Chương 17: Kiss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Thiên Trúc hơi bất ngờ về câu trả lời của Trần Kha nhưng suy nghĩ một hồi thì cô lại cười vì Trần Kha vốn là con cả trong gia đình nên coi Đan Ny là em gái, điều này không có gì là sai.

Trần Kha thấy Mạc Thiên Trúc cười biết cô ấy đã nghĩ khác thì cũng không lên tiếng.

----------------------------------------------

Tình cảm của cả hai đã phát triển rất tốt, chỉ còn mỗi việc là Trần Kha vẫn chưa hề nói ra tình cảm của mình còn Đan Ny thì nói suốt ngày, tất nhiên Đan Ny rất muốn một ngày Trần Kha thừa nhận tình cảm với mình nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy gì cả.

Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã gần đến cuối năm học, Trần Kha rất bận rộn trong việc ôn thi, bài tập thầy cô cho ngày càng nhiều, giờ ra chơi cũng không còn nữa, nếu không tận dụng thời gian thì quá lãng phí. Việc này đồng nghĩa với việc hai người gặp nhau ít hơn, hầu như là không, vì cuối năm học Trần Kha còn phải ở lại để học thêm.

Dù Đan Ny có đợi cũng không thể gặp được, việc này khiến nàng rất buồn, nàng mỗi khi đi học về đều cố đứng lại tìm kiếm hình bóng của Trần Kha nhưng vẫn không thấy đâu.

Cuối năm thi học kỳ xong với lớp 11 thì là một khoảng thời gian rất thoải mái còn đối với lớp 12 thì lúc này là lúc gấp rút nhất để ôn luyện vì sắp sửa phải đối mặt với một kì thi cực kì lớn.

Đan Ny còn không thể gặp mặt Trần Kha hỏi han tình hình, nàng rất lo học tỷ bị căng thẳng quá độ, một nửa thì muốn gặp mặt, một nửa thì muốn để cô tập trung ôn thi. Trong khoảng thời gian này, Đan Ny mặc dù rất rảnh nhưng lại không thể gặp mặt được người mình thích khiến nàng thấy chán nản vô cùng.

Trần Kha vốn là một người nghiêm túc vậy nên cô tận dụng hết thời gian của mình để ôn luyện thật tốt, nhiều khi cũng rất muốn gặp mặt Đan Ny nhưng thời gian không cho phép, giờ ra chơi thì cô đều ở im trên lớp để giải bài tập, bình thường cả hai gặp nhau lúc tan học nhưng bây giờ tan học Trần Kha đều phải ở lại học thêm nên thật sự cả hai ít khi gặp nhau.

Nỗi nhớ của hai người cứ như vậy tăng dần lên. Trước ngày thi Trần Kha buổi tối vẫn ngồi ôn lại bài, chỉ đến khi lên giường đi ngủ thì cô mở điện thoại lên và nhận được một tin nhắn của Đan Ny.

"Học tỷ ngày mai cố gắng lên nha, hãy làm hết sức mình" kèm theo mấy cái icon cổ vũ tinh thần.

Trần Kha đọc xong thì nở một cười trên môi, cô nhắn lại một dòng ngắn gọn "Sẽ cố gắng" rồi nhanh chóng đi ngủ chuẩn bị cho ngày mai.

--------------------Tua-----------------------

Sau ngày thi cuối cùng, Trần Kha cũng thở phào nhẹ nhõm được, cô đã làm bài hết sức mình rồi, cô không muốn suy nghĩ về thi cử nữa vì giờ có nghĩ thì cũng không giải quyết được gì, chỉ ngồi đợi điểm thôi.

Trần Kha buổi chiều sau khi về nhà liền nhắn một tin nhắn cho Đan Ny.

"Tối nay, em có thể xin bố mẹ cho sang nhà tôi không?"

Đan Ny vừa ra ngoài về thì thấy điện thoại nhận được tin nhắn của cô thì sung sướng hết mức.

"Em sẽ cố xin, nhưng nếu đi sớm thì có lẽ sẽ phải về sớm"

"Tạm thời vậy cũng được, tôi thi xong rồi có rất nhiều thời gian rảnh" cô nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Buổi chiều lúc 5h30 Đan Ny đến gõ cửa nhà Trần Kha, cô đang chuẩn bị bữa tối, thấy có tiếng chuông cô liền vui vẻ ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy Trần Kha, Đan Ny đã cười rất tươi, giơ túi hoa quả nàng mới mua lên rồi đi vào nhà.

Vừa bước chưa được mấy bước, Đan Ny đã bất ngờ bị Trần Kha ôm chầm lấy mình, làm nàng trượt tay đánh rơi túi hoa quả xuống đất.

"Học tỷ, thả lỏng ra một chút, em thở không được" Đan Ny trêu đùa.

"Tôi nhớ em, tôi rất nhớ em, cuối cùng tôi cũng gặp lại em" Trần Kha nghe nàng nói vậy thì thả lỏng ra một chút.

"Em cũng nhớ chị, rất rất nhớ chị" Đan Ny vui vẻ nói.

Một lúc sau, cô mới bỏ ra rồi bảo nàng ngồi đợi mình đi chuẩn bị bữa tối. Đan Ny nhặt lại chỗ quả vừa bị rơi, đem đi rửa rồi đi gọt vỏ. Không lâu sau Trần Kha đã đem đồ ăn lên, cả hai người ngồi ăn cơm chung rất vui vẻ, cả hai rất hạnh phúc vì sau một khoảng thời gian dài cuối cùng cũng được ngồi ăn riêng cùng nhau một bữa.

"Học tỷ đồ ăn chị làm rất ngon" Đan Ny vừa thử một miếng đã khen.

"Vậy sao? Tôi còn sợ không hợp khẩu vị của em. Em thấy ngon là tốt rồi" cô cười, gắp thêm đồ ăn vào bát cho nàng.

"Chị thi có tốt không?" Đan Ny giờ mới nhớ ra là phải hỏi thăm chuyện thi cử của cô.

"Cũng ổn, tôi đã làm hết sức mình rồi" Trần Kha nói.

"Vậy là tốt rồi, chị ăn thêm đi, chị gầy đi nhiều đó" Đan Ny gắp thức ăn cho cô.

"Được rồi, tôi đã đặc biệt chuẩn bị bữa này cho em mà, em ăn đi đừng gắp cho tôi nữa" Trần Kha thấy nàng gắp rất nhiều thức ăn vào bát mình thì ngăn lại.

Ăn xong, cô nàng ra phòng khách ăn trái cây còn mình dọn dẹp bát đũa. Lát sau Trần Kha dọn dẹp xong thì cũng ra ngồi cùng Đan Ny, nàng thấy Trần Kha ngồi xuống ghế thì như một chú cún con chui vào vòng tay của cô.

Trần Kha vòng tay ôm lấy Đan Ny vào lòng, mùi hương thơm nhẹ trên người nàng khiến cô cảm thấy thoải mái.

"Đan Ny, em thơm quá, tôi muốn mãi mãi được ôm em như thế này" Trần Kha hạnh phúc nói.

"Em cũng muốn chúng ta mãi mãi như thế này" Đan Ny nở một nụ cười tươi.

"Đến giờ chị đã thực sự thích em chưa?" Đan Ny lên tiếng nói, nàng vẫn chưa nghe Trần Kha nói thích mình nên nàng rất hy vọng.

"Tôi không thích em... Tôi là yêu em" Trần Kha phải im lặng một hồi rồi mới nói được câu đó lên.

Đan Ny lúc nghe thấy câu đầu khuôn mặt ỉu xìu đi nhưng đến câu sau nàng đã thực sự hạnh phúc, Đan Ny tâm trí giờ không còn thứ gì khác ngoài việc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trần Kha trước mắt, không tự chủ nàng đã hôn lên đôi môi mềm mại của học tỷ. (Đản hơi bạo 🤣)

Trần Kha bị hôn thì mở to mắt, đơ người ra luôn, đây chính là hôn sao? một cảm giác mới lạ nổi lên trong người khiến cô thích thú. Khi Đan Ny dừng lại thì Trần Kha cảm thấy hụt hẫng đành kéo người nàng cưỡng hôn lại người bên dưới.

Sau khi hai người dừng hẳn thì mặt ai cũng đỏ lên như quả cà chua, Đan Ny xấu hổ đưa hai tay lên ôm mặt rồi chui vào ôm lấy eo của Trần Kha mà trốn. Cô cười vui vẻ rồi ôm lấy nàng, hai người nằm trên ghế sofa xem tivi.

Tầm 8h Đan Ny phải về, điều này khiến cả hai cảm thấy hụt hẫng nhưng không còn cách nào khác vì ba Đan Ny chỉ cho đi đến lúc đó. Nàng lúc ra về còn hôn lên má của cô một cái, khiến cô nở một nụ cười hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro