40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mãi miên man nhớ về hồi ức trong đêm mà Trần Kha quên bén cuộc họp đầu tuần với các nhân viên…Lúc nhớ ra cũng đã trễ, cô vội vàng tắm rửa thay đồ liền rời khỏi phòng.

Khi vào trong thang máy, cô bất ngờ gặp Trịnh Đan Ny cùng Từ San và các vị khách khác, nhìn sơ qua có thể đoán đó là đối tác làm ăn với hai người, chắc bởi lẽ đi chung một đoàn nên không tiện vì thế cả hai đều im lặng vờ như không quen biết cô do đó cô cũng tỏ ra như những người xa lạ.

<< Tính toong…>>

Tiếng chuông thang máy vang lên, cửa hai bên rộng mở, đưa mắt nhìn lên màn hình hiển thị vẫn chưa đến nơi cô cần đến. Trần Kha tiếp tục đứng nép sang một bên chờ đợi, bất ngờ người con gái bên ngoài đi vào ôm chầm lấy cô giọng phấn khởi gọi …

“Kha a….”

“Dao Dao?” – Trần Kha kinh ngạc khi thấy Thẩm Mộng Dao ở đây, bình thường em ấy rất ít đến nơi này vì em cho rằng khách sạn đông người rất phiền toái.

Rosé khoác tay Trần Khaa tươi cười hỏi “Hôm qua Kha ngủ có ngon không?”

“Rất ngon a.” – Trần Kha gật đầu mỉm cười đáp lại

“Sao Kha không hỏi tại sao em đến đây tìm Kha?” – Thẩm Mộng Dao nhăn mặt nhõng nhẽo

“Vậy thế hôm nay ngọn gió nào đưa em đến đây?”

“Hìhì, em đến gọi Kha trưa nay về nhà ăn cơm. Có ba và anh chồng em nữa.”

Trần Kha gật đầu lộ ý cười tỏ vẻ châm chọc “À..ra là thế. Chỉ vì bữa cơm mà cất công đến tận đây hay là muốn…”

“Kha kì quá. Em là thật sự đến để gọi Kha về mà, lần này bõ lỡ nữa là em giận Kha luôn đó.”

“Rồi rồi, Dao Dao của Kha đừng giận. Kha nhất định sẽ về trước giờ cơm.”

Từ nãy đến giờ Trịnh Đan Ny đứng đằng sau nhìn thấy cử chỉ của hai người dành cho nhau, trong lòng dấy lên một trận khó chịu, tim cũng theo đó mà nhói từng cơn…Từ San đứng bên cạnh để ý thấy sắc mặt không tốt của Trịnh Đan Ny liền nắm tay siết chặt ý bảo phải giữ bình tĩnh, anh là không muốn cô có sự khác thường trước mặt các đối tác của mình. Cửa thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Thẩm Mộng Dao cùng Trần Kha bước ra, cô đi thẳng một mạch đến phòng họp không một lần ngoái đầu nhìn lại, Trịnh Đan Ny dõi theo tấm lưng từ phía sau, mắt chực trào ngấn lệ …

Kết thúc cuộc họp trước 11h, Trần Kha  vội vã thu xếp trở về nhà cùng Thẩm Mộng Dao để dùng cơm trưa như lời đã hứa … nhưng dù bận rộn thế nào cô cũg không quên nhờ thư kí riêng của mình mua dùm cô 2 bó hoa, một là hoa hồng đỏ với 11 đóa nhỏ và một là hoa lưu li đc bọc giấy kiếng trong suốt. Sau đó Trần Kha kĩ càng dặn dò cô thứ kí chuyển bó hoa hồng đỏ cho chủ nhân căn phòng đối diện phòng cô, còn hoa lưu li cô dành tặng cho Rosé và gia đình cô ấy.

Trịnh Đan Ny tiếp khách đến chiều mới trở về phòng, bất ngờ nhận được bó hoa hồng đỏ thắm phía trên còn để tên người gửi là Trần Kha. Không cần suy nghĩ, cô liền ném nó vào sọt rác, mặt mày cau có thầm oán trách người tặng hoa cho mình…

“chị xem tôi là cái gì…đa tình phong lưu tính bắt cá hai tay sao??! Cô gái kia thật vô phước mới lấy phải chị!!!”

Tuy miệng luôn trách cứ nhưng Trịnh Đan Ny vẫn không thể phủ nhận tình cảm của mình dành cho chị, nhớ lại đêm qua cô vì không khắc chế được tâm tư , tình cảm của mình đã mượn rượu cùng chị cuồng say trong hoan ái... lòng cô lại quặn thắt. Cô bắt đầu khóc, khóc vì tình yêu mình luôn dành trọn cho chị, thậm chí là ba năm rời xa cô vẫn một mực ôm hình bóng của chị mà sống…còn chị thì sao chứ, rời cô là ngay tức khắc có người khác thay thế, người con gái kia lại rất xinh đẹp và có vẻ cũng yêu chị rất nhiều… Cô nghi hoặc từ trước đến nay chị có thật sự yêu cô hay không…Tại sao, tại sao chỉ có mình cô chịu đau đớn với cuộc tình này còn chị lại hạnh phúc vui vẻ bên người khác, chẳng lẽ chị đã quên những kỉ niệm của cả hai rồi sao, chẳng lẽ chị đã quên những tháng ngày bên nhau và những lời hứa hẹn của chị dành cho cô rồi sao…

Rồi đêm đó Trịnh Đan Ny lại tìm đến rượu, đây là đêm thứ hai cô đến quầy bar. Giờ với cô chỉ có rượu mới cứu rỗi được tâm hồn thống khổ này, chỉ có thứ chất cồn cay xè ấy mới khiến cô không nghĩ suy… Cô cứ uống, trút cạn hết mọi buồn phiền vào nó, cô dùng rượu để giải khuây, cô nhờ rượu để sẽ chia. Cho đến lúc say khướt đi đến lã người,. cảm thấy đã đủ, Trịnh Đan Ny lật cật đứng dậy về phòng.  Cô không còn tỉnh táo để thấy mọi vật xung quanh, cứ đi ngã nghiêng xiêng xẹo, đi trong vô giác vô thức…

<< Bộp… >>

“A…xin…xin lỗi.” – Trịnh Đan Ny lòm khòm bò dậy khi té ngã vào người đối diện

“Ny…Ny?” – Trần Kha một tay đỡ Trịnh Đan Ny  một tay lay lay người cô gái nhỏ

“Ý, giám đốc Trần. Xin chào, lại gặp nhau nữa rồi…” – Trịnh Đan Ny quơ tay loạn xạ lên mặt Trần Kha.

“Tại sao em cứ uống rượu như vậy, trước đây em có như thế này đâu chứ!!!” – Trần Kha không nhịn được trách móc

“Thế trước đây tôi trong mắt giám đốc Trần là như thế nào?...A, có phải là một con bé hay nũng nịu, ương bướng, hay là một con bé ngu ngốc quá nhiệt thành trong tình yêu…?”

“Em say rồi để chị đưa em về phòng.”

“Buông ra đi, tôi tự đi được…không cần giám đốc Trần động tay.”

Trịnh Đan Ny đẩy Trần Kha sang một bên, cô tiếp tục lập khập đi về phòng. Trần Kha nhìn người phía trước trong lòng có chút tức giận, lại nhịn không được bèn đi đến bế xốc Trịnh Đan Ny trên tay rồi không nói không rằng đem cô gái nhỏ vào phòng mình. Trần Kha hung hăng đưa Trịnh Đan Ny vào nhà tắm, lấy thân mình ép thân em đứng sát vào tường rồi cho tay xoay vặn vòi nước…nước từ trên cao không ngừng chảy xối xã lên cả hai, Trịnh Đan Ny bất ngờ vì lạnh nên la oai oãi…

“A…Lạnh quá…chị làm gì thế hả?”

“Em đã tỉnh chưa?” – Trần Kha đanh giọng hỏi

Trịnh Đan Ny không nói gì nhìn Trần Kha cơ hồ muốn bùng nổ cơn giận với người đối diện, Trần Kha thấy em nhìn mình với đôi mắt đỏ hoe, đôi mắt mà mỗi khi ai đó làm tổn thương em, đôi mắt thay em nói lên những buồn vui trong lòng…Cô bỗng chốc thấy xót xa, xé lòng…tự hỏi tại sao em lại dùng đôi mắt ấy nhìn cô…

“Tránh ra.” – Trịnh Đan Ny lạnh lùng nói

“Em muốn đi đâu?”

“Đi tới nơi nào không có mặt chị…”

“….”

Nói rồi Trịnh Đan Ny bước chân rời đi nhưng chỉ khi vừa đến cửa đã bị một bàn tay từ phía sau níu lại, Trần Kha dùng sức ôm chầm lấy cô miệng không ngừng nài nĩ…

“Ny Ny, đừng đi.”

“….”

“chị yêu em, chị không thể để em rời đi một lần nào nữa…”

Trần Kha xoay người em lại đối diện với  mình, nhìn em âu yếm rồi đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng không kém phần mãnh liệt. Trịnh Đan Ny từ khi nãy đã sớm bị lưới tình bủa vây, cô cũng hé môi để lưỡi chị di chuyển vào trong…

Hôn hít dây dưa tận lúc sau Trần Kha mới kéo Trịnh Đan Ny áp lại vào tường, cô đứng từ phía sau đưa hai tay lên xoa lưng và mông em rồi tiện thể hất tung những thứ đang che tầm nhìn của cô. Trần Kha chưa vội vàng tiến công, chỉ đưa tay rê ở phía ngoài, hai tay cùng lúc xoa khắp lớp da trắng nõn nà của em, chủ yếu ở đôi gò bông và cặp mông đẫy đà săn chắc.

[...]

Cảm thấy khúc dạo đầu dường như đã đủ, Trần Kha đưa mấy ngón tay của cô đi sâu vào nơi tư mật, Trịnh Đan Ny lúc này run rẩy, mật dịch phía trong bắt đầu rỉ ra…

“Oh…Kha…sướng…sướng quá ….” – Trịnh Đan Ny rên rỉ

“Chichu sướngrồi vậy Kha ngưng nha.” – Trần Kha cười trêu em

Trịnh Đan Ny lắc đầu nguây nguẩy “ Khônggg…đừng dừng lại…em muốn Kha.”

Trần Kha đưa tay rê lên, kéo xuống dọc theo khe suối, khơi dòng mật dịch tuôn trào. Trịnh Đan Ny chịu không được kích tình, người vặn vẹo theo từng động tác của chị. Tay Trần Kha bắt đầu day mạnh hơn, len lỏi qua động đào chật hẹp của cô gái nhỏ, xít xao vào sâu hết mức có thể…

“Không được…sâu…sâu quá…đau em …” – Trịnh Đan Ny nĩ non nói

Trần Kha không muốn em đau nên cũng nhẹ nhàng dịu bớt gia tốc, cô chỉ chầm chậm từ từ tiến vào cho đến khi đầu khấc ngón tay đã ngập cạn, để yên cho hai ngón tay dài nghỉ trong nơi sâu thẳm một lúc để em giãn nở và quen dần… Rồi Trần Kha cuối xuống hôn lên lưng em, lên gáy em.

Trịnh Đan Ny quay mặt lại cho chị hôn lên môi, đồng thời phía dưới tay chị không ngừng thụt sâu vào mật huyệt, lúc nhẹ nhàng, lúc dồn dập, khi mạnh, khi yếu khiến cô khoái lạc thở hỗn hễn…

“Kha a~ … đẩy nữa đi, nhanh…nhanh lên…Kha a~, em hư lắm phải không…”

Trần Kha ngoáy tay mạnh mẽ vào nơi tư mật đầy mật dịch, miệng mĩm cười đáp…

“Em hư lắm, vì vậy Kha cần phải trừng phạt Ny Ny…” nói rồi một tay phát vào mông em kêu đôm đốp. Trần Kha ra sức đưa em cùng cô lên tận mây trời, toàn thân Trịnh Đan Ny run rẩy, đầu gục xuống hai tay khụy theo miệng thở không ra hơi …

“Em ra..emmm… ra a a aaa…”

Cơ huyệt nghiến chặt tay Trần Kha, miệng mấp máy mở đóng mở đóng liên hồi. Trần Kha nghiến răng, nín thở tay xoáy sâu vào động cho đến lúc luồng mật dịch của em chảy vọt ra lêng láng nhầy nhụa đến nhớp nháp.

Đến lúc này cả hai đã thấm mệt, Trịnh Đan Ny giang hai tay ôm chầm lấy chị cùng lúc Trần Kha với tay lấy chiếc vòi sen rửa nhẹ, xoa xoa nơi tư mật của em rồi ôm em đặt lên giường. Lại một đêm nữa Trịnh Đan Ny gác đầu lên cánh tay cô, nằm co người trong lòng cô cho đến lúc ngủ thiếp đi.

________

Chuẩn bị bộ mới r đó, truyện đang đến hồi kết rất "hấp dẫn"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro