Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa màu xanh nhạt, tràn đầy sánh sáng mặt trời, còn có ánh mắt sáng rực của người phụ nữ tuấn mỹ bên cạnh...

Đan Ny tỉnh dậy sau giấc ngủ, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.

Cô nhịn không được khẽ mỉm cười, sau đó chào hỏi người nằm bên cạnh:

"Bác sĩ Trần, Chào buổi sáng~"

"Chào buổi sáng~ Tỉnh ngủ rồi?"

"Vâng."

"Còn muốn ngủ nữa không?" Trần Kha dịu dàng hỏi.

"Không ngủ nữa."

Đan Ny cảm giác mình dường như đã ngủ lâu lắm rồi. Bởi vì hướng chiếu của ánh mặt trời hơi khác với buổi sáng thường ngày cô hay thấy.

Trần Kha duỗi tay cầm lấy một lọn tóc của cô, vuốt vẻ trong tay, dịu dàng nói:

"Nếu không ngủ nữa, vậy nói cho chị nghe, đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Em không phải đi gặp bạn trai ư? Vì sao lại khóc?"

Vừa nghe thấy tối hôm qua, ý cười trên mặt Đan Ny lập tức biến mất.

Thậm chí hốc mắt cô lại có chút đỏ.

"Bác sĩ Trần, ngày hôm qua em đi gặp bạn trai cũ ..."

Cô không muốn lại gọi tên bạn trai cũ là Tuấn Minh ở trong lòng cô, lần này, bọn họ thật sự đã chia tay.

"Ừ, chị biết, sau đó thì sao?"

"Sau đó, chúng em đi đến nhà hàng trước kia thường đi, ăn xong món ăn lúc trước em thích, bọn em nói chuyện rất vui vẻ."

"..." Trần Kha trầm mặc, hai hàng lông mày hơi hơi nhăn lại.

"Sau đó, bởi vì không khí rất tốt, em nói với hắn, em đang chưa bệnh, hơn nữa sắp khỏi rồi. Sau đó chúng em đi thuê phòng khách sạn ..."

Quả nhiên.

Sắc mặt Trần Kha hơi ảm đạm, nghĩ tới những dấu hôn trên cổ cô đêm qua.

Nhưng mà ngay sau đó chị lại nghĩ đến nước mắt của cô.

Vì thế lạnh giọng hỏi:

"Sau đó xảy ra chuyện gì ?"

"Lúc sau ..."

Đan Ny lại nghĩ đến tin nhắn kia, cô cố cắn môi, mới kìm chế được nước mắt không rơi xuống:

"Lúc sau, chúng em vốn dĩ muốn bắt đầu chuyện đó, nhưng bởi vì em có chút khẩn trương, nên bảo hắn đi tắm rửa. Sau đó em vô tình nhìn thoáng qua điện thoại hắn, phát... phát hiện hắn có bạn gái mới, lại còn lên giường với người phụ nữ kia."

Thì ra là thế.

Lập tức, Trần Kha cảm thấy không biết nên tức giận hay cảm thấy may mắn đây.

Lại nghe Đan Ny tiếp tục nói:

"Bác sĩ Trần, chị nói thật cho em biết ..."

"Hửm?"

"Có phải em thật sự không tốt, không có hương vị phụ nữ không? Nếu không vì sao mới chia tay có nửa tháng, hắn đã nhanh chóng ở bên người phụ nữ khác?"

Chuyện này, Trần Kha xác định mình rất đau lòng.

"Nói bậy! Em rất tốt, là người đàn ông kia không biết quý trọng, hắn là một tên mù."

Nói xong, chị quay người lại đè trên người cô hôn lấy môi cô.

Đầu tiên chị nhẹ nhàng liếm láp cánh môi cô, chờ cô vô thức mở miệng, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào, quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô, mạnh mẽ liếm mút.

Sau một lúc lâu, chị mới buông môi cô ra. Trần Kha nhẹ giọng nói:

"Môi em thật mềm."

Dứt lời, chị dần đi xuống, hôn lên vai, rồi đến xương quai xanh của cô, in lên ấn kí của mình:

"Đôi vai của em thật đẹp."

Tiếp theo, khẽ hôn cánh tay của Trần Kha, một ngụm lại một ngụm, tinh tế mà liếm láp. Từ đầu vai mượt mà lại đến ngón tay non mịn của cô, không buông tha một chỗ nào:

"Cánh tay em rất cân đối, ngón tay thật tinh tế."

Váy ngủ đã sớm bị chị cởi bỏ, dù sao vốn dĩ đêm qua chính chị mặc vào cho cô.

Lúc này, toàn thân trên dưới của Đan Ny chỉ còn lại một chiếc quần lót màu tím.

Dễ như trở bàn tay, Trần Kha hôn lên vú cô.

Da thịt cô non mịn, đêm qua chị tắm cho cô, còn thấy dấu tay người đàn ông kia lưu lại. Mà bây giờ, một buổi tối qua đi, nơi này đã khôi phục lại trắng nõn không có dấu vết gì.

Nhưng mà dường như vẫn còn lại hơi thở của người đàn ông khác.

Vì thế, khi đang liếm mút đầu vú run run của Đan Ny, Trần Kha bỗng dưng tăng lớn lực đạo.

Ngoại trừ dùng đầu lưỡi gảy gảy, chị còn dùng hàm răng gặm cắn. Lập tức, Đan Ny liền có chút choáng ngợp ăn không tiêu.

"Bác sĩ Trần, a ~ Đừng mà ~" Cô tóm lấy đỉnh đầu chị, nhẹ đẩy ra.

Cô gái nhỏ mềm mại không xương sao có thể là đối thủ của Trần Kha, nhìn thấy cô còn có sức lực phản kháng, chị chỉ cần lấy cà vạt của mình ở trên giường trói hay tay Đan Ny lại, cố định ở trên đỉnh đầu cô.

Cuối cùng Đan Ny cũng không thể nào cảm trở chị.

Vuốt ve qua lại hai vú, gặm cắn, mãi cho đến khi chúng nó trướng thành một vòng lớn, đầu vú đỏ tươi ngoan ngoãn dựng đứng, lúc này Trần Kha mới buông tha.

Đồng thời, chị còn không quên kết luận:

"Vú rất lớn, rất đầy đặn."

Này...

Đan Ny đỏ mặt.

Cô muốn che mắt lại, nhưng mà cố tình, hai tay cô bị cột vào nhau, không thể tránh thoát.

Trần Kha tiếp tục đi xuống, chị hôn thẳng một đường đến rốn cô, hôn hôn bụng nhỏ, kích thích Đan Ny từng cơn rùng mình.

Cuối cùng, chị mò đến khu vườn thần bí trắng nõn của cô.

Cởi quần lót đã ướt đẫm của cô ra, dùng ngón tay vạch miệng huyệt ra, Điều đầu tiên đập vào mắt Trần Kha là huyệt nho nhỏ của cô. Nó có vẻ như xấu hổ vì gặp người khác nên liên tục thẹn thùng run rẩy.

Trần Kha vươn đầu lưỡi, thử liếm láp huyệt, sau đó, lại liếm từng chút từng chút một...

"A ~ bác sĩ Trần ~"

Rõ ràng động tác chị rất nhẹ nhàng, nhưng so với máy rung lúc trước, quả thật là bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng cố tình, Đan Ny cảm giác trái tim ngứa ngáy, trong giây lát làm cô không thể chịu đựng được.

"Huyệt em rất nhạy cảm." Hơi ngẩng đầu, Trần Kha nhìn Đan Ny, dịu dàng nói.

Ánh mắt chị tà mị xấu xa, nhưng giọng điệu là dịu dàng mềm mại như muốn chảy ra nước.

Đan Ny thất thần chỉ là thoáng nhìn nhìn một lúc. Trong chớp mắt, chị quay sang lỗ nhỏ của cô.

Khác với ôn nhu vừa rồi, nơi này, chị lại vô cùng dùng sức.

Đầu lưỡi thô ráp cứ thế chọc chọc vào, khiến con đường hoa chảy ra một đống nước hoa.

Chị giống như vô cùng khát nước, từng ngụm từng ngụm liếm mút sạch sẽ lỗ nhỏ của cô.

"A ~ ha ~" Đan Ny thoải mái đến ngón chân đều đang run rẩy.

"Lỗ nhỏ em ngọt quá." Bác sĩ Trần đưa ra kết luận.

Sau khi nói xong, môi chị cũng không hề rời miệng huyệt của cô, cánh môi đóng mở kéo theo sự run rẩy của huyệt nhỏ. Vì thế, nơi đó càng thêm ngứa ngáy tê dại vô cùng.

"A ~ Bác sĩ Trần ~ Em chịu không nổi ~" Đan Ny khó nhịn vặn vẹo ở trên giường.

Bởi vì hai tay bị trói, cô chỉ có thể cong người lên, hai chân gắt gao kẹp, muốn giảm bớt cảm giác khó nhịn ngứa ngáy kia.

"Ny ngoan, có sướng không?"

So với cô mỗi phút mỗi giây đều là

sự dày vò, Trần Kha lại có vẻ vô cùng thong thả ung dung.

"A ~ ... Sướng ~ a ha ~"

"Có muốn sướng hơn nữa không?" Trần Kha dịu dàng hỏi.

Đan Ny theo bản năng gật đầu:

"Muốn."

"Được, nghe em."

Trần Kha nói xong, bỗng dưng tách hai chân cô ra, làm chúng nó mở rộng rất lớn.

Lập tức, huyệt xinh đẹp không hề che đậy của Đan Ny phô bày ra trước mắt chị.

Nó giống như một vỏ trai, hơi lộ ra khe hở phấn hồng, nước không ngừng róc rách chảy xuống như thế muốn nói cho người khác biết thịt mềm bên trong ngon ngọt nhiều nước như thế nào.

Trần Kha không biết mình đã chờ giờ phút này bao lâu rồi. Ngay cả khi côn thịt của chị đã thật sự dán vào huyệt của cô, nhất thời chị vẫn có cảm giác không chân thật.

"A?"

"Ny ngoan..."

"Mở to mắt ra, nhìn xem bác sĩ Trần làm cho em càng thêm sung sướng như thế nào."

Nói xong câu này, Trần Kha nhanh chóng lao tới động thân, đâm vào.

"A! Đau quá !!!"

Đan Ny còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng dưng cảm giác được hoa huyệt kịch liệt đau đớn.

Trong nháy mắt, cô cuối cùng cũng hơi thanh tỉnh chút, đã biết bác sĩ Trần giờ phút này đang làm gì.

Chị đang, thao cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro