Chương 119. Báo ( Khó Được Một Lần Đan Ny Tỷ Tỷ Công)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tươi sáng càn khôn, vạn dặm không mây.

Đan Ny ngồi ở trong đình nghỉ mát bên cạnh cái hồ nhỏ trong phủ, tay phải cầm tấm bản khắc hoa, tay trái cầm cuốn sách, chậm rãi đọc.

Sắc trời sáng lạn, một hồ ngọc bích gợn sóng dập dờn, giữa hồ mấy đóa hoa nở muộn phập phù, cánh sen đỏ tươi rực rỡ.

Hai tiểu uyên ương nghịch nước đang giãn ra lông vũ, mổ giọt nước dính trên lông vũ của mình, dùng mỏ tinh tế chải chuốt.

Chợt có cánh chim bay qua, minh minh thanh thanh, cái này trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, quả thực khiến lòng người thanh thản.

Đan Ny vốn tâm tình rất tốt, nhưng mà luôn có một người như vậy, giống vầng mây đen, vừa đến liền khiến cho bầu không khí hư hao.

Hừ!

Đem sách trong tay lật một tờ, Đan Ny sầm mặt lại, làm bộ không nhìn thấy bóng người kia phản chiếu dưới nước, quay người như không thấy.

Cái đình rộng lớn, Trần Kha giống con thạch sùng, nằm sấp trên đầu rình vụng trộm quan sát.

Đan Ny tỷ tỷ dáng vẻ tâm tình không tệ nhỉ?

Thế là thăm dò gọi nàng một tiếng "Ny Nhi?"

Đan Ny sớm từ trong hình phản chiếu dưới nước phát hiện ra nàng, cho nên không để ý tới, giả vờ không nghe, một mực đọc sách.

"..."

Nhìn nhân gia không để ý tới, Trần Kha hơi cảm giác phiền muộn, nhưng vừa nhấc mắt nhìn đôi uyên ương nghịch nước giữa hồ, không khỏi vui mừng.

"Ny Nhi, ta bắt uyên ương cho nàng chơi!"

Lời còn chưa dứt, người đã bay vút qua, giữa không trung sử chiêu hầu tử vớt nguyệt, đem con uyên ương béo mập nắm trong tay.

Trở lại chạm nhẹ lá sen, Trần Kha lăng ba vi bộ, tư thái ưu nhã nhảy vào trong đình, mừng khấp khởi đem uyên ương cho Đan Ny nhìn.

"Nàng nhìn con uyên ương mập địch này nè, nhổ lông, nướng lên khẳng định thơm lắm!"

Trong lòng đã so đo một trăm loại phương pháp ăn, Trần Kha cũng cảm thấy chảy nước miếng, đã thấy Đan Ny đứng lên một chút, tức giận dùng sách trong tay ném nàng!

"Người dám!" Đan Ny tức giận đến đỏ mặt "Người nhanh thả đôi uyên ương ta nuôi ra ngay!"

Lúc ấy vô ý trông thấy hai con tiểu uyên ương bị thương đem bán, Đan Ny không đành lòng, bỏ tiền mua lại, phí hết khí lực mới cứu được bọn nó, thả ở trong hồ nhỏ nuôi.

Kết quả Trần Kha vừa đến đã bắt chúng! Còn muốn nướng lên ăn!

Phác tài tử tu dưỡng rất tốt đều muốn tức giận đến phun hương thơm, Trần Kha sững sờ, uyên ương trong tay lập tức giãy dụa dựa vào nước đọng nhảy lên.

"Ba ~"

Trần Kha trên mặt không nhẹ không nặng bị đánh một bàn tay, Đan Ny vốn còn đang nổi nóng, lúc này khí càng thêm khí.

Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, Đan Ny hất đầu liền đi, Trần Kha hống Đan Ny tỷ tỷ của nàng rốt cuộc kế hoạch tan biến thành bọt nước.

Không chỉ không dỗ được mỹ nhân cười, ngược lại tội chồng thêm tội, tình hình khốc liệt, để Trương Hạc, Hàn Thất trốn ở nơi bí mật, vỗ trán thở dài.

Trần Kha không có biện pháp nào, ủ rũ đứng ở dưới hiên ngốc một hồi lâu, mới ngượng ngùng rời đi.

Bắt được trăng treo đầu liễu, xem chừng Đan Ny tâm tình tốt chút, Trần Kha mới lại ẩn thân chui vào Trịnh phủ.

Đan Ny trong phòng vẫn sáng, Trần Kha nhảy lên trên mái nhà, linh xảo móc câu, mở ngói nhìn xuống.

Dưới ánh nến, giấy dán cửa sổ in bóng hình người thướt tha tinh tế, Trần Kha vậy mà chỉ nhìn cái bóng xuất thần.

Đan Ny tỷ tỷ của nàng, một cái bóng xinh đẹp đủ khiến người tâm hồn điên đảo.

Treo ngược nhìn một lúc lâu, Trần Kha lật xuống tới, rón rén sờ đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng gõ gõ.

"Đan Ny tỷ tỷ ~"

Nàng cố ý dùng giọng nũng nịu, tội nghiệp cầu khẩn: "Tỷ tỷ, tỷ chớ sinh khí Trần Kha nữa"

Đan Ny trong phòng đang giật nảy mình, chờ xem xét giấy dán cửa sổ, thấy thân ảnh quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Kha giống như cẩu tử nghĩ làm chủ tử vui, ở bên ngoài ngao ngao kêu to, lại là ngâm thơ hát từ, lại là khóc lóc kể lể tâm sự.

Trong đó luận điệu không thiếu chút thịt tê dại, Đan Ny nghe thấy liền đỏ mặt, trong lòng tự nhủ Trần Kha này thật không biết xấu hổ.

Đường đường trưởng công chúa chạy dưới cửa sổ nhà người ta ngao ngao gọi thì thôi, mấu chốt trong nhà này có hơn chục người, nàng không chê mất mặt, Đan Ny nhưng gánh không nổi người này.

Phụ thân cùng đệ đệ đều còn ở trong nhà, Đan Ny đỏ mặt không chịu nổi, đi đến bên cửa sổ đang muốn bảo Trần Kha đừng kêu nữa, đột nhiên nghe thấy nàng thì thầm: "Không để ý tới ta... trong cung vừa đưa vào rất nhiều tú nữ"

Trần Kha nghĩ kích thích Đan Ny một chút, để nàng uống tí dấm, nói không chừng sẽ biết trân quý mình, kết quả...

"Ầm!"

Cửa sổ bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, Trần Kha không có phòng bị, rắn rắn chắc chắc đập vào cái mũi nàng, đau xót đến muốn chảy nước mắt.

"Trong cung tú nữ nhiều, vậy người cứ đi mà cưới!"

Đan Ny ghen tuông đại phát, con mắt đều hồng, trong nội tâm nàng thẳng mắng Trần Kha là tên hỗn đản, lạnh mặt nói: "Trưởng công chúa người thân phận tôn quý, Đan Ny không xứng, người cứ việc đi tìm các nàng đi!"

Lại nghĩ tới Trần Kha cùng những người kia tình nồng ý mật, Đan Ny càng tức giận đến bốc khói "Người muốn tìm bao nhiêu tú nữ thì tìm bấy nhiêu!"

"Người hỗn đản!"

Dùng sức kéo cửa sổ lên, Đan Ny lại không để ý tới Trần Kha.

"Ai? Ny Nhi" Trần Kha biết mình đại khái lại giẫm lên đuôi mèo, không lo được mũi đau, vội vàng đẩy cửa sổ ra hô: "Ny Nhi, ta không có! Ta không có để ý mấy tú nữ kia"

Đan Ny mặc kệ nàng, không rên một tiếng, Trần Kha mở cửa cầu nửa ngày không thấy nàng đáp lại, vẻ mặt cầu xin thở dài

Buổi sáng mới bị đánh một cái, Trần Kha nghĩ, mình còn không bằng hai con uyên ương...

Nhưng lại không thể đạp cửa đi vào đem người bắt bỏ lên giường được, Trần Kha sờ sờ cái mặt bị tát ba cái, tâm tắc.

Quay đầu nhìn lồng trúc dựng dưới cây ngô đồng, là Đan Ny làm ổ cho hai con uyên ương.

"..."

Hai con súc sinh còn có ổ, Trần Kha bị đánh lên mặt tựa như ẩn ẩn phát nhiệt, nghĩ: "Ta quả nhiên không bằng súc sinh sao"?

Đây là thật làm lòng người tan nát, nàng nhìn chằm chằm lồng trúc kia, rầu rĩ không vui, chợt nhìn thấy phía sau cây có cái gì chợt lóe lên.

Động tác mười phần mạnh mẽ, Trần Kha ngẩn người, nghĩ đến một thứ, trong cung cũng từng gặp.

Báo.

Đan Ny tức giận ngồi ở trên hồ sàng, một mặt mắng Trần Kha đã tên hỗn đản, một mặt cầm lấy giỏ tiểu trúc tiếp tục thêu thùa.

Nàng đang làm một cái túi thơm, ở trên thêu mẫu đơn được một nửa, lập tức liền có thể hoàn thành, bỏ hương liệu vào.

Kỳ thật cũng là làm cho Trần Kha, Đan Ny hung hăng cầm kim, ở trong lòng mắng: Đăng đồ tử!

Vừa định xâu kim. đột nhiên bên ngoài nghe thấy hai ba tiếng thê lương cùng tiếng mèo kêu hung ác.

Còn giống như nghe tiếng uỵch, Đan Ny ngốc chốc lát, giật mình, vội vàng nhảy xuống đi xem xét.

Chẳng lẽ con dã báo kia đến bắt đôi uyên ương của nàng?

Làm lồng trúc tử chính là vì phòng con báo, chẳng lẽ đêm nay không có đóng chặt lồng trúc sao, hay con báo kia có yêu tính?

Tóm lại là cầm nến đẩy cửa ra ngoài xem xét, chỉ thấy dưới cây ngô đồng trong viện có hai con báo vân, chân trước đè thấp, toét miệng khoe răng trắng tài giỏi, con mắt u lục nhìn chằm chằm Trần Kha.

"Biến đi!"

Trần Kha đem hai con uyên ương ôm trong ngực, quát lớn hai con báo.

Lồng trúc đã mở, quả thật là không có đóng cửa chặt, Đan Ny cũng không nghĩ nhiều, nhặt hòn đá dưới đất ném đôi báo.

Trần Kha sững sờ, Đan Ny hai bước xông tới phía trước, cản ở trước mặt nàng, ném đá xua đuổi hai con báo.

"Đi!"

Nàng vung vẩy nến trong tay, ánh lửa lóa mắt, hai con mắt đến cùng kiêng kỵ thứ này, gầm nhẹ hai tiếng, chui lên ngô đồng, thuận cành cây nhảy khỏi viện tử.

Thấy báo chạy, Đan Ny nhẹ nhàng thở ra, nhìn lại Trần Kha, phát hiện sắc mặt nàng có chút trắng bệch.

Giống như là bị hù dọa, Đan Ny trong đầu hiện lên suy nghĩ: "Chẳng lẽ Trần Vương Kha sợ báo?"

Thiên Tung chi nữ không sợ trời không sợ đất vậy mà sợ báo?

Trần Kha đại khái cũng cảm nhận được ánh mắt Đan Ny, nàng mấp máy môi, cúi đầu tiến lên, đem hai con tiểu uyên ương đang run lẩy bẩy đặt vào trong tay Đan Ny "Ây, cũng không phải ta muốn ăn bọn nó"

"..."

Tựa hồ còn giận nàng, Đan Ny buồn cười, ngẫm lại hôm nay tức giận cũng đủ rồi, liền nhận lấy tiểu uyên ương nói "Cùng ta đi vào"

Trần Kha thái độ khác thường, cứng cổ trả lời "Không đi"

Nàng nắm tay đặt sau lưng, lại nghiêng mắt nhìn tiểu uyên ương trong ngực Đan Ny, nói thầm: "Miễn cho nàng lại muốn đánh ta"

Ngữ khí vạn phần u oán, Đan Ny lúc này đều bị sự tức giận của nàng làm cho buồn cười.

Hai con tiểu uyên ương trong ngực không có gì đáng ngại, chính là bị dọa mà thôi, Đan Ny trấn an sờ sờ lông vũ của bọn chúng, đem bọn chúng bỏ lại vào trong lồng trúc.

Lồng trúc rất chắc chắn, chính là cửa không có khóa chặt, cái khác không có gì hư hao, Đan Ny buộc tốt cửa lồng, vừa cẩn thận kiểm tra một lần.

Hai con tiểu uyên ương bị hoảng sợ rất nhanh liền an tĩnh rúc vào nhau nghỉ ngơi, Đan Ny cầm nến đứng lên, thấy Trần Kha đứng ngẩn người ở phía sau.

Đôi mi thanh tú khóa chặt, một bộ chịu vắng vẻ, buồn bực bất bình.

Đan Ny lúc này đâu còn lại nửa phần khí.

"Trần Kha" Nàng tiến lên, ôn nhu hống nàng "Đi với tỷ vào phòng, tỷ có lời muốn nói với Trần Kha"

Trần Kha nhìn nàng, đem đầu hất lên "Không đi"

Quả thật đang dỗi, Đan Ny vốn còn muốn dỗ dành, nhưng chú ý tới nàng còn đeo tay, không khỏi sinh nghi.

Chẳng lẽ...

Thừa dịp Trần Kha không để ý, Đan Ny ôm lấy cánh tay trái nàng, vặn lông mày nói: "mở tay ra!"

Trần Kha càng che càng lộ không chịu đưa, Đan Ny lập tức minh bạch, vội hỏi: "Trần Kha có phải bị thương rồi không?"

"..."

Đã không nói lời nào, vậy khẳng định đúng như thế!

"Trần Kha, để tỷ xem chút nào!"

Đan Ny đâu chịu bỏ qua, nắm lấy Lệ Sa không buông, quả thực kéo tay nàng ra, ở dưới ánh nến xem xét.

Nhìn thấy ba vết trào mà giật mình.

Máu cũng chưa ngừng, Đan Ny con mắt hồng, vội vàng dắt Trần Kha đi vào nhà.

Nàng đem người ép ngồi xuống giường hồ, lấy rượu trắng cùng hòm thuốc, muốn băng bó cho Trần Kha.

Vết thương không quá sâu, nhưng nhìn cũng đủ giật mình, Đan Ny nhìn đến đau lòng, nhẹ nhàng dùng khăn tay chấm chút rượu trắng lau vết thương.

Vừa lau vừa thổi cho Trần Kha "Nhịn một chút, không đau không đau"

Ngữ khí mười phần dỗ hài tử, Trần Kha nghe, trong lòng phiền muộn lớn thế nào cũng nhanh chóng tan biến.

"Ny Nhi" Nàng có điểm tâm hư mà nhìn chằm chằm mặt đất, trầm thấp nói "Cái kia... thật xin lỗi a"

"Ta không biết ngày đó dọa nàng sợ, sau này sẽ không dám nữa"

Đan Ny đột nhiên dùng một chút lực bấu vết thương, rượu dịch dính ở miệng vết thương, đau đến Trần Kha rên lên một tiếng.

"Đăng đồ tử" Đan Ny đổ thuốc bột lên vết thương, nhíu mày nói "Hiện tại tốt rồi, người muốn chạm cũng không chạm được"

"..."

Bàn tay phải bị quấn mấy tầng, chuyện phòng the đương nhiên không được.

Cái này thật muốn mạng, Trần Kha cảm thấy vô cùng biệt khuất.

Đang thở dài, cái cằm đột nhiên bị người nắm, nhẹ nhàng nâng lên.

Đan Ny chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt nàng, ở trên cao nhìn xuống Trần Kha, hướng môi nàng thổi một ngụm khí.

"Trần Kha, cởi y phục, nằm sấp trên giường"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro