ny giống như con mèo bị thua trận, ủ rũ cúi đầu, bất mãn làu bàu: "Trần Kha... tôi uống rượu..."

"Thỉnh thoảng uống một lần cũng không sao, tôi sẽ giúp em giấu không cho Tiểu Ân biết."

"Tôi đi quán bar..."

"Ừ, chú ý an toàn là được."

"Tôi đi cả đêm không về!!! Trần Kha chị không tức giận chút nào sao?" Nàng rốt cuộc cũng nổi giận.

"Em hy vọng tôi tức giận?" Trần Kha hời hợt nói, ánh mắt âm trầm nhìn nàng.

Đan Ny trợn trắng mắt: "!!!" --- Phản lưới nhà rồi!

Trần Kha giúp nàng lấy xuống một cọng cỏ dính trên tóc: "Tôi đã nói từ trước, em có thể coi đây như nhà của mình."

Nói tới đây Trần Kha dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Thật ra thì, tôi cũng không hy vọng em nửa đêm một thân một mình chạy tới mấy cái nơi như hộp đêm với quán bar như thế... bởi vì tôi sẽ lo lắng mà mất ngủ... Nhưng mà tôi tôn trọng tự do cá nhân của em."

"..." --- Phốc! Đan Ny trúng một mũi tên, mũi tên của thần Cupid.

.................

Tuần tiếp sau đó, Đan Ny liên tục chạy tới quán bar nhưng lại chả có tác dụng gì.

Rốt cuộc Đan Ny cũng hơi yên tĩnh lại, cũng chưa quên chính sự - chuyên tâm cùng tiểu Ân chơi khắp nơi, gần như là đi hết cả Đế Đô.

Thu hoạch lớn nhất thời gian này chính là được ở cạnh nàng nên tính cách của Tiểu Ân ngày càng sáng sủa, không còn sợ ra cửa, ngoại trừ vẫn không nói lời nào với hơi hướng nội thì gần như đã giống những đứa trẻ bình thường khác.

Quá tốt...

Như vậy lúc nàng rời đi cũng có thể yên tâm rồi!

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro