Chương 51: MẸ CON MUỐN MẸ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhường đường." Trần Kha lạnh mặt ôm cô gái vào lòng, bước về phía cửa...

...

Một tiếng sau, trong bệnh viện tư nhân cao cấp của Đế Đô.

Bệnh viện này là sản nghiệp của tập đoàn Trần thị, để phối hợp một cách hoàn hảo với bà xã, Trần Kha đã sớm có trao đổi với phía bệnh viện, thế nên, Đan Ny vừa đến đã được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.

Trong hành lang, ngoài Trần Kha, ông bà Trần đứng đợi tình hình ra thì còn có cha con Lục gia và cha con Mạn Nhu nữa.

Trên chiếc ghế dài trong góc hành lang, cô gái mặc váy trắng đang run rẩy ngồi đó.

Đúng lúc này, có mấy người cảnh sát mặc đi tới, bắt tay chào ba của Mạn Nhu

Ông Lục thấy còn gọi cả cảnh sát tới thì sắc mặt lập tức chìm xuống: "Chẳng qua chỉ là mấy người trẻ tuổi xích mích với nhau thôi, việc nhỏ thế này sao phải phiền đến cảnh sát?"

Ông Trần suy nghĩ một hồi cũng nói: "Quả thật chuyện hôm nay mà ồn ào quá cũng không hay, nếu cô bé kia không có việc gì thì giải quyết riêng đi!"

Ông Lục lập tức hùa theo: "Cũng chỉ là rơi xuống nước thôi mà, còn có thể xảy ra tai nạn chết người gì được, thực sự không cần làm to chuyện này đâu."

Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, một y tá bước nhanh ra ngoài: "Ai là người nhà của bệnh nhân? Tim người bệnh đột nhiên ngừng đập, cần phải ký tên vào giấy cam kết chấp nhận rủi ro!"

Y tá vừa dứt lời, toàn bộ hành lang đã chìm vào im lặng.

Cha con Lục gia nhìn nhau, sắc mặt cực kì khó coi, chỉ là rơi xuống nước thôi mà, lúc đó Trần Kha đã lao xuống cứu người rồi, sao có thể nghiêm trọng đến vậy được!

"Là tôi." Trần Kha nhận tờ đơn trong tay y tá, kí tên mình lên đó.

Sau đó, ánh mắt lạnh lẽo của Trần Kha đảo qua chỗ cha con Lục gia: "Rắp tâm hại chết người khác ở trong mắt các người chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?"

Ngay cả giấy cam kết chấp nhận rủi ro cũng kí rồi, lúc này Trần Kha nói với đồng chí cảnh sát: "Cậu dẫn người đi đi."

Sau đó, liền có người tới còng hai tay Lục Niệm Châu lại.

Vẻ mặt cô ta tràn đầy hoảng sợ: "Hy Tuyết... Chú Tư Sở... cứu cháu với... Cháu không đẩy cô ta! Là cô ta tự ngã! Cháu không có đẩy cô ta!"

Bà Trần cau chặt mày, vẻ mặt rất không vui, người đẩy Đan Ny xuống nước lại là người nhà họ Lục, điều này khiến bà không thể không nghĩ nhiều được.

Mặt mũi ông Lục sầm sì lại, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Rõ ràng là kế hoạch của bọn họ rất hoàn mỹ, vậy tại sao người rơi xuống nước lại là Trịnh Đan Ny?

"Niệm Châu không thù không oán gì với Đan Ny, sao có thể cố ý hại cô ấy được!" Hy Tuyết gấp gáp nói.

"Quả thật là không có, thế cho nên ắt có người đứng sau sai bảo, tin rằng phía cảnh sát sẽ tra ra được hung thủ thật sự." Trần Kha lạnh lẽo nói.

Chỉ một câu nói đơn giản thôi ấy thế mà lại trực tiếp chĩa về phía người nhà họ Lục.

Lúc này, mặt Lục Hy Tuyết trắng bệch, lỡ như Niệm Châu thật sự khai ra bọn họ thì hỏng bét...

Đèn phòng cấp cứu vẫn cứ lóe sáng, trong hành lang, mỗi người mang một tâm tư khác nhau.

Điện thoại trong túi áo Trần Kha rung lên, một tin nhắn được gửi tới: [Cục cưng à! Kha nhất định phải thể hiện đau buồn một chút! Để em chỉ cho này, Kha cứ thử tưởng tượng xem vợ sắp chết thì sẽ có cảm giác gì?]

Đọc xong, khuôn mặt của Trần Kha lập tức đen hoàn toàn. Lời này mà cũng dám đem ra nói đùa được à?

Diễn xuất của Trần Kha vốn không tệ, sau khi đọc được tin nhắn này của Đan Ny thì sắc mặt lập tức càng thêm khó coi, thoáng chốc đã chẳng khác gì vợ sắp chết thật...

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, một người nhanh chóng bước tới phòng cấp cứu trong lòng còn ôm một đứa bé nữa.

"Đã xảy ra chuyện gì thế? Chị dâu thế nào rồi? Đang êm đang đẹp tham dự bữa tiệc thôi mà sao lại rơi xuống nước?" Hi Văn ôm Tiểu Ân, vừa thở hổn hển vừa gào lên hỏi.

Ông Trần thấy Hi Văn đưa Tiểu Ân đến liền biến sắc: "Sao con lại tới đây? Lại còn dẫn cả Tiểu Ân tới chỗ như thế này nữa! Đúng là! Mau đưa Tiểu Ân về nhà! Bệnh viện là nơi xui xẻo!"

Hi Văn lau mồ hôi nói: "Con vốn đang ở nhà trông Tiểu Ân, ai ngờ bỗng nhiên nghe tin chị dâu bị người ta đẩy xuống nước nên vội chạy tới đây. Tiểu Ân nghe thấy con nói chuyện điện thoại nên nhất định đòi đi theo, con cũng không còn cách nào khác, đành phải ôm thằng bé tới đây!"

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Tiểu Ân chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của Hi Văn, cổ họng phát ra tiếng kêu thét khàn khàn.

Hi Văn đành phải thả cậu bé xuống.

Tiểu Ân vừa được thả xuống liền vội vàng chạy tới trước phòng cấp cứu rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt...

Sắc mặt của Tiểu Ân trắng bệch dần dần, cơ thể nhỏ bé đột nhiên run rẩy dữ dội, sau đó cổ họng bỗng phát ra những âm thanh chói tai: "A... A... A..A...A...A"

Tiểu Ân vừa kêu vừa cố gắng đẩy cánh cửa phòng phẫu thuật ra.

Biểu hiện kích động của cậu nhóc khiến tất cả mọi người sợ hãi, bà Trần vội vàng chạy tới ôm lấy Tiểu Ân: "Tiểu Ân, không sao! Không có chuyện gì hết! Đã có các bác sĩ ở trong đó rồi! Cô Đan Ny của con sẽ ra ngay thôi! Đừng sợ, không có chuyện gì đâu!"

Nhưng có vẻ như Tiểu Ân đã hoàn toàn không nghe thấy bất kì âm thanh nào bên ngoài nữa, thằng bé vẫn không ngừng gào thét dù giọng đã khàn cả đi, vừa kêu gào vừa dùng bàn tay bé nhỏ đã ửng đỏ lên đẩy cánh cửa phòng cấp cứu... Ánh mắt của thằng bé vô cùng sợ hãi và bất an, khiến mọi người xung quanh thấy thế không khỏi đau lòng.

"Tại sao lại thế này, vừa rồi chị dâu còn gửi hình cho em coi cơ mà! Sao nháy mắt đã nguy hiểm đến tính mạng thế này..." Hi Văn "oa" lên một tiếng suýt nữa khóc theo Tiểu Ân.

Trần Kha đứng cạnh đó nhìn cảnh này thì đau đầu không thôi.

Cô không ngờ được rằng Hi Văn sẽ đưa Tiểu Ân tới đây.

Cách âm của phòng cấp cứu rất tốt, thế nên Đan Ny cũng chẳng biết tình hình bên ngoài hỗn loạn ra sao.

Có điều, với tính cách của Đan Ny thì chỉ e là cho dù có phải bỏ ngang kế hoạch, nàng cũng không nỡ để Tiểu Ân chịu đau khổ như thế...

Trần Kha tính đưa con trai ra chỗ khác rồi lén nói sự thật cho thằng bé biết...

Hiện tại, cũng chỉ còn cách này thôi!

Trần Kha nghĩ vậy liền lập tức bước tới chỗ con trai: "Tiểu Ân, bình tĩnh nghe mommy nói này, con..."

Thế nhưng, không đợi Trần Kha nói xong, Tiểu Ân đã cắn mạnh lên mu bàn tay của Trần Kha, ra sức đẩy cô ra. Trong đôi mắt của thằng bé tràn đầy hoảng hốt và phẫn nộ y hệt như một con thú con bị thương... đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào tất cả những người có mặt ở đó, khàn giọng hét lên: "MẸ! CON MUỐN MẸ!"

Trong hành lang trống vắng văng vẳng tiếng kêu đầy thê lương của thằng bé: "Mẹ, mẹ..."

Lúc này, Trần Kha, Hi Văn, ông bà Trần đều ngây ngẩn hết cả người.

Tiểu Ân... nói chuyện rồi...

Trần Kha là người phản ứng lại đầu tiên, hơn nữa còn bí mật gõ nhẹ điện thoại mấy cái.

Sau đó, cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ bước ra: "Để một người nhà bệnh nhân vào thăm, còn tỉnh được hay không thì phải dựa vào ý chí của bệnh nhân!"

"Tiểu Ân! Bác sĩ! Để cho Tiểu Ân vào đi!" Hi Văn lập tức mở miệng nói.

Vì vậy bác sĩ bèn nhanh chóng kéo tay Tiểu Ân bước vào phòng cấp cứu.

Cánh cửa đóng lại lần nữa, hành lang khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

....

Lúc này, trong phòng cấp cứu.

Thật ra trong này còn một gian phòng nhỏ khác, vừa rồi Đan Ny nằm ngủ trong phòng này.

Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Đan Ny còn tưởng bác sĩ muốn nói gì không ngờ lại thấy bác sĩ dắt Tiểu Ân khóc đỏ cả mắt đi tới!

"Tiểu Ân?" Nàng vừa nhìn thấy bánh bao nhỏ thì vô cùng bất ngờ, vội vàng xuống giường,

Kết quả là còn chưa đợi nàng xuống giường, Tiểu Ân đã buông tay bác sĩ ra rồi lao vào lòng nàng nhanh như chớp và bắt đầu gào khóc!

Nhìn bánh bao nhỏ khóc đến nỗi không thở ra hơi, trái tim Đan Ny như bị bóp nghẹt.

Chết tiệt, chắc chắn là Hi Văn dẫn Tiểu Ân tới đây rồi!

"Bảo bối đừng khóc, bảo bối đừng khóc nữa được không? Con xem không phải mẹ vẫn ổn đấy sao? Không thiếu tay cũng chẳng cụt chân, rất khỏe.": Đan Ny hấp tấp giải thích cho bánh bao nhỏ mọi chuyện.

Bánh bao nhỏ nằm trong lòng mẹ dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo của mẹ, bờ vai nhỏ bé run rẩy vì khóc đến sắp không thở nổi: "Mẹ... Mẹ xấu lắm..."

"Ừ ừ ừ! Là mẹ xấu xa! Là mẹ xấu nhất! Là mẹ không tốt! Mẹ nên nói sớm với Tiểu Ân một tiếng mới đúng! Không nên vì dọa người xấu mà dọa luôn của Tiểu Ân đáng yêu của mẹ! Mẹ xin lỗi, xin lỗi! Mẹ... Xấu...HẢ?"

Nói đến đây, Đan Ny mới đột nhiên ý thức được điều gì đó, nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trong lòng: "Con mới nói gì? Con vừa nói cái gì! Con mau nói lại lần nữa đi! Mau mau!"

Vừa rồi nàng gặp ảo giác sao? Sao nàng lại có cảm tưởng như vừa nghe thấy bánh bao nói chuyện?

Tiểu Ân ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đầy tủi thân, giọng nói khàn khàn non nớt: "Mẹ xấu lắm..."

Vừa dứt lời, Đan Ny đã ôm chặt lấy Tiểu Ân, nước mắt rơi như mưa.

Tiểu Ân... gọi nàng là mẹ rồi... Thật sự gọi là mẹ rồi!

Bánh bao nhỏ còn nói nàng xấu xa nữa!

Wow! Tiểu Ân nói là nàng xấu lắm!

Trời đất ơi! Nàng sắp chết vì hạnh phúc rồi!

Lúc được tận tai nghe thấy tiếng "mẹ" của Tiểu Ân, dường như trái tim nàng đã bị một thứ gì đó va mạnh vào, dòng máu nóng từ trong tim lan tỏa ra khắp người, một cảm giác kì diệu đến nỗi không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi...

"Cô Trịnh, Trần tổng hỏi... có thể ra ngoài được chưa?" Y tá ở bên ngoài nhỏ giọng hỏi.

Tuy Đan Ny rất muốn ở cùng bánh bao nhỏ thêm một chốc nữa, thế nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, vì thế nàng bèn bình ổn lại tinh thần: "Được rồi!"

Nói xong, Đan Ny lại dịu dàng lau nước mắt cho Tiểu Ân rồi nói từng chữ một với nhóc: "Tiểu Ân, con yên tâm! Nhất định mẹ sẽ trở thành mẹ của con!"

Bánh bao nhỏ ra sức gật đầu, nước mắt vẫn còn lấp lánh trên mi, ôm chặt lấy Đan Ny thêm chút nữa...

...

Mấy phút sau.

"Đinh!" một tiếng, đèn cấp cứu trên cửa phòng đã tắt, cửa bị đẩy sang hai bên, Đan Ny được mấy bác sĩ đẩy đi bằng cáng đẩy, theo sát đó là Tiểu Ân với ánh mắt ngập nước.

Bác sĩ mở miệng nói: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi."

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thở phào một hơi!

"Quả nhiên vẫn là Tiểu Ân nhà ta có tác dụng!" Hi Văn kích động không thôi.

Ông bà Trần đưa mắt nhìn nhau, theo phản ứng vừa rồi của Tiểu Ân thì nếu Đan Ny có chuyện gì, không biết Tiểu Ân sẽ ra sao đây!

...

Đêm khuya, trong trại tạm giam.

Ông Lục vận dụng tất cả các thủ đoạn mà vẫn không thể cứu Niệm Châu ra ngoài, mọi chuyện dần vượt khỏi tầm kiểm soát của ông.

Ánh mắt ông liếc xéo nhìn Niệm Châu đằng sau tù sắt, đáy mắt hiện lên một tia sát ý...

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro