13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này ở bên ngoài Trần Kha đang đợi Trịnh Đan Ny, cô cứ đi qua đi lại không ngừng tự hỏi Trịnh Đan Ny thế nào rồi. Đã hơn một giờ đồng hồ trôi qua cuối cùng cánh cửa cũng được mở, mọi người trong phòng họp đều tỏa ra mà vẫn chưa thấy Trịnh Đan Ny đâu. Trần Kha đứng nép sang một bên nhường đường cho các vị cổ đông đi, bọn họ vừa đi vừa trò chuyện rất sôi nỗi về Trịnh Đan Ny và cô cũng nghe ngóng được tình hình diễn ra trong cuộc họp, vô tình cô đã biết việc Trịnh Đan Ny nhận lời tham gia vào phòng kinh doanh nhằm nâng cao tỷ suất tiêu thụ cho công ty ở mức 15%.

Đợi mọi người ra về hết cô mới bước vào phòng tìm Trịnh Đan Ny. Nhìn thấy người kia đang ngẫn ngơ suy nghĩ điều gì đó Trần Kha liền lên tiếng gọi

“Tiểu thư.”

Trịnh Đan Ny bị cắt ngang dòng suy nghĩ giật mình đưa mắt nhìn ra hướng cửa phòng, lúc nãy nghĩ lại việc vừa xảy ra cơ hồ nhớ đến những lời Trần Kha dặn. Bây giờ tự trách bản thân quá ngốc đã đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy. Cô trước giờ chưa từng làm qua việc gì, kinh nghiệm không có, kĩ năng cũng không, làm sao có thể tăng lượng tiêu dùng lên 15% đây…

“Tiểu thư, tôi nghe nói cô nhận lời tăng 15% tỷ suất người tiêu dùng cho phòng kinh doanh.”

“Uhm…” – Trịnh Đan Ny vừa cắn móng tay vừa lí rí trả lời.

Trần Kha thở dài, đầu ngẩng lên cao mắt nhìn hướng trần nhà. Trịnh Đan Ny biết biểu hiện này của cô ta là đang kềm chế cơn giận, làm sao bây giờ…

“Tôi…tại bọn họ xem thường tôi.”

“Cô có biết 15% là đến đâu không?”

Trịnh Đan Ny phụng phịu má lắc đầu, Trần Kha nói tiếp “Một công ty lớn thế này để chiếm được 5% đã khó rồi, 15% hoàn toàn không thể đạt được.”

“Tôi không hề nghĩ nó khó đến vậy.” – Trịnh Đan Ny chu môi thở hắt ra

Tất cả những biểu tình trên gương mặt cô đều được Trần Kha đưa vào tầm mắt, cho dù trong hoàn cảnh nào tiểu thư cũng đều rất đáng yêu. Nhìn như vậy ai lại nỡ quỡ trách cô ấy được chứ.

“Từ giờ chúng ta sẽ cố gắng, trời không bao giờ phụ người có cố gắng đâu.” – Trần Kha nhẹ nhàng động viên

“Nhưng lỡ cố gắng mà không gặp may mắn thì sao?” – Trịnh Đan Ny ngô nghê hỏi

Trần Kha cười xòa xoa đầu Trịnh Đan Ny.

  “Những người biết cố gắng đều sẽ gặp may mắn mà.”

Trước hành động vô thức của Trần Kha, Trịnh Đan Ny nhất thời bất động. Không hiểu tại sao mỗi khi cô ta chạm vào người cô bất kể là ở đâu cũng đều khiến cô bối rối, tim đập nhanh hơn bình thường một nhịp.

“Sao vậy? Đang lo lắng cho việc sắp tới hả?”

“Không có…”

Nói rồi Trịnh Đan Ny quay người đi rất nhanh, cô cảm thấy xấu hổ trước những biểu hiện bất thường của bản thân vậy mà Trần Kha lại bình thường không một chút động tình nào như cô. Trịnh Đan Ny nào có biết Trần Kha cũng hồi họp trong lòng nhưng vì  muốn che giấu nên đã cố gắng tõ ra tự nhiên hết sức có thể.

“Tiểu thư, đợi tôi chúng ta cùng về.”

Trần Kha đuổi theo Trịnh Đan Ny lại chạy nhanh hơn, cứ thế mà họ vờn nhau như nhữnng đứa trẻ thích chơi trò đuổi bắt.

“Yaaa, không được đi theo tôi.”

“Tôi làm gì đi theo cô, hướng cửa có một lối ra nên phải đi hướng này chứ bộ.”

“Vậy thì đi phía sau đi.”

“Không thích, muốn đi cạnh tiểu thư thôi.” – Trần Kha lém lỉnh nói.

“Không cho phép, nên nhớ tôi là tiểu thư còn cô là quản gia.”

“Thì sao? Tôi vẫn thích đi cạnh thế này.” – Trần Kha vừa nói chân vừa di chuyển sát cạnh Trịnh Đan Ny.

“Tránh xa tôi ra….” – Trịnh Đan Ny né sang một bên tay phòng bị phía trước ngực.

Mãi mê đùa giỡn hai người không hay biết sự xuất hiện của người thứ ba, từ nãy đến giờ Từ San đã chứng kiến hết mọi việc, anh nghe nói Trần quản gia đã xin từ chức cớ sao còn lãng vãng ở đây… Cuối cùng nhịn không được khuất mắc trong lòng Suho bước đến lên tiếng gọi.

“Đan Ny!”

Nghe tiếng gọi từ phía sau, Trịnh Đan Ny và Trần Kha đều dừng hoạt động . Nhìn bóng dáng đang đi tới Trần Kha nhanh chóng nhận ra là Từ San liền lịch sự cúi chào. Trịnh Đan Ny lúc này mới đáp trả.

“Từ San, anh làm gì ở đây?”

“Anh đi ngang nên ghé qua thôi, nghe nói em bắt đầu đến công ty làm việc?”

“Uhm…chỉ là học hỏi mọi người thôi.”

Từ San đột nhiên nhìn Trần Kha nói.

“Không phải lo, có anh ở bên em mà. Việc gì chưa rõ cứ tìm anh.”

Trần Kha thừa biết Từ San nhìn cô là có ý gì nhưng lần này cô sẽ không để bất kì ai ở cạnh tiểu thư ngoài cô. Cô đã hứa với chủ tịch sẽ chăm sóc tiểu thư trong thời gian ông đi vắng, mọi việc của tiểu thư hiện tại cũng là của cô cho nên người ở bên tiểu thư nhất định phải là cô.

“Tiểu thư cũng có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cô. Đừng nên làm phiền luật sư Từ quá nhiều.”

“Trần Kha, cô quay lại sao?”- Từ San bất ngờ hỏi

“Tôi không an tâm để tiểu thư một mình nên phải trở lại.”

“Trần quản gia đúng là hết lòng vì chủ, nhưng có những việc mà dù muốn cô cũng không thể giúp đc Đan Ny .”

Trịnh Đan Ny cảm thấy Từ San phát ra những làm lời tổn thương đến lòng tự trọng của Trần Kha, cô lập tức chấn chỉnh anh."

"Từ San, anh không nên nói thế. Cô ấy đã giúp em rất nhiều.”

“Đó là những việc nhỏ, sau này những việc em làm cô ta không thể đảm đương được vì đó không phải là lĩnh vực của cô ta.”

Trần Kha biết Từ San xem thường mình, trong câu nói ngụ ý bảo cô là kẻ học thấp không đủ trình độ hiểu biết như anh ta.

“Nhưng Trần quản gia rất có tố chất quản lí, ông nói cô ấy làm rất tốt những việc ông giao ở công ty.”

Trần Kha nghe thấy khẩu khí của Trịnh Đan Ny  trong lòng dấy lên một niềm vui sướng bởi vì tiểu thư có phải hay không là đang ra sức bênh vực cô.

“Tiểu thư, trước đây tôi đã từng học qua ngành quản trị kinh doanh. Tôi nghĩ về lĩnh vực kinh tế tôi cũng biết chút ít.”

“Thật sao? Cô từng học đại học à?”

Trần Kha gật đầu mĩm cười. Từ San sắc mặt đanh lại vội chuyển sang chủ đề khác.

“À, em đang tính đi đâu sao? Hay là anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, Trần quản gia sẽ đưa em về.”

“Uhm. Vậy về cẩn thận.”

Từ San nhìn hai người đi song song cạnh nhau trong lòng cảm thấy ức chế vô cùng, từ khi Trần Kha rời đi anh ngày nào cũng ra sức lấy lòng Trịnh Đan Ny, hàng ngày đến thăm và hỏi han cô rất nhiều kết quả là cũng gần gũi được hơn chút ít. Nhớ lại cái hôm Trịnh Đan Ny bảo anh đừng gọi em ấy là “Trịnh tiểu thư” nữa, nghe rất xa lạ. Điều này làm anh vui mừng khôn siết bởi vì anh nghĩ  Trịnh Đan Ny đã cho anh một cơ hội tiếp cận… nhưng tại sao hôm nay, khi Trần Kha trở lại em ấy đã thay đổi, không  còn đồng ý những việc anh muốn giúp mà chỉ biết đến Trần Kha. Một câu cũng cô ta, hai câu cũng cô ta…

“Em thật sự thích cô ta sao Đan Ny?!”
———–
Trên con đường trở về dinh thự, Trần Kha lẫn Trịnh Đan Ny đều im lặng không  nói lời nào. Mãi một lúc sau Trần Kha mới cất giọng hỏi.

“Tiểu thư, cô với luật sư Từ hình như đã thân thiết hơn xưa?”

“Uh.” – Trịnh Đan Ny hời hợt trả lời

“Luật sự Từ là người có tài, anh ấy rất hợp với tiểu thư.”

Trần Kha cười cười nói nói trong lòng hệt như có vết kim châm đau âm ĩ, Trịnh Đan Ny lúc này mới nhận ra sự khác thường ở thái độ của người kia, bình thường cô ta không bao giờ cười lớn và ăn nói như vậy.

“Cô thật sự thấy anh ta hợp với  tôi?” – Trịnh Đan Ny nhíu mày hỏi lại.

“Cô không thấy thế sao?”

Trịnh Đan Ny ngẫm nghĩ một lát, bất chợt hé môi cười.

“Hay là tôi chủ động tán tỉnh anh ta nhỉ….Cô thấy thế nào?”

Trần Khađột nhiên sượng mặt, tay cầm vô lăng khẽ run lên nhưng cũng cố giữ bình tĩnh hỏi

“Tiểu thư cảm thấy luật sư Kim thú vị rồi à?”

“Khi cô rời đi anh ta đã ở cạnh tôi trong khoảng thời gian đó, thú vị thì chắc không nhưng cũng là người chu đáo.”

“Uhm…” – Trần Kha khẽ đáp, chỉ là một lời thú nhận cũng không phải dành cho mình lại tại sao đau đến vậy?! Có lẽ chính vì không dành cho cô nên mới đau chăng ?!

“Trầnquản gia, hay là cô giúp tôi câu dẫn anh ta đi.”

“Tôi giúp tiểu thư á?” – Trần Kha vừa hỏi vừa đưa tay tự chỉ vào mặt mình.

“Ừh, dù sao cô cũng đã từng yêu rồi còn gì, đã từng có người trong lòng. Còn tôi chưa yêu ai bao giờ nên không biết làm cách nào cả.”

“Ý cô là muốn tôi chỉ cách để gần gũi hơn với luật sư Từ?”

Trịnh Đan Ny gật đầu thay cho câu trả lời, Trần Kha nghĩ cho dù bản thân không muốn nhưng cũng phải giúp cô ấy vì đây là mong muốn của tiểu thư. Vậy là tiểu thư đã trưởng thành hơn rồi, đã biết cảm mến người khác. Lẽ ra cô nên mừng mới phải, có thể đây là hạnh phúc của cô ấy…, nhưng trong tim cứ nhói đau từng hồi. Nếu đã không có can đảm thổ lộ tình cảm, không thể ở cùng tiểu thư cả đời được thì nên để cô ấy đi, giúp cô ấy đến bên người cô ấy yêu và hi vọng người ấy sẽ đối tốt với cô ấy, thay cô chăm sóc cho cô ấy đến suốt đời.

“Nếu tiểu thư thích tôi sẽ cố gắng giúp cô. Có điều cô không được quên mình cũng phải cố gắng cả trong công việc nữa có được không?”

“Tất nhiên rồi, điều này tôi nhất định làm được.

“Uhm…Vậy thì từ ngày mai chúng ta sẽ tăng ca, công việc rất nhiều nên hôm nay tiểu thư phải đi nghĩ sớm đó.”

“Haizzz…tôi biết rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro