31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


<<Tít…tít…tít>>

Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, Trịnh Đan Ny ngồi dậy, vò đầu bức tóc đưa tay tắt nó đi. Cô quay sang không  thấy Trần Kha đâu cơ hồ trong lòng có chút hụt hẫng, tự hỏi chẳng phải đêm qua chị cùng cô ngủ trên chiếc giường này sao…hay là giữa đêm đã trở về phòng mình rồi… Trịnh Đan Ny vốn quen với việc mỗi sáng mở mắt ra đã thấy người bên cạnh đang đưa mắt ngắm nhìn mình lúc nào không hay, hôm nay lại không  bắt gặp được ánh mắt đó cảm thấy không quen, có chút mất mát.

Rời giường, đánh răng, rửa mặt, ăn vận quần áo chỉnh chu đâu vào đó xong xuôi cô xuống dưới nhà hòng để gặp Trần Kha và hỏi chị ấy tại sao lại dậy sớm đến vậy... nhưng người đầu tiên cô gặp lại là dì Kang.

“Tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”

“Dì, có thấy Trần quản gia đâu không?” – Trịnh Đan Ny đưa mắt tìm kiếm chị, ngay cả lời chúc của dì Lâm cũng cho qua.

“Cô tìm Trần quản gia hả? Từ sáng sớm cô ấy đã đưa chủ tịch sang nhà luật sư Trịnh rồi.”

“oMo??? Qua nhà anh ta làm gì?”

“Vì lần trước chủ tịch không đến tiệc mừng thọ cha của cậu ấy nên hôm nay ghé thăm, cô cũng biết chủ tịch là người luôn giữ hòa khí mà.”

“Uhm. Vậy khi nào ông và Trần quản gia về?”

“Tôi cũng không rõ nhưng hôm nay A Hào sẽ thay Trần quản gia đưa cô đến công ty.”

“A Hào là người nào?”

“Cô thật không biết A Hào à? Cậu ta là nghệ nhân làm vườn cho Trịnh gia chúng ta, cũng chính là con ruột của Phùng Văn người đang nắm giữ quyền điều hành công ty đứng thứ hai sau chủ tịch.”

“Vậy sao?...Sao tôi không hề biết nhà chúng ta còn có thuê người của lão ta ở đây nhỉ…”

Dì Lâm lắc đầu trách móc “Tiểu thư trước nay rất vô tâm, ngoài chủ tịch, tôi và Trần quản gia ra mấy ai ở Trịnh gia mà cô chịu nhìn đến mặt.”

“Thôi mà Dì, đâu phải tại tôi vô tâm. Là tại ông mướn nhiều người như vậy làm sao tôi nhớ hết được.” – Trịnh Đan Ny nũng nịu biện minh cho chính mình…

“Tiểu thư bây giờ còn biết ra vẻ vô tội nữa à…Đúng là Trần quản gia cướp mất tiểu thư Đan Ny của tôi đi rồi.”

“Hìhì, tỷ ấy còn cướp cả tim của tôi đi nữa.”  - Trịnh Đan Ny cười tươi nói, cơ hồ là đang tự hào khoe

“Lần đầu tiên tôi thấy có người bị cướp mà lại vui vẻ đến lạ thường.”

Trong khi hai người đang trò chuyện, A Hào bất chợt bước vào bảo rằng đã đến giờ đưa tiểu thư đến công ty.  Trịnh Đan Ny nhìn thoáng qua A Hào thấy không giống như người làm vườn, cậu ta rất có khí chất và có phần thâm sâu hệt như cha cậu ấy thế nhưng tại sao một người xuất thân trong gia đình đầy đủ như A Hào lại làm việc ở đây mà Phùng Văn cũng không ngăn cản....

Cha đương thời là một giám đốc điều hành có uy quyền lại để con trai mình làm vườn trong một gia tộc mà người đứng đầu gia tộc lại chính là người đứng đầu trong cùng tập đoàn với lão…Trịnh Đan Ny cảm thấy vạn phần khó hiểu liền thăm dò mối quan hệ cha con của hai người bọn họ…

“Cậu làm ở nhà chúng tôi lâu chưa?”

“Cũng được 2 năm rồi thưa tiểu thư.”

“Nhưng sao tôi chưa từng thấy cậu nhỉ…”

“Chắc tại tiểu thư ít chạm mặt tôi nên không để ý.”

“Nghe nói cậu là con trai của Phùng Văn?”

“À…đúng vậy. Nhưng…từ khi vào Trịnh gia làm tôi không còn nhìn mặt ông ta nữa.”

“Tại sao? Phùng Văn là cha của cậu cơ mà.”

“Từ nhỏ tôi chỉ muốn chăm sóc cây cảnh, tôi yêu thiên nhiên và muốn sau này lớn lên sẽ trở thành một nghệ nhân làm vườn. Nhưng ông ấy muốn tôi theo con đường kinh doanh, chúng tôi cự nhau từ đó.”

Đến đây Trịnh Đan Ny không hỏi gì thêm, cô đã biết được quan hệ cha con họ nên cũng chẳng còn nghi ngờ nữa. Nhưng cô gái nhỏ nào biết cậu ta là một người tráo trở đầy mưu mô như cha cậu ta, mọi điều cậu ta vừa nói với Trịnh Đan Ny chín phần mười đều là giả dối.

Hơn hai mươi phút đi xe, cuối cùng A Hào cũng cho xe dừng trước cửa công ty rồi lịch thiệp mở cửa xe mời Trịnh Đan Ny xuống. Cô gái nhỏ bước xuống, chân tiến thẳng vào sảnh công ty và dừng lại trước cửa đợi thang máy, một lúc sau thang máy mở ra Trịnh Đan Ny vô cùng kinh ngạc khi thấy Từ Ái khoác tay Trần Kha đứng cùng với ông và Từ San.

“Đan Ny, em đến rồi à…” – Từ San thấy Trịnh Đan Ny liền mở lời

“Cháu còn đứng đó làm gì, vào đi.” – Chủ tịch Trịnh thấy Trịnh Đan Ny rất lâu chưa chịu vào nên lên tiếng gọi

Trịnh Đan Ny lúc này mới bước nhẹ vào trong thang máy, mắt vẫn nhìn xuống cánh tay Từ Ái đang khoác lên tay người yêu cô, trong lòng không khỏi khó chịu, một bụng ghen tức, hậm hực muốn phát hỏa….

“Sáng nay ta có việc nhờ đến Trần quản gia của cháu. Cháu không giận gì ta chứ?” – Chủ tịch Trịnh thấy nét mặt Trịnh Đan Ny không vui liền dò hỏi

Trịnh Đan Ny lắc đầu, miệng tươi cười đáp “Có gì đâu mà gi mà không có người này thì có người khác, A Hào cậu ta cũng rất chu đáo đã đưa cháu đến công ty đúng giờ.”

Trần Kha nghe những lời này từ miệng Trịnh Đan Ny phát ra trong lòng dấy lên bực dọc...

Từ Ái đứng bên cạnh thấy tay Trần Kha run run, cô cũng tinh ý hiểu ra tại sao Trần Kha như vậy nên không nghĩ nhiều, lập tức ghì chặt tay Trần Kha nói

“ Kha, có thể đưa em về nhà không? Em sợ mình không lái xe được.”

Nghe Từ Ái nói thế, Từ San liền hiểu ý của em gái liền ra mặt nói giúp một câu...

“Trần quản gia, em tôi nói phải. Cô có thể giúp em ấy được không? Tôi bận một số việc nên không thể đưa Từ Ái về.”

Chủ tịch Trịnh nghe lời này mà vẫn chưa thấy Trần Kha đáp trả cũng một mực ra mặt quyết định thay...

“Ta thấy như vậy cũng tốt, Trần quản gia cứ đưa Từ Ái tiểu thư về còn ta sẽ ngồi xe của Từ San.”

Đến đây không thể từ chối, Trần Kha đành bấm bụng gật đầu...

“Vậy xin phép chủ tịch tôi đi trước.” – Trần Kha ân cần dìu Từ Ái ra khỏi thang máy để đợi chiếc thang máy khác đi xuống hầm xe.

Khi Trần Kha cùng Từ Ái rời đi, Trịnh Đan Ny nhìn theo hai người không chớp mắt rồi lát sau mới lên tiếng hỏi chủ tịch Trịnh.

“Tại sao ông lại đến công ty? Không phải dì Lâm nói ông chỉ ghé thăm cha của anh Từ San sao?”

“Ta tiện thể lên xem thế nào thì gặp cậu Từ San và cô em gái cậu ấy ở đây.”

“Đúng vậy, anh rất bất ngờ khi thấy chủ tịch ở đây. Đan Ny, sao em không cho anh biết chủ tịch đã trở về?”

“Em chưa kịp nói với anh nhưng giờ anh đã gặp rồi đó thôi. Mà sao Từ Ái, cô ấy cứ thường xuất hiện ở công ty chúng ta như vậy?” - Trịnh Đan Ny chao mày hỏi

“À, em ấy hiện đang giúp anh một số việc nên đến đây để đưa anh vài tư liệu.”

“Đản Đản, cháu sao lại thế? Em gái cậu Từ San có vẽ hơn tuổi cháu, phải cư xử cho phải lễ chứ.” – Chủ tịch Trịnh nhắc nhở khi thấy Trịnh Đan Ny có vẽ có thành kiến với Từ Ái.

“Không nói với ông nữa…Cháu vào làm đây.” – Trịnh Đan Ny bước ra không thèm chào ai, lòng khó chịu khi mọi người cứ ưu ái cho Từ Ái.

“Đúng là, vẫn chứng nào tật nấy.” – Chủ tịch Trịnh lắc đầu thở dài

“Chủ tịch, em ấy vậy thôi chứ không có ý gì đâu người đừng trách.” – Từ San nói đỡ cho Trịnh Đan Ny.

[…..]

Từ Ái ngồi bên cạnh thấy Trần Kha rất chuyên tâm lái xe mà sắc mặt lại nghiêm nghị đến đáng sợ, thật muốn mở lời đánh tan bầu không khí ngột ngạt này nhưng lại không  dám làm phiền đến Trần Kha cô đành im lặng, thi thoảng lại có đưa mắt trộm nhìn cô ấy rồi lại quay đi và rồi lại nhìn và quay đi…

Bất chợt Trần Kha phì cười “Em muốn nói gì nói đi đừng có lâu lâu lại nhìn chị như vậy…có biết trông em rất buồn cười không?”

“Em…em muốn hỏi chị chuyện này nhưng nhìn chị đáng sợ quá.”

“Chuyện gì em hỏi đi.”

“Có phải Kha có tình cảm với Đan Ny?”

“…”

“Được rồi, chị không trả lời cũng không sao…mà cho dù chị nói chị yêu ấy ta thì em vẫn đợi chị.”

“Tại sao em cứ cố chấp như thế?”- Trần Kha thở dài hỏi

“Tại vì em yêu chị. Em biết chị không yêu em nhưng chẳng sao, em tin sau này em sẽ làm Kha yêu em và em sẽ làm chị hạnh phúc. Còn Trịnh Đan Ny không thể, nếu Trần Kha  yêu Trịnh Đan Ny...chị sẽ bị tổn thương. Chủ tịch Trịnh chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai người đến với nhau.”

Trần Kha bỏ ngoài tai những lời Từ Ái nói...

“Đến nhà rồi, em vào nghĩ ngơi đi. Nhớ giữ gìn vết thương, lần sau có mang giày cao như thế phải cẩn thận hơn.”

"Trần Kha thật quá đáng. Lúc nào cũng không để ý đến lời em nói, rồi tỷ sẽ thấy những gì em nói là thật.”

Nói đoạn Từ Ái bỏ vào nhà, Trần Kha đổi đầu xe quay trở về Trịnh gia. Trên đường đi cô luôn nghĩ đến những lời Từ Ái vừa nói khi nãy, lúc ấy bản thân không biết nói gì hơn đành bỏ qua lời cô ấy nhưng thật sự đó là những lời dự đoán mà Từ Ái nghĩ nó hoàn toàn có thể xảy ra trong tương lai của cô và Trịnh Đan Ny.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro