9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trịnh Đan Ny tắt điện thoại, quăng nó sang một bên, “quăng” luôn cả thân mình đổ sầm xuống giường. Cô không ngờ những gì cô nghe được qua điện thoại lại từ chính miệng Trần Kha nói ra, bấy lâu nay cô cứ nghĩ Trần Kha lo lắng cho cô là thật, chăm sóc cho cô là thật, tất cả đều là thật xuất phát từ tấm lòng chân thành vậy mà giờ đây vỡ lẽ ra mọi thứ cô ta làm đều chỉ vì đồng tiền. Thật nực cười, đã từ lâu kể từ ngày ba mẹ cô mất cô đã không còn biết khóc là gì… vậy mà hôm nay lại nằm đây khóc vì một kẻ chẳng ra sao, một kẻ thậm chí chẳng xem cô ra gì. Giờ đây cô mới nể phục cái thứ nhẹ như tênh nhưng có thể mua cả một con người kia, đồng tiền đúng là có sức mạnh phi thường.

Trịnh Đan Ny vừa khóc tay không ngừng ném loạn xạ các vật xung quanh cô

“Đạo đức giả, đồ giả dối.”

Nghe tiếng vỡ của gương, tiếng va chạm của đồ vật rơi loãng xoãng to đến nỗi ở người ngoài cũng nghe thấy. Trần Kha vội đến phòng Trịnh Đan Ny nhưng cửa lại khóa, gõ hoài, kêu hoài Trịnh Đan Ny cũng chẳng mở. Cuối cùng Trần Kha đành phá cửa xông vào. Trước mắt cô là một bãi chiến trường tan tành, Trịnh Đan Ny ngồi đó tay chảu máu, nước mắt thì thi nhau lăn dài trên gò má, nhìn thấy Trịnh Đan Ny như vậy Trần Kha xót xa vô cùng. Cô vội chạy đến ôm chầm lấy trịnh miệng ra sức nói những lời trấn an.

“Tiểu thư, bình tĩnh. Có gì nói với  tôi đừng kích động.”

Trần Kha xoa chiếc lưng gầy đang run lên một cách nhẹ nhàng rồi lúc sau cô bỏ Trịnh Đan Ny ra đưa tay xem xét vết thương cho cô ấy. Máu chảy ra khá nhiều, điều này làm cô sợ vết thương ngày một lan rộng, Trịnh Đan Ny sẽ mất máu nên không cần suy nghĩ Trần Kha đã dùng miệng hút máu độc phun ra ngoài, mùi máu tanh làm cô phải nhăn mặt mỗi khi hút vào.

Trịnh Đan Ny chỉ im lặng nhìn Trần Kha làm, chăm chú và kĩ càng đến mức ân cần khiến cô không thể hiểu nỗi tại sao người trước mặt mình đây lại nói ra những lời khi nãy, có phải cô ngu ngốc không nhận ra tài năng diễn suất của cô ta hay không mà ngay cả khi biết được sự thật cô vẫn không tin được vào mắt mình, lời nói và hành động của Trần Kha trái ngược nhau làm cô hoang mang rất nhiều. Cô tự hỏi đâu là con người thật của cô ta.

“Tiểu thư, tay cô chảy máu nhiều quá.”

“….”

“Cô làm sao vậy? Đã hứa với tôi không để bị thương nữa mà.”

“…..”

“Tiểu thư thật ngốc, không biết quý trọng bản thân gì hết.”

“ừh, là tôi ngốc….”

Trần Kha ngẫng ngơ nhìn Trịnh Đan Ny

“Tiểu thư giận tôi hả?”

“….”

“Tôi xin lỗi mà, tôi nói cô ngốc là vì tôi lo lắng cho cô thôi.”

Trịnh Đan Ny cười nữa miệng hỏi.

“Thật là lo lắng cho tôi?”

“Là thật.” – Trần Kha kiên định đáp

“Vì cái gì?”

Đến đây tay Trần Kha khựng lại, tại sao cô ấy lại hỏi như vậy rồi bây giờ nói sao đây.

"Trần quản gia không nói được à?”

“Tôi…”

Trịnh Đan Ny không nói không rằng đứng dậy với lấy chiếc điện thoại, vừa rồi cuộc gọi đó cô đã ghi âm lại giờ chỉ việc ấn nút phát lại mà thôi. Từng lời nói rõ ràng không nhanh không chậm của Trần Kha được phát ra, lúc này sắc mặt cô cứng đờ. Đúng là giọng nói đó của cô, lời nói đó cũng là của cô nhưng tất cả đều là nói dối, cô làm sao có thể giải thích cho cô ấy hiểu, làm sao nói cho cô ấy tình cảm chôn giấu trong lòng bấy lâu…

“Tiểu thư, không phải như vậy đâu…nghe tôi nói…”

“Cô không cần nói nữa vì tôi đã nghe cô nói rồi và tôi cũng đã biết vì cái gì mà cô lo lắng cho tôi.”

Câu nói thốt ra nhưng cổ họng nghẹn đắng, người nói cũng đau mà người nghe cũng quặn thắt lòng. Trần Kha giờ phút này bối rối cùng cực, cô chưa biết làm cách nào để tiểu thư chịu lắng nghe mình, đây là một sự hiểu lầm cô rất muốn được giải thích.

“Không phải như vậy mà, hãy cho tôi giải thích…”

“Không cần, bây giờ tôi không  muốn nghe gì hết. Ngày mai cô được nghĩ việc, hãy qua với Diệp Thư Kỳ  đi.”

Nói xong Trịnh Đan Ny quay lưng lại, Trần Kha  cũng lủi thủi ra ngoài. Cô hiểu hơn ai hết tính cách của Trịnh Đan Ny nếu đã không muốn thì sẽ không bao giờ cho ai cơ hội vì vậy cô nghĩ mình tạm thời nên lánh mặt đi để cô ấy bình tĩnh lại rồi tìm cách nói cho cô ấy hiểu. Nhưng cô không biết rằng sự việc lần này khiến cô gái nhỏ bị tổn thương, vết thương đã lành nay loét trở lại thử hỏi làm sao có thể bình tĩnh nghe cô giải thích.
———
Hai ngày qua đi Trịnh Đan Ny cứ tránh mặt Trần Kha dù Trần Kha rất muốn gặp cô để nói chuyện. Cả hai ở chung nhà nhưng chưa chạm mặt nhau lần nào, trong hai ngày qua Trần Kha cũng suy nghĩ về lời đề nghị của Diệp Thư Kỳ  và cô quyết định sẽ rời Trịnh gia vì cho dù có ở lại thì cũng chẳng có việc gì dành cho cô huống gì nay tiểu thư lại không muốn nhìn thấy mặt cô.

Chiều hôm đó Trần Kha ngồi đợi chủ tịch Trịnh từ công ty trở về, cô thưa chuyện muốn được ra đi.

“Chủ tịch, một tháng qua tiểu thư cũng đã thay đổi tốt hơn rất nhiều và tôi nghĩ cũng đến lúc tôi nên tìm cho mình một công việc khác thích hợp hơn.”

Chủ tịch Trịnh đang xem hợp đồng liền dừng ngang và dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô

“Trần quản gia muốn nghĩ việc?”

“Tôi muốn tìm một nơi khác với công việc mới để thay đổi bản thân.”

“Tôi thấy cô đang làm rất tốt, Trịnh gia cũng ưu ái cô rất nhiều vậy tại sao muốn rời đi nơi khác?”

Trần Kha không nói gì chỉ cúi đầu giữ im lặng, Trịnh chủ tịch nhìn biểu hiện này ông cũng đoán ra sự tình. Ông là một người từng trải, ở trên thương trường lăn lộn mấy chục năm qua đã giúp ông có con mắt nhìn người tinh tường rất đúng. Từ đầu khi nhìn thấy Trần Kha ông đã tin cô gái này sẽ giúp cháu gái ông thay đổi, tuy đến giờ ông không biết giữa hai người trẻ tuổi này có vấn đề gì nhưng qua dáng vẻ kia ông biết cả hai đang cạch mặt nhau. Thôi thì cứ thõa theo nguyện vọng của Trần Kha, dù sao cô cháu gái của ông cũng không thể dựa dẫm vào người khác mãi được. Nếu không có quản gia Trần bên cạnh có khi đó là cơ hội để Trịnh Đan Ny tự lập hơn, nghĩ là làm ông gật đầu đồng ý với ý muốn ra đi của Trần.

“Cô Trần này, cảm ơn cô thời gian qua đã giúp Đan Ny nhà tôi. Nếu một ngày nào đó cô muốn trở lại nơi này Trịnh gia sẵn sàng đón nhận cô. Cô là một người rất có tài quản lí, cũng nhờ cô mà việc công ty cũng nhẹ phần nào.”

“Cảm ơn chủ tịch."

“Uhm, ra nói Đan Ny một tiếng rồi hãy đi.”

Thật ra Trần Kha cũng muốn nói lời tạm biệt vs Trịnh Đan Ny nhưng cô ấy không muốn gặp cô thì nói cách nào…Có lẽ nên chọn cách lặng lẽ ra đi thì tốt hơn.

Chiều hôm đó trời đỗ mưa nhẹ, Trần Kha tay xách vali đứng giữa khuôn viên của dinh thự Trịnh đưa mắt nhìn một lượt lần cuối nơi đây. Không ngờ một tháng qua nhanh đến thế, ở đây có biết bao nhiêu kỉ niệm giữa cô và Trịnh Đan Ny, là nơi hàng ngày cô đưa đón Trịnh Đan Ny về, là nơi mỗi tối cô đều hướng mắt nhìn lên ban công phòng Trịnh Đan Ny, là nơi Trịnh Đan Ny đã bị trượt ngã và nhờ đó cô có cơ hội bế cô ấy trong tay.

Cứ miên man với những hoài niệm bỗng một giọt nước từ khóe mắt rơi xuống, không biết là nước mắt hay nước mưa mà cũng có thể là cả hai nguyện vào nhau, chỉ biết rằng trong cô cũng đang có một trận mưa lòng không dứt.

Dì Lâm nghe tin Trần Kha rời đi rất tiếc nuối, dì ra tận cổng tiễn Trần Kha kèm theo những lời căn dặn

“Trần quản gia nhớ giữ gìn sức khỏe, cho dù cô không còn làm ở Trịnh gia nữa nhưng với tôi cô vẫn là một quản gia tốt nhất từ trước đến nay."

“Cháu cảm ơn dì, cháu sẽ rất nhớ mọi người.”

“Uhm…Tiểu thư chắc cũng sẽ rất nhớ Trần quản gia.”

“Mong dì chăm sóc tiểu thư.”

“Nhất định rồi, Trần quản gia cứ yên tâm. Tìm một công việc tốt và nhớ là thường xuyên ghé thăm chúng tôi nha.”

Trần Kha ôm dì Lâm một cái rồi cô quay đi, nếu mà còn ở thêm chút nữa thì sẽ không kềm lòng được mà khóc mất thôi.

“Đan Ny à, tạm biệt!
——–
Chiếc taxi mất hút trong làn mưa cũng là lúc chiếc rèm cửa sổ được kéo lại, từ nãy tới giờ Trịnh Đan Ny đều nhìn theo bóng dáng Trần Kha xuyên qua ô cửa kính. Tâm trạng của cô lúc này rối bời, cô chỉ biết nằm đó và im lặng nhìn quanh căn phòng rồi hồi tưởng lại hình ảnh của Trần Kha. Cô chợt cười khi nhớ lại những ngày đầu gặp Trần Kha, những lúc hai người cự nự nhau không ai chịu nhịn ai, rồi những lúc cô ấy ôn nhu chăm sóc cô khi chân cô đau, rồi cả món quà nhỏ cô ấy tặng cô. Dreamcatcher giúp cô ngủ ngon hơn, chắc đó là món quà đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng cô đc nhận từ Trần quản gia. Chợt nghĩ thế Trịnh Đan Ny liền bật  khóc, cô không  hề muốn Trần Kha rời đi, thật sự là không muốn nhưng vì cô rất đau lòng khi nghe cô ta nói những lời như thế. Cô không muốn cho Trần Kha có cơ hội giải thích vì cô sợ lòng tin của mình bị lung lay. Và cái giá cho việc làm đó là giờ đây chỉ còn mình cô lẽ loi, Trần Kha đã bỏ cô đi, đau…tim cô đau, lòng cô nhói lắm có ai hiểu được không?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro