chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên Đan Ny làm chính là kiểm tra điện thoại. Có một tin nhắn từ WeChat.

Em tưởng bạn trai Tuấn Minh trả lời tin nhắn, vội vui vẻ ấn mở. Nhưng mà rất nhanh, đã hoàn toàn thất vọng, không phải Tuấn Minh, mà là bác sĩ Trần. Chỉ có một tin nhắn đơn giản, lại làm Đan Ny sáng sớm nổi lên ngượng ngùng.

"Hôm nay ra cửa đừng mặc quần lót, kích thích độ nhạy cảm của tiểu huyệt."

Em nhìn điện thoại, nhìn tới nhìn lui mấy lần, mới xác định mình không có nhìn nhầm.

Cả ngày đều không mặc quần lót?

Trời ạ! Thật là quá xấu hổ!

Nhưng tối hôm qua vừa mới có một chút kết quả, em không dám không nghe Bác sĩ Trần. Vốn dĩ mùa hè Đan Ny đều mặc váy liền áo, nhưng bởi vì Tuấn Minh nói thích em mặc váy, vô cùng nữ tính, nhìn rất có khí chất.

Váy liền áo đều là chất vải mỏng nhẹ dễ bay, gió thối qua là lộ, ngày thường em đều mặc quần lót, còn mặc thêm một cái quần đùi nhỏ bên ngoài cho kín đáo. Nhưng rõ ràng, hôm nay phải thay đổi toàn bộ.

Đan Ny đứng ở tủ quần áo tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một áo sơ mi chiffon màu trắng, cùng với váy màu đen bó sát người.

So với váy y tá, váy này càng ôm sát người, không hề có khe hở bao chặt lấy cái mông cong của em, lúc mặc sẽ không phải lo lắng bị bay lên.

Chỉ cần đi đường chú ý một chút, chắc là sẽ không bị lộ.

Bởi vì không mặc quần lót nên Đan Ny đi rất chậm, gần như là gắt gao kẹp chặt hai chân. Cũng may ra khỏi nhà sớm, cuối cùng em bắt kịp tàu điện ngầm thường ngày vẫn ngồi.

Tuyến tàu điện ngầm này vừa đúng từ bệnh viện tới nhà em, bởi vì không kẹt xe, là phương tiện giao thông thường ngày đi làm tốt nhất.

Đan Ny mới vừa lên tàu, theo thói quen đi đến cửa bên kia, tìm cây cột dựa vào đợi tới trạm kế tiếp.

Đây là kinh nghiệm em ngồi tàu điện ngầm, đứng sát ở bên ngoài sẽ không ngừng có người ra vào dễ dàng bị va chạm thân thể mà vào bên trong, lúc xuống người quá đông rất khó đi ra, cho nên lựa chọn tốt nhất vẫn là cửa đối diện. Hôm nay tàu rất đông người, Đan Ny chỉ đứng trong một lúc, bỗng nhiên đã bị đám đông đi lên hoàn toàn ép chặt dựa sát vào phía sau cánh cửa.

Ngay sau đó, em cảm giác được có một bàn tay to lặng lẽ không một tiếng động duỗi tới trước ngực em, đang mạnh mẽ bóp lên ngực. Trong nhất thời Đan Ny vừa tức giận vừa sợ hãi.

Trước mắt phía sau là cửa, chung quanh đều là người, Đan Ny hoàn toàn không thể tránh được. Bất đắc dĩ, em đành phải dùng sức đẩy cánh tay kia ra, đồng thời khoanh tay ra phía trước ngực, bảo vệ trước ngực.

Tay người kia bị em đẩy ra. Em lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Nhưng không may mắn được bao lâu, người kia lại ngóc đầu trở lại. Hắn lại lần nữa gắt gao dán lên, một cây gậy thô cứng đang đâm vào cái mông của em, hơn nữa còn nhanh chóng xoa bóp. Bởi vì váy sát vào người, hôm nay em lại không mặc quần lót, em có thể tinh tường cảm nhận được hình dạng vật kia, còn có tiếng thở dốc thô nặng của người đàn ông.

"Đừng!" Sắc mặt Đan Ny tái nhợt, dưới đáy lòng kêu gào.

Nhưng vô dụng, người kia vẫn tiếp tục.

Hắn hình như cực kỳ hưng phấn, không ngừng lấy côn thịt cách váy chọc tiểu huyệt.

Bởi vì sợ hãi, cả người Đan Ny đều nổi lên một tầng da gà.

Em muốn kêu cứu, nhưng lại kêu không ra.

Nhỡ may... Em hô lên, bị mọi người phát hiện em không mặc quần lót, thì phải làm sao?

Mọi người liệu có thấy em trời sinh dâm đãng hay không?

Đang lúc em mạnh mẽ giãy giụa, bỗng dưng cảm giác được người kia càng thêm không cố kỵ, bàn tay thô ráp xoa đùi em...

Không được, không thể để hắn tiếp tục chiếm tiện nghi!

Đúng lúc này, Đan Ny nghe được thanh âm tàu điện ngầm nhắc nhở đã đến trạm kế tiếp.

Cũng không biết dũng khí đến từ đâu, em đột nhiên đẩy mạnh người đàn ông ra phía sau, cùng đám người theo nhau chạy ra khỏi tàu.

Xuống tàu, Đan Ny một bước cũng không dám dừng lại, điên cuồng chạy ra bên ngoài.

Đến khi ra khỏi trạm, xác nhận không có ai đuổi theo, em mới nhịn không được há mồm thở phì phò ở ven đường.

Trái tim đang kịch liệt nhảy lên, tuy bề ngoài em nhìn có vẻ rất thanh lãnh, nhưng thật ra lại vô cùng hướng nội, thẹn thùng, ngày thường cũng không có nhiều bạn bè. Nước mắt của em đã bất tri bất giác chảy ra. Giờ phút này, em rất muốn tìm một người tới trấn an.

Ba mẹ đều đã qua đời, em cũng không có nhiều bạn. Chỉ có bạn trai Tuấn Minh, em vội vàng gọi điện thoại cho Tuấn Minh. Nhưng thứ mà em nhận được chỉ là tiếng của tổng đài, Đan Ny gọi lại, vẫn không có ai tiếp máy.

"Tuấn Minh, mau nghe điện thoại của em, cầu xin anh." Em nhắn tin WeChat cho hắn.

Nhưng mà, không có ai trả lời. Đan Ny trong lòng vô cùng bi thương.

Vì sao không nhận điện thoại của em, cũng không trả lời WeChat? Anh thật sự muốn chia tay với em sao? Trong nháy mắt, nước mắt em chảy ra càng nhiều.

Đang hết sức kinh hoàng, điện thoại đột nhiên "Tinh" một tiếng, nhắc nhở có tin nhắn mới.

Đan Ny vội mở ra. Vừa thấy, lại là Trần Kha gửi.

"Đến bệnh viện chưa? Tới phòng khám bệnh của chị một chút."

Bác sĩ Trần? Không phải hôm nay nghỉ sao?

Trần Kha nhìn thời gian một chút, không xong rồi, chậm trễ một lúc rồi, chỉ còn hai mươi mấy phút là đến giờ làm.

Lúc này em cũng không dám lại tiếp tục ngồi tàu điện ngầm, chỉ có thể ở trên đường gọi xe taxi, chạy đến bệnh viện.

May mắn ngày thường em đều để dư ra thời gian ăn sáng. Xe taxi chạy thẳng một đường đi rất nhanh. Cuối cũng cũng tới trước giờ làm.

Đan Ny đi lên, chào hỏi đồng nghiệp, sau đó chạy lên tầng 9, phòng khám bệnh tư vấn tâm lý của Trần Vương Kha.

Em theo thường lệ gõ gõ cửa trước, nghe bên trong Trần Kha lên tiếng "Vào đi", rồi đẩy cửa đi vào.

"Bác sĩ Trần, chị tìm em?"

"Ừ, khóa cửa lại." Trần Kha mặc áo blouse trắng, mặt mày anh tuấn, ngồi ngay ngăn ở phía trên.

Đan Ny theo lời khóa cửa lại.

Phía sau, Trần Kha từ trên xuống dưới nhìn quét qua em một lần, ánh mắt từ đạm mạc dần dần chuyển thành nóng rực.

Áo sơ mi chiffon màu trắng, rất mỏng, bên trong mặc áo ngực màu trắng cùng với thắt lưng.

Dưới thân, là váy màu đen bó sát người trùm mông, vô cùng dán sát vào người, phác hoạ cặp mông hoàn mỹ của em, nhìn không sót một cái gì.

Vạt áo sơ mi nhét vào váy, kéo cao tỉ lệ thân dưới, ngực càng có vẻ to hơn, eo thon, chân dài. Băng sơn mỹ nhân không chỉ đẹp, dáng người còn câu dẫn lòng người, đồng thời mặc quần áo còn vô cùng có phẩm vị.

Trước khi Đan Ny xoay người lại, Trần Kha sớm đã thu lại tầm mắt lửa nóng, cô đứng dậy đi vào bên trong phòng:

"Đi vào cùng chị."

"Vâng." Vào trong phòng, vẫn bố trí giống như ngày hôm qua.

Trần Kha lại không bảo em nằm lên ghế, mà chỉ chỉ về phía giường.

"Đi lên." Đan Ny theo lời cởi giày, nằm lên.

Trần Kha đi vào phòng tắm rửa sạch tay, đi ra nói với em:

"Vốn dĩ hôm nay nghỉ ngơi, nhưng buổi sáng có người bệnh nói hôm nay muốn tới khám."

"À." Đan Ny lên tiếng, khó trách hôm nay cô lại tới bệnh viện.

Ngoại trừ cái này, em thật sự không biết đáp lại thế nào.

Vừa mới gặp một màn như vậy ở trên tàu điện ngầm, cho tới bây giờ trong lòng em vẫn còn giật mình, nhưng ở cùng Trần Kha em lại không biết nên nói ra thế nào, dù sao cũng là chuyện rất xấu hổ để mở miệng.

Trần Kha khử trùng xong, đi đến trước giường nhìn Đan Ny, ánh mắt ôn hòa dưới gọng kính vàng.

"Chị kiểm tra một chút."

Đan Ny vừa định hỏi chị muốn kiểm tra cái gì, Trần Kha đã từ phía dưới cho tay vào váy em.

Váy bao lấy mông, thò vào giữa hai chân, ngón tay Trần Kha dễ dàng trực tiếp sờ đến lỗ nhỏ của em.

A, ngón tay chạm vào chính là thịt mềm non mịn bóng loáng của em.

"Không tồi, em có tuân theo lời dặn của bác sĩ." Trần Kha khen ngợi em.

Đan Ny lúc này mới hiểu được, cô đang kiểm tra xem em có mặc quần lót hay không.

Trần Kha vừa nói, ngón tay tiếp tục tinh tế vuốt huyệt nhỏ, sạch sẽ, không có một vệt nước nào.

Thật không bình thường a...

Theo lý thuyết từ nhà em đến bệnh viện, dù là gió thổi vào, hay là đi đường cố tình kẹp chặt chân ma xát, thậm chí là ánh mắt người đi đường hẳn đều sẽ kích thích làm em chảy ra mật dịch.

Nhưng mà, em lại ngay cả một giọt cũng không có. Em rõ ràng không phải thật sự trời sinh lãnh đạm, rõ ràng tối hôm qua còn tự an ủi đạt đến cao trào.

Trần Kha vừa nghĩ, vừa rút ngón tay ra, chuyển đến trước ngực em, cởi từng cái cúc áo sơ mi.

Cởi áo ra, cô đẩy cao thắt lưng và áo ngực của em.

Lập tức, hai khỏa ngực đầy đặn lộ ra ngoài. Đầu ngực, cũng không cứng.

Nhưng mà, từ từ! Đây là cái gì?

Trần Kha đang muốn buông áo của Đan Ny ra, sắc mặt đột nhiên phát lạnh.

Cô gắt gao nhìn chằm chằm Đan Ny, trên ngực trắng nõn có mấy dấu tay màu tím, giọng nói cô lạnh lùng, hỏi em:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Dấu tay này, rõ ràng chính là tay đàn ông lưu lại.

Mà theo cô biết, tối hôm qua Đan Ny ở nhà một mình!

Đan Ny mới đầu còn không biết Trần Kha hỏi cái gì, theo tầm mắt cô nhìn qua, lúc này mới phát hiện dấu tay trên ngực mình.

Trong nhất thời lại nghĩ tới chuyện đáng sợ trên tàu điện ngầm buổi sáng, vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy xấu hổ.

Môi em run rấy, trả lời Trần Kha:

"Bác sĩ Trần, em ở trên tàu điện ngầm... Gặp phải sắc lang."

Nói rồi, nhịn không được chảy nước mắt xuống.

Nghe em nói xong, ý lạnh trên mặt Trần Kha lại tối thêm một phần, sắc mặt cô xanh mét, hỏi:

"Hắn làm gì em?"

"Hắn bóp ngực em, còn..." Đan Ny nói không được.

"Còn cái gì?"

"Còn dùng cái kia của hắn chọc em." Đan Ny khóc nói.

Băng sơn mỹ nhân khóc lên cũng đẹp, nhưng Trần Kha vừa nhìn vừa giận, thương xót lại phiền lòng.

Cánh tay cô dài vươn ra, ôm Đan Ny vào trong lòng ngực, ôn nhu nói:

"Ngoan, không việc gì, đừng sợ."

"Bác sĩ Trần, em cảm thấy em thật bẩn..." Đan Ny ở trong ngực Trần Kha khóc thút thít nói.

"Không có, em không bẩn." Giọng điệu của Trần Kha đã không còn dịu dàng lạnh nhạt như ngày thường, mà mang theo một tia đau lòng, chẳng qua lúc này hai người cũng chưa phát hiện ra. Đan Ny vẫn còn đang khóc, ở trong ngực Trần Kha hơi hơi phát run:

"Nhưng mà, hắn chạm vào em, tuy cách quần áo, nhưng vẫn thật ghê tởm..."

Hừm...

Trần Kha ở trong lòng thở ra một hơi thật dài.

Cô ôm Đan Ny dịch lên trên, để nửa người em toàn bộ đều ở trên đùi cô.

Sau đó, cô bỏ mắt kính, lúc Đan Ny khóc thút thít

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro