7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Kha lái xe đưa Trịnh Đan Ny về lại dinh thự, trên đường về Trịnh Đan Ny chẳng nói lời nào, mắt đâm chiêu nhìn về một hướng xa xăm. Trần Kha thấy vẻ khác lạ của cô lo lắng hỏi

“Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?”

“…”

“Khi nãy tiểu thư cùng luật sư Từ đi đâu thế, làm tôi tìm muốn chết. Mà tiểu thư thân với anh ta khi nào thế?”

“Vậy còn cô cùng cô ta đã làm gì mà cô ta đã mời cô dùng cơm trong khi hai người mới biết nhau.”

“Thật tình tôi không muốn nhận lời nhưng gia đình họ một mực mời làm tôi khó lòng từ chối. Chỉ có việc đưa dùm cô ta về nhà mà đối đãi như vậy tôi thấy rất ngại”

“uhm…Mà cô gái kia trông rất xinh, cô có thấy vậy không ?” – Trịnh Đan Ny có chút hờn dỗi hỏi

Trần Kha cảm thấy vô cùng kì lạ, Trịnh tiểu thư trước giờ chẳng khen ai nay lại đi khen Từ Ái, lại còn hỏi cô về cô ta nữa, tiểu thư dạo này khó hiểu quá đi mất.

“Cô nói Từ Ái à? Cô ấy trông cũng xinh nhưng không bằng cô.”

“xì, chỉ được cái dẻo miệng. Cô đang lấy lòng tôi đó hả?”

“Tôi nói thật mà, trong mắt tôi tiểu thư Đan Ny là xinh đẹp nhất.” – Trần Kha  cười tươi hết cỡ nói

Đúng là vậy, đối với cô không ai có thể so sánh với Trịnh Đan Ny được, tiểu thư xinh đẹp kiều diễm làm lòng cô mỗi ngày một rung chuyển, tuy chưa biết chính xác cảm xúc hiện tại là như thế nào nhưng bản thân rõ hơn ai hết cô đã bắt đầu thích tiểu thư theo chiều hướng khác, không còn là quan hệ chủ tớ nữa mà nó đặc biệt hơn rất nhiều.

“Tiểu thư, cô chưa trả lời tôi… khi nãy đã đi đâu cùng luật sự Từ vậy?”

“Tôi đi chào mọi người ở buổi tiệc,anh ta bảo việc chào hỏi sẽ có lợi cho công ty ông.”

“ừhm…Luật sư Từ rất điển trai, có vẻ rất thích tiểu thư.” – Trần Kha nói, mặt thoáng buồn nhìn ra hướng cửa xe.

“Tôi không  quan tâm lắm nhưng anh ta điển trai thật, lại lịch sự và rất biết cách ăn nói.” – Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha muốn dò xét thái độ .

Nghe những lời khen từ Trịnh Đan Ny dành cho Từ San , Trần Kha trong lòng hơi nhói, không hiểu tại sao lại không  hề muốn nghe những lời đó. Mặt cô từ bình thường chuyển sang xanh và dần sang đen rồi tối xầm lại, không nói không rằng nhấn ga chạy nhanh hơn khiến Trịnh Đan Ny có chút kinh sợ nhưng cô đã nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt kia, hẵng  là đang không vui đây mà.

Trịnh Đan Ny cười khẽ nói :

“Nhưng thật tình thì tôi không thích kiểu người như anh ta, không thú vị lắm.”

Trần Kha thầm mỉm cười, cảm xúc cứ thay đổi liên tục theo lời nói của Trịnh Đan Ny…

“Vậy thế nào mới thú vị?”

“Không biết nhưng chắc chắn không phải anh ta.”

Vừa rồi nói không biết nhưng trong lòng Trịnh Đan Ny vốn đã có câu trả lời mà không muốn nói ra, đối với cô thế nào là thú vị?!…Rất đơn giản, tất cả như Trần Kha mới là thú vị.

—–

Về đến dinh thự trời bỗng dưng đỗ mưa, con đường mưa ướt át mà Trịnh Đan Ny lại mang giày cao gót nên khi từ khuôn viên đi vào không cẩn thận cô bị trượt chân té ngã khiến dây chằng ở chân bị dãn không  thể đứng lên được. Trần Kha vội vàng đỡ Trịnh Đan Ny nhưng vô ích.

“Tiểu thư, để tôi bế cô.”

Trịnh Đan Ny rúc người vào lòng Trần Kha, tay cô choàng qua cổ cô ta. Trời thì đỗ mưa không ngớt, ở đây có một người bồng một người đi dưới cơn mưa lòng cảm thấy ấm áp vô cùng giữa trời giá lạnh. Trần Kha cảm nhận rõ tim mình đang đập loạn nhịp khi từng hơi thở nóng hổi của Trịnh Đan Ny  phã vào cổ cô, còn Trịnh Đan Ny lại ngượng ngùng tim cũng đập nhanh không kém gì Trần Kha.

Dì Lâm từ trong bước ra đỡ lấy Trịnh Đan Ny, dì lo lắng hỏi.

“Tiểu thư bị sao thế?”

“Cô ấy bị trượt ngã do đường trơn quá, dì pha nước nóng cho cô ấy tắm trước đi. Việc này cứ để tôi.”

Dì Lâm gật đầu quay vào trong, Trần Kha để Trịnh Đan Ny ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nắm lấy chân cô xoa nắn miệng không ngừng hỏi.

“Có đau lắm không? Nếu đau thì nói, tôi sẽ dừng lại…tại sao tiểu thư không cẩn thận gì hết vậy hả?!”

Trịnh Đan Ny nũng nịu nói .

“Tại mặt đường chứ có phải tại tôi đâu…hức…”

Nhìn Trịnh Đan Ny đau Trần Kha cũng đau không kém, tay liên tục xoa bóp cho cô mặt thì nhăn nhó làm Trịnh Đan Ny buồn cười, cũng không phải cô ta bị đau cớ sao lại biểu hiện thái độ như thế.

“Tôi không sao đâu, nhìn mặt cô kìa…xấu quá đi.”

Trần Kha nhướn người lên đưa tay véo cái mũi cao chót vót đang hĩnh hĩnh kia, buồn bực thở hắt ra

“Xấu giống cô phải không? Lúc nào cũng khiến người khác lo lắng.”

“Nói ai xấu hả??? Đã nói tôi không  cố ý mà…” – Trịnh Đan Ny phụng phịu đáp.
Bản thân Trần Kha cũng không hiểu tại sao lại đau lòng khi nhìn tình cảnh này của Trịnh Đan Ny, cảm giác lại muốn thay cô ấy chịu một trận đau đớn, chỉ cần cô ấy toàn vẹn không bị làm sao là được. Cái cô gái nhỏ này đối với cô từ bao giờ đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô cũng không rõ, cô chỉ rõ một điều là bản thân muốn mãi bảo vệ và che chắn cho cô ấy. Có lẽ…có lẽ…cô đã yêu cô gái này mất rồi, một cô gái bướng bỉnh nhưng rất trẻ con, bề ngoài cứng rắn nhưng lại yếu đuối, chỉ có cô gái này mới khiến cô đứng ngồi không yên, khiến cô vui buồn lẫn lộn không một  lí do. Chỉ cần là cô ấy, một cử chỉ, một lời nói hay một thái độ nhỏ cũng đủ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Có lẽ…có lẽ… không dừng lại ở việc yêu thích nữa mà là rất yêu, yêu nhiều đến mức bản thân không hề hay biết cho đến khi biết thì không  muốn rời xa tí nào.

Trần Kha bỗng ôm chầm lấy Trịnh Đan Ny, cô siết chặt lấy tấm lưng đang run lên vì lạnh. Cô không thể kiềm chế thứ cảm xúc này được, bất chợt nói những lời giữ kín trong lòng cho cô ấy nghe.

“Sau này đừng để bị đau nữa được không? Tôi sẽ rất đau lòng nếu tiểu thư bị đau, hứa với tôi có được không?”

Trịnh Đan Ny bất ngờ trước cái ôm khiến cô ngạt  thở nhưng lại cảm thấy hạnh phúc tột cùng, cô đưa tay ôm lại và gật đầu mĩm cười. Sau một hồi ôm ấp tĩ tê với nhau cuối cùng Trần Kha cũng chịu buông Trịnh Đan Ny ra để cô ấy đi tắm rồi cô gọi bác sĩ đến xem xét vết thương cho Trịnh Đan Ny.

“Trịnh tiểu thư cần nghĩ ngơi 1 tuần, không được đi lại nhiều hay hoạt động mạnh.”

“Vậy tôi có thể đến trường không?”

“Cô tạm thời nên nghĩ ở nhà, đến trường va chạm nhẹ cũng rất khó lành.”

Trịnh Đan Ny nghe lời bác sĩ nói mặt xụ xuống than thở “ Ở nhà cả  tuần chán lắm.”

“Tiểu thư cố gắng dưỡng vết thương đi, tôi sẽ ở bên tiểu thư trong 1 tuần này, bảo đảm cô sẽ không chán.” – Trần Kha tươi cười trấn an Trịnh Đan Ny.
———
Ngày thứ nhất vô cùng nhàn rỗi, Trịnh Đan Ny chỉ ăn ngủ suốt ngày…thời gian ngủ gấp đôi những ngày đi học và việc ăn uống cũng thế. Thấy Trịnh Đan Ny không có vẽ gì là chán như cô than Trần Kha cũng an tâm phần nào, Trần Kha luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô rất tận tình và chu đáo, Trịnh Đan Ny muốn ăn gì, uống gì hay muốn làm gì đều chỉ cần nói Trần Kha lập tức thực hiện cho cô ngay. Cưng chiều Trịnh Đan Ny  tới mức mọi người làm cho Trịnh gia đều thi nhau to nhỏ rằng Trần quản gia là một người cực kì tốt bụng, dù không ưa thích tiểu thư nhưng vẫn chăm lo hết mực khiến ai cũng ngưỡng mộ, các cô gái giúp việc ở Trịnh gia rất yêu mến Trần Kha, luôn dành những lời có cánh để khen cô. Những lời nói vô tình lọt đến tai Trịnh Đan Ny, cô cảm thấy vui vì có một quản gia như Trần Kha bên mình nhưng cô lại rất ghen tị những lúc Trần Kha cười nói thoải mái bên các cô kia mà bên cô thì lúc nào mặt cũng nghiêm nghị phát chán.

Trần Kha thấy Trịnh Đan Ny cứ ngồi im lặng không làm gì lại lo lắng hỏi, cô sợ Trịnh Đan Ny buồn chán rồi tinh thần tuột dốc.

“Tiểu thư đang suy nghĩ gì vậy?”

“Không có gì…tôi chỉ thấy bầu trời hôm nay thật đẹp.”

“Bầu trời lúc nào cũng đẹp, do tiểu thư ít ngắm nên không biết thôi.”

“Cô hay ngắm bầu trời lắm hả?”

“Ừk, về đêm tôi thường ngước lên nhìn trời, nhìn mây…thấy trong lòng thoải mái lắm.” – Trần Kha vừa nói vừa cười.

“Trần quản gia, tôi nhận ra cô rất ít cười.” –  Chợt Trịnh Đan Ny quay lại nhìn Trần Kha nhận xét.

“Có hả? tôi cũng không biết, khi vui sẽ cười.”

“Vậy thì ở bên tôi cô không vui?”

“Làm gì có, ở bên tiểu thư tôi rất thoải mái.”

“Thế tại sao tôi không thấy cô cười khi ở cạnh tôi nhưng lại thấy cô cười rất nhiều khi nói chuyện cùng người khác. Bộ tôi phiền phức khiến cô chán ghét đến vậy?” – Trịnh Đan Ny giọng có chút ưu buồn hỏi.

“Tại sao tiểu thư nghĩ vậy, tôi không hay cười ở cạnh cô vì tôi đang làm việc mà, làm việc thì phải nghiêm túc chứ.”

“Vậy ý cô là không tình nguyện muốn làm công việc này?”

Trịnh Đan Ny biết Trần Kha không hề thích cô, trước đây cô ta còn nói nếu biết cô là người của nhà họ Trịnh thì đã không nhận công việc này. Nhưng cô vẫn hi vọng thời gian qua cô ta đã thay đổi, cũng như cô đã thay đổi cách nhìn về cô ta.

“….”

Trần Kha không trả lời, Trịnh Đan Ny cười buồn. Biết câu trả lời là vậy rồi còn cố hỏi, cô tự thấy mình thật ngốc.

“Tôi hiểu rồi, tuần sau chân tôi chắc sẽ lành, tôi sẽ tự lo được. Tuần sau cũng tròn một tháng rồi, cô nghĩ việc đi.”

“Tiểu thư…”

“Tôi không muốn làm khó cô, ra ngoài đi tôi muốn nghĩ ngơi.”

Trần Kha về phòng mình buồn bã ngắm nhìn bầu trời phía xa, khi nãy không phải cô không muốn trả lời mà cô không biết phải nói thế nào cho Trịnh Đan Ny hiểu. Cô ít khi cười bên cô ấy bởi vì cô không muốn Trịnh Đan Ny biết tình cảm của mình, nhưng lúc nào cô cũng dõi theo cô ấy và thầm yêu mến rất nhiều nhưng nếu nói ra liệu có được chấp nhận?! Tất nhiên là không rồi, thân phận không xứng huống gì Trịnh Đan Ny lại rất ghét cô chỉ mong cô mau nghỉ việc.

Cô không quên lời hứa một tháng, cũng không quên tuần sau sẽ tròn một tháng nhưng cô không muốn đề cập vì hiện tại cô đã yêu cô ấy, không muốn rời xa. Nào ngờ hôm nay Trịnh Đan Ny nói những lời này khiến cô rất đau lòng, nói là phải làm cho dù không muốn cũng phải thực hiện, phải nén lòng rời xa cô gái mình yêu. Tình yêu này mãi mãi là một bí mật mà chẵng ai biết, cô gái ấy không biết, mọi người không  hề biết chỉ có cô biết, nội tâm cô biết và trái tim cô biết mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro