Chương 128. Che Chở Thê Tử (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô tư~"

Nhục phùng bị thao đến đỏ bừng, ngọc bổng bị thịt mềm cắn gắt gao liền rút ra, mang theo trận trận nước.

"Ha... A ~"

Tiểu huyệt nho nhỏ chăm chú đóng lại, lại sảng, khóe môi Thư Kỳ kìm lòng không được chảy ra nước bọt, tiểu thân thể thoải mái mà run lên.

Căn bản mềm thành bùn nát bét, kém chút muốn đứng không vững, may mà Sở Văn sau lưng có chuẩn bị, vừa gảy ngọc trụ, thuận thế liền đem Thư Kỳ đỡ ở trong ngực.

"Tiểu nha đầu"

Đem người ôm lấy, để nàng dựa vào mình, Sở Văn không quên sờ lên nhỏ non của Thư Kỳ, ngón trỏ lại sờ vào nơi không cỏ dại đảo quanh

Ẩm ướt rất rõ ràng, tiểu hạch thô sáp cương lên, tùy tiện trượt xuống đều là thủy dịch.

"Tỷ thao muội thoải mái không?"

Chậm rãi đùa giỡn tiểu nhân nhi dâm đãng này, ngón tay gảy âm hạch sưng to mấy lần, dọc theo âm thần trượt làm.

"Sở, Sở Văn tỷ tỷ ~"

Thư Kỳ đại khái bị thao đến thần trí mông lung, loáng thoáng chỉ nhớ gọi Sở Văn "Tỷ tỷ, làm, làm cho thật thoải mái~"

"Ừm hửm?"

Sở Văn mười phần vui vẻ, đổi hai ngón tay đè lại âm thần, tiếp tục chậm rãi trượt làm trên dưới.

Tiểu nha đầu thực tế quá non, chỗ kia cũng mềm, Sở Văn cảm giác ngón tay của mình trượt ở nơi rả rích không ngừng, nhuyễn nị vô cùng.

Ngón tay bỗng niên hướng ở giữa kẹp lấy, âm thần bị chen, nhục phùng òm ọp chảy ra dịch, khẽ run.

"Cái miệng nhỏ này, lại chảy nước nữa nha~"

"Ừm ~"

Thư Kỳ cũng say mê co rút, Sở Văn ôm nàng phóng tới hồ sàng bên trong Thiền Điện.

Bên kia cũng đã xong việc, Sở Văn biết phân tấc, Thư Kỳ cách hơi nước mông lung nhìn thấy tình hình bên kia, điện hạ thay Trịnh nương tử tịnh thân liền không nhìn nữa.

Lại một mình chơi đứa nhỏ này.

Đầu váy ngắn của tiểu nha đầu đã sớm bị vứt trên đất, ướt đẫm dâm thủy, Sở Văn tách ra chân của nàng, bất quá mấy bước đường mà thôi, dâm thủy đều nhuận chảy giữa đùi.

Đầu ngón tay thấm nếm một chút, ám đạo quả thật danh khí trời sinh, chỗ này nước rất nhiều.

Đem y phục Thư Kỳ đều cởi ra, Sở Văn tìm tới một đoạn lụa đỏ, đem hai tay Thư Kỳ kéo cao trói trên cột giường.

Mò giữa hai chân nàng nâng lên, một trái một phải nắm tiểu nhũ của Trân Ni, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Ngô... A ~"

Thân thể mới cao trào qua, mẫn cảm, Sở Văn lúc này mới hơi vò một chút, Thư Kỳ liền có phản ứng.

"Ngay cả đầu ngực cũng tao như thế~"

Sở Văn một mặt đùa giỡn nàng, một mặt tiếp tục bóp lấy nhũ nàng mà đùa bỡn, gạt ra thịt nhũ, để đầu ngực sưng cứng càng thêm đỏ lên.

"A~ Sở Văn tỷ tỷ... A~"

Hai chân bị đẩy lên thành gấp khúc run dữ dội, Sở Văn nhìn bộ dạng này của nàng, thầm nghĩ: chẳng lẽ dạng này cũng có chút lên đỉnh sao.

Nhìn thoáng qua nhục phùng, âm thần dâm đãng có chút mở ra, bên trong giống như hầu bao buộc miệng, nho nhỏ.

Chân tiểu nhân nhi đang run rẩy, Sở Văn càng thêm dụng tâm xoa nắn nhũ thịt của nàng, lòng bàn tay ngăn chặn đầu ngực, nhẹ nhàng vòng quanh ma sát.

"Ô... tỷ tỷ, thật to ~"

Bộ ngực trở nên phồng lên, giống như nhũ tích sữa nước, đầu ngực thô sáp, có chút trướng đau.

"Thoải mái không?"

Sở Văn đổi dùng ngón cái nắm đầu ngực, nhẹ nhàng chuyển động ma sát, lại có chút nhấc lên.

"A, rất nhám... A~"

Thư Kỳ kêu lên, chân tâm bỗng nhiên co lại, tiểu huyệt một trận co rút, vậy mà liền tràn ra nước!

Thân thể cấp tốc nổi lên màu hồng, Sở Văn thấy thế, lại bóp đầu ngực nàng, đưa tay sờ xuống dưới, khép lại hai ngón tay chầm chậm chui vào trong huyệt.

"A, ân... A~"

Huyệt thịt một khi bị tách ra, lập tức có vài bạch dịch óng ánh phun ra.

"Tao Thư Kỳ" Sở Văn cổ tác khí tận chui vào tận cây, cắm vào chỗ sâu nhất, câu lên ngón tay nhanh chóng chấn động.

"Phun ra ngoài ~"

Hữu lực trừu sáp chấn lấy dâm huyệt, Thư Kỳ hai tay bị trói, không có cách nào động đậy, chỉ có thể dùng sức ưỡn ngực, nức nở khóc lên.

"Sở Văn tỷ tỷ, a a a... A a ~ muốn tiểu ~"

Sở Văn cắm càng nhanh, xâm nhập trong vách lại rút ra một chút, lại hung hăng cắm vào chấn động mạnh mẽ.

Mật đạo kịch liệt co rút vào, theo động tác trừu sáp của Sở Văn, không ngừng tràn ra bạch dịch.

"A, a a a ~"

Khoái cảm triều dâng mãnh liệt sụp đổ, một chút đem Thư Kỳ lên đỉnh, phiêu phiêu dục tiên, bộ ngực, nộn huyệt liền giật giật!

Tiểu nhân nhi bị đùa bỡn đến hôn mê bất lực, duy nhớ kỹ dưới bụng mãnh tiết như dòng lũ, căng thẳng không ngừng triều phun.

"Trần Kha ở đây, Đan Ny tỷ tỷ chớ sợ" Trần Kha quan tâm ôm lấy, bảo bọc Đan Ny, tỉ mỉ hôn nàng.

Nhục thể nữ tử đồng tâm bình thường rất mềm, tâm giao một người, thân thể cũng tự nhiên mở ra, triệt để giao ra.

Dùng phương thức thuần túy nguyên thủy nhất, ở trước mặt người khác triều phun mất khống chế, thân thể hay tâm đều hoàn toàn bị nắm giữ, đây là lúc một nữ nhân yếu ớt nhất.

Trần Kha biết Ny Nhi nàng sau khi triều phun cần che chở mềm mại nhất, liền rất có kiên nhẫn hôn nàng.

Cái trán, mi tâm, chóp mũi bờ môi... lại đến vành tai nho nhỏ cùng da thịt hồng hồng, Trần Kha đều nhất nhất hôn qua.

"Chớ sợ, Ny Nhi rất đẹp, Trần Kha yêu cực..."

Ôn nhu an ủi, Đan Ny dần dần cảm thấy buông lỏng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhu hòa ôn nhu hôn lên da thịt từng khúc nở rộ, ý thức một chút xíu lại chìm xuống nước, nàng bỗng nhiên nghĩ đến:

Nếu không phải Trần Kha, mà là nam tử bình thường há có kiên nhẫn cùng tinh tế như thế, cùng nàng hoan hảo xong còn tỉ mỉ vuốt ve.

"Ny Nhi thật đẹp ~"

Bên tai nghe tiếng ca ngợi nhẹ nhàng, Đan Ny mở mắt không ra, lại có bảy phần lặng lẽ ngượng ngùng, ba phần cảm động cùng an tâm.

Trần Kha, Trần Kha của nàng...

Thốt nhiên buông lỏng, Đan Ny triệt để rơi vào giấc ngủ mê mệt.

"Ny Nhi ~"

Trần Kha còn hôn nàng, nâng lên hai chân Đan Ny, ở chân tâm còn ẩm ướt của nàng hôn một cái, yêu thương nhấp nhấp tiểu âm châu.

Sau khi an ủi xong, nàng ôn nhu ôm Đan Ny, đi tới giường ngọc nhỏ ở bên cạnh hồ.

Dùng gầu múc nước ấm, nhẹ nhẹ tưới lên thân Đan Ny, thay nàng cọ rửa thân thể.

Da thịt tuyết trắng lộ ra phấn hồng, Đan Ny ngủ say, gương mặt cũng nhuộm dần màu hồng phấn, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Trần Kha si ngốc nhìn mỹ nhân nhi trong lòng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt phấn phấn của Đan Ny "Ny Nhi thật đẹp ~"

Trịnh gia tài nữ so với bình thường thong dong tỉnh táo, đoan trang cẩn thận hoàn toàn khác biệt, giờ phút này mệt mỏi ngủ say, Đan Ny hoàn toàn thuộc về nàng.

Nàng bị ái dục thẩm thấu, chỉ vì nàng mà tự mở ra.

Trần Kha cảm giác thỏa mãn sâu sắc, thay Đan Ny giội nước rửa sạch thân thể, lấy một viên thuốc, tách ra tiểu huyệt của nàng đẩy tới.

Nàng sau khi tắm xong, tỳ nữ tiến lên hầu hạ thay y phục, vẫn như cũ mặc áo bào phi long ám tuyến màu đen mạ vàng, eo quấn thắt lưng gấm văn vân, trái treo một túi nhỏ mộc hương, phải đeo phượng bội.

Trưởng công chúa uy nghi không cần nói cũng biết, Đan Ny ngược lại chỉ mặc một kiện tố y, Trần Kha tự mình ôm nàng.

Trước sau tám nữ tỳ cầm đèn dẫn đường, Trần Kha ôm Đan Ny đi vào màn lụa lưu tô bộ liễn, đi về phía Cam Lâm Điện, đột nhiên cảm giác người trong ngực giật giật.

Còn tưởng rằng làm nàng tỉnh, cúi đầu phát hiện Đan Ny nắm áo bào đen của nàng, tựa hồ ác mộng.

"Mẫu thân, mẫu thân... không, không được qua đây, không phải con giết... An Nhạc quận chúa... không phải con, không phải..."

Vài tiếng trầm thấp thì thầm, nghe cũng không tốt, Trần Kha chau mày, ôm sát Đan Ny, nhẹ nhàng an ủi "Ny Nhi chớ sợ, ta ở đây"

Hôn lên trán Đan Ny cảm thấy có người làm bạn, nhưng cái này cũng không làm dịu ác mộng của nàng, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Chậm rãi, Đan Ny toàn thân đều phát run lên, Trần Kha thấy đau lòng, bận bịu mở rộng áo bào, đem người khỏa tiến trong ngực, vận công sưởi ấm.

"Ny Nhi chớ sợ"

Nhu nhu an ủi, Trần Kha nhớ tới khi còn bé gặp ác mộng, Lăng Mộ Hoa ở bên người nàng ngâm xướng Phạm Âm, liền nhớ lại nhẹ nhàng tụng niệm.

Thanh âm của nàng lúc đầu cực kỳ êm tai, như châu rơi bàn ngọc, khe sâu suối chảy, niệm tụng Phạm Âm phá lên thanh nhã xa xăm.

Đan Ny nghe, rốt cuộc dần dần an tĩnh lại, ngủ thật say.

Bất quá y nhiên nắm lấy áo bào Trần Kha, tựa hồ không nỡ buông ra.

Trần Kha tùy ý, chỉ là nghĩ mấy từ nghe được Đan Ny mơ mơ hồ hồ nói, lông mày không khỏi vặn một cái.

An Nhạc? Không phải ta?

Trong lòng kỳ thật sớm có lo lắng, bây giờ xem ra, chuyện ở Hồ Khúc Giang xác thực lưu lại bóng tối trong Đan Ny.

Trần Kha nhớ kỹ, sau đó hỏi qua Trương Hạc, còn chạy tới tìm Tô Dật, nghe nàng mô tả các kiểu, lúc ấy An Nhạc thế nhưng chạm vào đao của Đan Ny.

Con mắt có chút híp híp, trong đó mờ ám rõ ràng.

Người bên cạnh An Nhạc chính là Trường Ninh, giấu giếm trốn sau lưng Vi thị, vụng trộm hướng mình quy hàng cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Nào có trùng hợp đúng lúc chạm vào đao của Đan Ny, rõ ràng là Trường Ninh lửa cháy đổ thêm dầu.

Sớm không nên lưu lại ả.

"Cao Cương"

Bước chân chậm lại, phía sau thái giám ôm phất trần bước nhanh tiến lên, nơm nớp lo sợ "Có lão nô"

"Nghe nói Trường Ninh quận chúa gần đây ra ngoài thành du ngoạn hả?"

"Dạ, đang ở gần Long Khê"

"Như thế rất tốt"

Bước chân lần nữa chậm rãi, Cao công công đứng lặng dưới hiên, chỉ nghe vị trưởng công chúa quyền khuynh thiên hạ lạnh lùng ném xuống một câu:

"Gần đây Trường An nhiều mưa, núi cao đường trượt, ngựa dễ mất vó, liền khiến Trường Ninh quận chúa không cần hồi cung"

Bóng đêm hàn lương, Cao công công khom người, nửa người ẩn trong bóng tối, ảm đạm không rõ "Dạ"

Mấy ngày sau, Trường Ninh quận chúa té qua đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro