Chương 6: Cha Con Xích Mích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau

Hai thân ảnh trên giường vẫn đang ngủ say, bên ngoài tiếng chim hót ríu rít, mọi công việc đều phải nhẹ nhàng tránh làm thức giấc cô và nàng.

"Tít..tít..tít" Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí yên tĩnh đầy ám muội trong căn phòng. Trịnh Đan Ny cau mày với tay lên chỗ đầu giường.

Lần mò mãi không thấy chiếc điện thoại đâu, thêm việc tiếng chuông điện thoại cứ kéo dài dai dẳng khiến nàng ngồi bật dậy, chết tiệt.

Nàng bước xuống giường mở túi xách lấy ra điện thoại của mình, mắt nàng căng ra, là mẹ gọi.

- Alo, mẹ gọi con có chuyện gì sao? Nàng xua ngay đi giọng buồn ngủ.

Bên kia mẹ Trịnh cau mày: Con nhỏ này, hôm qua tại sao không về nhà, không phải hôm qua cuối tuần sao? May cho con là cha đã đi công tác, nếu không lần này ta cũng không bao che được cho con.

Trịnh Đan Ny mỉm cười, gải đầu: Con chợt nhớ ra hôm nay phải nộp báo cáo gấp nên hôm qua thức dậy con đã về kí túc xá, thôi nhé mẹ, con phải vào học đây.

- Nhưng còn ba mươi phút nữa mới học cơ mà.

Trịnh Đan Ny vội nói: Thầy gọi em ạ? Vâng...thôi nhé mẹ, con vào lớp đây. Vâng, em vào ngay đây thầy ạ.

- Con bé này... Mẹ Trịnh chưa kịp nói hết thì Trịnh Đan Ny cũng đã tắt máy.

Nàng vuốt ngực thở phào.

- Ôi mẹ ơi. Trịnh Đan Ny không cẩn thận làm rớt chiếc điện thoại xuống đất, chỉ vì người phụ nữ nằm trên giường đã thức dậy.

Trần Kha thú vị nhìn nàng, Trịnh Đan Ny nhìn xuống cơ thể mình, không một mảnh vải che thân, nàng lấy tay che ngực mình rồi che xuống phía dưới.

Đến cuối cùng nàng tức giận nói: Biến thái, dì nhìn cái gì chứ?

Trịnh Đan Ny chạy vào phòng tắm, nàng khổ sở nhìn ra phía cửa, quần áo nàng để bên ngoài rồi, làm sao có thể lấy được đây?

"Cạch" cánh cửa phòng tắm mở ra, Trần Kha xách một túi đồ đứng đó.

Trịnh Đan Ny la lên: A..biến thái...ra ngoài nhanh..biến thái.

- Bảo bối, đồ của em. Cô đưa túi đồ cho nàng.

Trịnh Đan Ny giật lấy rồi đẩy cô ra ngoài: Tên dê già này...ra ngoài nhanh..

Trần Kha ra ngoài, môi mỏng khẽ nhếch lên.

"Tít..tít..tít.." Lúc này có người gọi đến cho cô, cô đi về phía điện thoại.

- Có chuyện gì? Cô lạnh nhạt hỏi.

Vị quản gia của gia đình cô nói: Cô chủ, ông chủ bảo cô về nhà ngay ạ.

- Có chuyện gì không? Nếu không thì nói tôi bận rồi, không về được.

Vị quản gia nói: Ông chủ nói cô nhất định phải về, có việc quan trọng.

Trần Kha cúp máy, lúc này Trịnh Đan Ny mặc một bộ đồng phục học sinh của trường đi ra.

Cô đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, nàng bĩu môi nhìn cánh cửa đóng lại.

Trịnh Đan Ny đi xung quanh phòng Trần Kha, biệt thự này đẹp quá, phòng ngủ của cô còn rộng hơn cả phòng của nàng. Trịnh Đan Ny nhìn bức ảnh cô lúc còn bé chụp chung với một người phụ nữ, đây chắc là mẹ cô.

Nhưng sao chỉ có mỗi mẹ, cha của cô đâu? Nàng lắc đầu, quan tâm làm quái gì chứ?

Trần Kha đi ra ngoài: Đi thôi.

- Đi đâu? Trịnh Đan Ny hỏi.

Cô mỉm cười: Ăn sáng rồi đến trường, không phải em sắp muộn học rồi sao?

Trịnh Đan Ny mở to mắt: Phải rồi, phải rồi, nhanh lên, nhanh lên.

Nàng chạy xuống nhà trước cô, Trần Kha lắc đầu đi xuống chở nàng đến trường.

- Bảo bối, em không bắt tôi chịu trách nhiệm với em sao?

Trịnh Đan Ny lau lau chiếc điện thoại: Nếu tôi bắt dì chịu trách nhiệm, dì sẽ chịu trách nhiệm sao?

- Nhìn tôi giống người vô trách nhiệm lắm sao?

Trịnh Đan Ny gật đầu: Phải.

Xe dừng trước cổng trường, Trần Kha hỏi lại: Tại sao tôi lên giường cùng với em, sáng thức dậy em lại không tức giận.

Nàng mỉm cười: Bởi vì dì đẹp, kĩ thuật tốt, chỗ đó lại to.

Trần Kha đen mặt: Chỉ có vậy.

- Dì thật nhiều lời, tôi đi nhé, bye bye. Trịnh Đan Ny mở cửa xe bước xuống, nàng đi về phía thùng rác vứt chiếc điện thoại vào đó.

Thật là đồ dởm, chỉ rớt có một lần đã bị hỏng. Trần Kha nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nàng khuất dần thì mỉm cười rồi lái xe rời đi.

Tiểu bạch thỏ, tôi chợt nhận ra mình rất hứng thú với em, chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều lần.

Trần Kha lái xe về Trần gia, đưa chìa khoá cho tên vệ sĩ rồi đi vào trong nhà.

- Trần thiếu, chị đã về rồi. Những cô hầu gái thấy cô liền cúi đầu chào.

Trần Kha nháy mắt mỉm cười: Buổi sáng tốt lành.

Mấy cô hầu gái liền đỏ mặt, nhìn nhau mỉm cười. Cô đi vào bên trong, quản gia thấy cô liền nói.

- Cô chủ, cô đã về rồi, ông chủ đang trong thư phòng đợi cô.

Trần Kha gật đầu rồi đi vào bên trong, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi đi xuống, bà ta là mẹ kế của cô.

- Tiểu Kha, con về rồi sao?

Trần Kha đi về phía bà ta, nghiến răng nói: Đừng gọi tôi bằng tên đó, bà nghĩ bà xứng sao? Người mẹ kế?

Bà ta xanh mặt nhìn Trần Kha, cô cười lạnh rồi đi vào thư phòng.

"Rầm". Cô mở cánh cửa đi vào, tạo nên tiếng động rất lớn.

- Mày về nhà gặp bố mày bằng thái độ này sao?

Trần Kha ngồi xuống đối diện bố cô: có chuyện gì không? Nói nhanh một chút, tôi rất bận.

Bố cô nghiến răng nói: Mày cũng đã hai bảy tuổi, đã đến lúc lấy vợ sinh con, thôi ngay cái thói ăn chơi lăng nhăng ngoài đường đi.

Cô đứng dậy: Lấy vợ sớm làm cái gì? Lấy sớm để về đi ngoại tình sao? Để hại chết vợ mình sao? Tôi không làm được, ông hiểu chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro