25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đứng giữa khuôn viên trong đêm tối, có một người đang chuẩn bị rời tay một người còn một người lại nuối tiếc không muốn rời…

“Em lên phòng nghĩ đi.”

“Uhm…Vậy em…về phòng đây.”

“Ny Ny ngủ ngon.”

Trần Kha hôn lên trán cô, chẳng biết đây là nụ hôn thứ mấy từ nãy đến giờ chỉ biết khi đã hôn cô gái này một lần lại muốn hôn thêm lần nữa và lần nữa….có lẽ cô đã bị nghiện hôn mất rồi…

Trịnh Đan Ny mở cửa bước vào phòng, tim bây giờ vẫn còn đập rất nhanh. Tay phải đặt ở ngực trái để cảm nhận thật rõ nhịp tim đang từng hồi rộn rã, đây có phải là thật không…cô vẫn chưa tin hiện tại mình và Trần Kha yêu nhau. Vậy là cô chính thức trở thành bạn gái của chị ấy…Thật hạnh phúc, như một giấc mơ vậy. Nếu đây là mơ xin đừng bao giờ tỉnh giấc.

Trịnh Đan Ny thả người nằm dài trên  giường nhưng không sao ngủ được, đêm nay tự dưng không muốn ngủ một mình tí nào…Vừa nãy cô là muốn ngủ cùng chị nhưng chưa kịp mở lời chị đã bảo cô lên phòng vả lại nếu nói ra cũng chẵng biết nói thế nào, không lí nào lại nói thẳng là em muốn ngủ với Trần Kha thì vô duyên quá, như vậy Trần Kha sẽ nghĩ cô là người dễ dãi…Bây giờ nên tìm lí do nào để được nằm cạnh chị ấy đây …

---------------

Phía bên kia căn phòng Trần Kha vẫn còn cảm giác bồi hồi khi nhớ về khoảnh khắc mình ôm Trịnh Đan Ny vào lòng và hôn em ấy, đây là nụ hôn đầu của cả hai nhưng rất mãnh liệt khiến đầu lưỡi hiện tại vẫn còn tê tê có cảm giác đê mê chưa dứt. Đưa tay chạm lên môi hồi tưởng lại một chút, thật là muốn hôn em thêm một tí…

Đầu đêm chẳng ai có thể ngủ được, hai người cứ nằm im lặng, nhắm mắt tương tư về nhau. Trịnh Đan Ny nhịn không được, quyết định qua phòng Trần Kha gõ cữa…

<<Cộc…cộc…>>

“Ny Ny, em chưa ngủ hả?” – Trần Kha  nghe tiếng cửa liền ra mở

“Em không ngủ được, em thấy lạnh.” – Trịnh Đan Ny nũng nịu đáp

“Vào đây với chị.”

Trần Kha kéo tay Trịnh Đan Ny vào phòng, cô biết em đang nhõng nhẽo muốn ngủ gần cô. Mọi đêm trời có mưa to gió lớn, nắng nóng hay lạnh lẽo cỡ nào Trịnh Đan Ny vẫn ngủ ngon mà chẵng than phiền gì.

“Em lên giường nằm đi, Kha nằm ở dưới này.”

“Tại sao phải nằm dưới, sẽ lạnh lắm. Kha lên nằm cạnh em đi.”

Trần Kha nghe xong lời này từ Trịnh Đan Ny, cổ họng có chút khô rát liền nuốt nước bọt…Tại sao phải nằm dưới hả?! Bởi vì cô sợ nằm cạnh Trịnh Đan Ny bản thân sẽ không kềm chế mà phát sinh ra những suy nghĩ không  trong sáng.

“Kha còn đứng đó làm gì…Lại đây nhanh lên, em buồn ngủ rồi.”

“Uhm. Kha lên liền, em ngủ trước đi Kha vào kia một tí.”

Trần Kha chỉ tay về hướng nhà vệ sinh rồi cô chạy nhanh vào đó. Cô rửa mặt, lấy khăn lau…rồi lại rửa mặt và lau lần nữa. Trần Kha đang cố trấn tĩnh bản thân phải sáng suốt, chút nữa có lên giường nằm cạnh Trịnh Đan Ny cũng phải nằm ra xa một tí, nép vào mép giường càng tốt vì cô không tin bản thân có thể ngủ mà không đụng tay đụng chân hay làm tổn hại gì đến em ấy.

Mọi đêm ngủ chỉ có một mình, cô thường có thói quen lăn qua lộn lại, chưa kể là khi mơ miệng hay nói mớ còn tay chân thì quơ đạp tùm lum. Ngoài ra cô còn phải ôm ấp bé gấu Brown nữa, cô âu yếm mân mê nó, xem nó như một vật quan trọng không thể thiếu trong lúc ngủ. Lỡ mà…ôm nhầm gấu bông với Trịnh Đan Ny thì thế nào nhỉ, chắc em ấy tống khứ cô ra khỏi đây luôn quá… Vì vậy cần phải bình tĩnh trong khi ngủ, nhưng ai đời ngủ mà phải giữ bình tĩnh bao giờ…!!! Thôi thì mặc, ráng không đụng đến em ấy là được. Suy nghĩ thế Trần Kha quay trở lại, chân bước nhẹ leo lên giường nằm cạnh Trịnh Đan Ny nhưng lại thu mình vào một góc rất xa em.

Trịnh Đan Ny thấy có chút tủi thân, Trần Kha  bảo Trần Kha yêu cô mà không muốn gần gũi với cô, ngay cả việc ngủ cạnh nhau mà chị ấy cũng không  đáp ứng được…Rõ ràng là muốn bài xích cô.

“Kha, chị có thật là yêu em không?” – Trịnh Đan Ny đột nhiên lên tiếng hỏi

“Tất nhiên là Kha yêu em. Tại sao lại không tin Kha?”

“Nếu yêu em tại sao không muốn gần em, tại sao kêu Kha lên nằm cạnh em Kha lại chần chừ rồi bây giờ nằm xa em như vậy…” – Trịnh Đan Ny có chút ưu buồn nói

Trần Kha quay người lại ôm lấy Trịnh Đan Ny vào lòng, cô nào có biết em có suy nghĩ như thế. Trịnh Đan Ny của cô thật ngốc, yêu em không hết làm sao mà bài xích ghét bỏ em được chứ…

“Kha xin lỗi, tại Kha sợ khi ngủ không kiểm soát được hành động sẽ tổn hại đến em.”

“Có thật không? Hay là không muốn ở cạnh em?” – Trịnh Đan Ny dựa vào lồng ngực Trần Kha tìm hơi ấm

“Ngốc, em lại không tin Kha nữa rồi…Đừng có nói mấy lời như vậy nữa, Kha sẽ đau lòng lắm. Kha không muốn em nghĩ sai về tình cảm của Kha dành cho em.”

“Em xin lỗi, tại vì em sợ Kha không yêu em mà chỉ muốn an ủi em nên tiếp nhận tình cảm của em.”

Trần Kha đưa cánh tay của mình ra cho Trịnh Đan Ny gối đầu, cô thật muốn cho em ấy một hình phạt nhưng không nỡ. Phạt em ấy là bởi vì không tin tưởng cô nhưng mà cô cũng biết do bản thân mình chưa gầy dựng được niềm tin ở em vì thế từ nay cô sẽ cố gắng hơn nữa, làm em tin cô tuyệt đối, làm em yêu cô hơn và sẽ làm em hạnh phúc thật nhiều.

“Trứng Hấp khờ này, không có chuyện an ủi vậy đâu. Thôi chúng ta đi ngủ nào.”

Vậy là giữa đêm hôm đó suốt cho đến sáng cả hai cùng ôm nhau ngủ, đây có thể là một đêm ấm áp nhất và cũng là một giấc ngủ ngon nhất từ trước tới giờ của hai người.

Tình yêu thật kì diệu, lúc đầu kì thực không ai ưa thích ai vậy mà giờ đây cùng chung một chỗ, cùng cảm nhận một thứ tình cảm giống nhau, nó gắn kết hai tâm hồn chai sạn chịu nhìu tổn thương lại, cùng xoa dịu và bù đắp cho nhau. Có thể bây giờ họ mới chính thức thừa nhận là của nhau nhưng thực tâm tình cảm đó đã sớm nảy nở, trái tim của mỗi người đã sớm dành cho nhau và số phận của họ cũng đã sớm được an bày.

Hạnh phúc, tình yêu là điều tốt đẹp thiêng liêng luôn hiện hữu ở mọi vật, mọi người…là giá trị mang mệnh giá miễn phí không mua, không bán, không trao đổi nhưng thực tại không phải ai muốn cũng được. Có nhiều người sống cả đời vẫn không thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, cũng có những người đến cuối đời vẫn chưa một lần được yêu như mình mong muốn…Vì vậy gặp được nhau, yêu nhau, gắn bó với  nhau là điều may mắn nhất trong số ít những điều may mắn trên cõi đời này.

Trần Kha thầm cảm ơn định mệnh đã đem Trịnh Đan Ny đến bên cô, đã yêu cô và chấp nhận cô.

“Ny Ny à, Kha yêu em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro