35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại một góc hành lang ở bệnh viện, Trịnh Đan Ny ngồi thu mình trầm tư nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, nó ùa ập kéo đến khiến cô không kịp thở. Cô là vẫn chưa biết tại sao ông lại có những tấm hình đó, tự hỏi ai là người chụp nó và rồi phải làm sao khi ông bắt cô chia tay với chị… người mà cô yêu hơn cả bản thân mình. Đang mãi mê rong ruổi theo những nghĩ suy riêng, Trịnh Đan Ny giật thoát khỏi vòng hỗn loạn trong tâm trí khi nghe Dì Lâm cất tiếng gọi cô vào phòng, Dì bảo rằng ông đã tỉnh lại và muốn gặp cô. Không chờ thêm một  giây nào nữa, Trịnh Đan Ny lập tức đẩy cửa chạy đến giường bệnh của ông ân cần hỏi thăm…

“Ông nội…ông có làm sao không? Ông làm cháu lo quá.”

Chủ tịch Trịnh lấy tay xoa đầu Đan Ny, miệng gượng cười trấn an cô cháu gái…

“Ta không sao. Đản Đản à, ta có điều này muốn nói với cháu.”

Trịnh Đan Ny im lặng chờ đợi những gì ông sắp nói…

“Chắc tới giờ cháu đã biết bệnh tình của ta rồi…ta sẽ không sống được bao lâu nữa. Hiện tại điều ta mong mỏi nhất là thấy cháu yên bề gia thất, sống hạnh phúc và vui vẻ. Đản Đản à, Từ San là một người tốt…hãy lấy cậu ấy rồi sinh cho cậu ấy vài đứa con và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác có được không cháu?”

“Ông nội….” – Trịnh Đan Ny nghẹn ngào, nước mắt lấn áp cả lời muốn nói khiến cô không thể nói gì trong lúc này…

“Đản Đản, ta không ghét bỏ Trần quản gia. Cô ấy là một người có tài nhưng cô ấy và cháu thì không  thể…Trần quản gia không thể cho cháu một danh phận rõ ràng mà cuộc sống này cần phải có danh phận mới tồn tại được Đản Đản à.”

“Nhưng ông ơi, cháu làm sao có thể sống hạnh phúc khi lấy người cháu không yêu. Làm sao có thể vui vẻ khi cháu không thể ở bên người yêu cháu…”

“Đản Đản, nghe ta nói. Tâm nguyện cuối cùng của ta là thấy cháu nên người, thành tài. Nếu bây giờ chưa thể kết hôn thì hãy cùng với luật sư Từ đi sang Mỹ tu nghiệp.”

Trịnh Đan Ny lắc đầu, mắt đỏ hoe không  ngừng khóc. Chủ tịch Trịnh thấy vậy tiếp tục ra sức thuyết phục cô…

“Ta sẽ chết mà không nhắm mắt nếu cháu không làm theo ý nguyện của ta.”

“Ông…đừng nói vậy, ông sẽ sống với cháu thật lâu, thật lâu mà. Cháu chỉ còn ông là người thân, đừng bỏ cháu ở lại…”

“Nếu vậy cháu hãy nghe lời ta, hãy qua Mỹ cùng luật sư Từ.”

-------

Trần Kha nhận được điện thoại từ Dì Lâm báo tin chủ tịch đang nằm viện, cô lập tức cấp tốc chạy vào xem tình hình nhưng khi đến cửa phòng bệnh của chủ tịch cô bất ngờ thấy Trịnh Đan Ny đang đứng một mình trầm ngâm trước cửa…

“Ny Ny…”

Trần Kha bước đến gọi cô gái nhỏ, thấy Trần Kha nét mặt Trịnh Đan Ny tươi tỉnh hẳn lên…

“Kha…”

“Sao em lại đứng đây? Có phải em sợ lắm không?” – Trần Kha ôn nhu ôm em vào lòng, cơ hồ muốn em nghĩ rằng đã có mình bên cạnh, em đừng sợ. kha sẽ cùng em vượt qua thời gian này…

“Em không sợ nữa, giờ có Kha đến bên em rồi em chẳng sợ gì cả.” – Trịnh Đan Ny cười ngây ngốc…

Trần Kha đưa tay lướt nhẹ lên đôi mắt sưng húp của em, cô biết em đã khóc rất nhiều khi nghe tin chủ tịch bất tỉnh, nhưng cô nào biết việc em khóc là vì chuyện tình cảm của cả hai đang sắp đến hồi kết thúc.

“Ny Ny a, mắt em…”

Trịnh Đan Ny giữ tay Trần Kha lại, cô không muốn để chị chạm vào nơi ấy…người ta hay nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà hiện tại nơi đó đang rất nhạy cảm, chỉ cần khẽ miết qua cũng có thể khiến lệ rơi…

“Em không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”

“Vậy để Kha thổi cho em…”

Nói rồi Trần Kha nhẹ nhàng thổi từng làn hơi mỏng vào đôi mắt em, sau đó lại nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt ấy một nụ hôn như liều thuốc chữa lành vết thương…

“Ny Ny của Kha có đôi mắt không chỉ biết khóc mà còn biết cười. Khi em vui đôi mắt em sẽ cùng cười với niềm vui của em, khi em buồn đôi mắt thay em nói lên những nỗi niềm riêng của chính mình…vì vậy đừng bao giờ để bụi bay vào mắt nữa có được không...”

Một giọt, hai giọt…những dòng lệ bắt đầu tuôn rơi, không ngừng trượt xuống hai bên má, Trịnh Đan Ny hiện tại là không thể ngăn nỗi xúc cảm đang dấy lên trong lòng cô. Cô yêu Trần Kha, rất yêu Trần Kha…yêu chị đến nỗi thậm chí muốn vứt bỏ tất cả để cùng chị chạy trốn đến một nơi thật xa…nơi chỉ có cô và chị, nơi không cần đến danh phận, không  cần tiền tài vật chất hay bất cứ thứ gì. Với cô chỉ cần có tình yêu là đủ, nhưng mà làm sao có thể buông bỏ trách nhiệm khi cô sinh ra trong một gia đình quyền quý lại là cháu gái duy nhất của dòng họ, cô đã có lúc tự cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì được sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng ngay lúc này đây cô chỉ ước cô không phải là Trịnh Đan Ny, là cháu gái của chủ tịch Trịnh Hà Tân hay là người thừa kế tập đoàn gì cả…

“Ny Ny, em sao thế? Sao nước mắt nước mũi chảy ròng ròng như trẻ con thế này.”

Trần Kha đưa tay gạt đi những giọt nước mắt mặn chát trên đôi gò má của em, Trịnh Đan Ny cố mĩm cười lắc đầu đáp…

“Chỉ là em cảm động thôi…Vì Kha đã đến bên em, đã yêu em và làm em hạnh phúc.”

Môi Trần Kha bắt đầu di chuyển từ đôi mắt của em rồi đi dần xuống chóp mũi và dừng lại ở đôi môi chúm chím đỏ hồng đang gợi mở. Đây là lần thứ hai cả hai ôm hôn nhau ở chốn đông người mà tại cùng một nơi, Trịnh Đan Ny nếu là trước đây sẽ có chút xấu hổ đẩy chị ra ngay nhưng hiện tại là tê dại chỉ muốn được bờ môi của chị ngấu nghiến lấy bờ môi của mình. Vừa hôn chị vừa hồi tưởng lại những tháng ngày đã qua cùng chị gắn bó bên nhau, âu yếm, mê luyến không rời. Có lẽ ở bên chị là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà cô từng có, những cảm xúc yêu thương, những cung bậc hoan ái đều là lần đầu tiên Trịnh Đan Ny trải nghiệm. Cô làm sao có thể chấm dứt mối quan hệ tình ái như hơi thở của mình, làm sao có thể quên đi cái tên như hình xăm được khắc trên từng nấc da thịt của mình kia chứ…

“Ny Ny a, em đừng khóc … Dù đó là nước mắt hạnh phúc thì Kha cũng thấy rất đau lòng.” – Trần Kha không thể chịu được khi thấy cô gái nhỏ không ngừng khóc…

“Kha a~ … hôm nay cùng em làm một việc nha.”

“Uhm. Bất kể là việc gì Kha cũng đều làm cho em.”

“Hứa đi.” – Trịnh Đan Ny đưa tay ra móc nghéo

“Kha hứa, sẽ đáp ứng hết hết mọi điều em muốn.” – Trần Kha đưa tay nghéo lại

“Hìhì…vậy hôm nay tụi mình cùng thức đón bình minh nha.”

Thế là suốt đêm hôm đó Trịnh Đan Ny ngồi tựa đầu lên vai chị trên một băng ghế dài nơi cuối hành lang, Trần Kha choàng tay qua vai em giữ chặt không rời, cả hai người cứ như thế thủ thỉ những điều thầm kín dành cho nhau….

“Kha …”

“Uhm…”

“Kha a~ …”

“Kha ở đây a!”

“Kha …”

“Sao hả Ny Ny?”

“chị có yêu em không?”

“Tất nhiên là có, chị yêu em nhiều lắm.”

“Em cũng yêu unnie.”

Trịnh Đan Ny ngẩng đầu lên nhìn Trần Kha cười nói…lúc sau cô tiếp tục hỏi

“Kha có tự tin sống mà không có em bên cạnh không?”

“Tại sao Ny Ny hỏi vậy? Kha làm sao có thể sống mà thiếu vắng em.” - Trần Kha cảm thấy có chút kì lạ trong câu hỏi của em ấy

“Em cũng vậy, em không thể tưởng tượng nỗi mình sẽ thế nào nếu không có Kha bên cạnh…”

“Trứng Hấp ngốc, làm gì có chuyện đó xảy ra. Kha sẽ luôn bên em, mãi mãi.”

Trịnh Đan Ny không nói gì, chỉ mỉm cười tựa đầu vào vai chị, mắt nhắm nghiền tùy ý để hai dòng lệ lặng lẽ tuôn rơi…Cô tự hỏi giới hạn cho mãi mãi là bao xa, là bao lâu, liệu trên đời này có thứ gọi là mãi mãi hay không… Cô thật không tự tin sẽ sống mà không có chị bên cạnh, nhưng cuộc đời rất khắc nghiệt, cuộc đời cũng chẳng đẹp như thơ hay hoàn hảo như một giấc mơ vì thế cho đến lúc này cô mới nhận ra… được yêu chị và được chị yêu là món quà tuyệt vời nhất mà cô nhận được trong suốt 22 năm sống trên cõi đời này. Ngày cả hai sánh đôi, hạnh phúc cùng nhau nói cười, từng giây từng phút bước đi cạnh nhau ấy sẽ là một giấc mơ đẹp, cô sẽ không bao giờ quên. Còn bây giờ, đã đến lúc cô phải tỉnh giấc dù giấc mơ kia là điều cô luôn khát khao chưa bao giờ muốn bừng tỉnh. Cô  thật sự muốn giữ chặt chị đến khi tim ngừng đập, đến tận cúi cùng cuộc đời mới chấp nhận buông.

“Liệu sau khi rời xa nhau chị sẽ còn yêu em chứ?!”

Trịnh Đan Ny hỏi trong vô thức, người mệt lã đi vào giấc ngủ lúc nào không hay…Trần Kha từ nãy giờ ngồi cạnh vẫn không hề biết gì, cô cứ cất tiếng hát cho riêng mình em vì em bảo rằng em rất muốn nghe cô hát, hãy hát để em cảm nhận đc sự hiện hữu của Trần Kha là thật và tình yêu của chúng ta cũng là thật.

“Kha a~….hát cho em nghe đi. Em muốn nghe Trần Kha hát bởi vì rất có thể sau này em sẽ không còn được  nghe giọng nói này,  sẽ không còn được thưởng thức giọng hát này một lần nào nữa.”

Giọng nói của cô gái nhỏ cứ vang vọng mãi trong không gian yên tĩnh vắng lặng… Cô gái có đôi mắt to hút hồn, đuôi mắt dài sắc sảo nhìn cô trìu mến nở một nụ cười buồn rồi vồn vã bỏ đi để lại cô một mình trong nỗi cô đơn, tuyệt vọng …

“Ny…Ny Ny…”

Trần Kha giật mình thức giấc, tay lơ lững trên không trung cũng đã đặt lại vị trí cũ rồi đưa mắt nhìn người bên cạnh đang say giấc . Bất giác mĩm cười, thở hắt ra tự trấn an …

“Phù, thật may. Chỉ là mơ thôi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro