Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Ny trở nên ít nói hơn, lên lớp cũng không còn xoay bút hay làm phiền đến tôi nữa nữa, thường chỉ ngồi ở phía sau nằm gục xuống bàn cả ngày cả ngày.

Nhìn thấy Trịnh Đan Ny, tôi lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, tôi cũng cố tình trốn tránh.
Nhưng người ngồi trước người ở phía sau, đôi khi cũng rất khó để trốn tránh.
Buổi tự học tối thứ năm là bài kiểm tra cố định của giáo viên môn Toán, nhận đề kiểm tra từ bạn học bàn trên, tôi lấy một tờ, sau đó truyền những tờ còn lại ra phía sau.
Không có người nhận.
Tôi nghĩ rằngĐan Ny ngủ rồi, chuẩn bị đặt đề kiểm tra lên bàn của cậu ấy.
Xoay người nhìn thấy Trịnh Đan Ny đang tựa vào ghế, hai tay khoanh lại với dáng vẻ bất cần đời, không nói lời nào mà nhìn tôi.
Con ngươi đen láy của cậu ấy cứ nhìn tôi, dường như có thể xuyên qua nội tâm, môi mỏng khẽ mím lại, có cảm giác hơi lạnh lùng.
Tôi bỗng không biết nên làm thế nào, hơi hoảng loạn đưa đề bài đi.
Cô ngẩng mặt nhận đề bài, cũng không nói chuyện.
Đối diện với ánh nhìn của cậu ấy tôi bất giác thấy sợ hãi, vội vàng xoay người đi.
Tôi cầm đề bài, lại rề rà không thể viết.
Rõ ràng vừa nãy Trịnh Đan Ny vẫn tỉnh, tại sao không nhận đề?
Dáng vẻ khi nãy của cậu ấy,
Cứ......cứ như cố ý đợi tôi quay đầu lại.
Tôi cảm thấy tâm trạng hơi lộn xộn, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của nhau khi nãy, tôi thấy tim như ngừng đập.
Thật ra, cũng không phải không rung động.
Chỉ......chỉ là cậu ấy là người kiêu ngạo như thế, tôi lại khiến cậu ấy bối rối như vậy, hiện giờ chắc chắn cậu ấy đang rất ghét tôi nhỉ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro