Thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này có quá nhiều câu chuyện muốn nói mà chẳng thể nói ra. Thế nên, xin hãy trân trọng người đang ở bên mình.Tôi nói, chúng ta chia tay đi. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi mong bị người ta từ chối, muốn bị từ chối một cách quyết liệt, rồi được người ấy kéo vào lòng ôm thật chặt, nói "không".
Thế nhưng, anh ấy lại chỉ nói một chữ đơn giản, "Được".

6. Hồi nhỏ chị hay khóc nhè, mẹ nói dối rằng, con mà còn khóc thì sẽ bị chú cảnh sát đến bắt đi đấy, chị sợ quá nên nín luôn. Lớn lên rồi, chị quả thật đã yêu một anh cảnh sát, sáu năm bên nhau, người lớn hai nhà phản đối cãi vã suốt sáu năm. Cuối cùng anh ấy cũng từ bỏ, kết hôn với người khác. Ngày anh ấy cưới, chị ngơ ngẩn ngồi trước thềm nhà, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bèn ngoảnh lại cười với mẹ, nói: "Mẹ ơi, mẹ nói xem nếu bây giờ con khóc, chú cảnh sát có đến đưa con đi không?"
Em biết không, giây phút ấy, mẹ chị khóc đấy...

Hồi mới vào đại học, vì yêu xa nên cuối cùng cũng chia tay, suốt mấy ngày anh không ăn được, lúc nào cũng ngơ ngẩn, gầy đi trông thấy, rồi hút hết mấy bao thuốc và uống rượu mãi thôi. Bỗng dưng có một ngày soi gương cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế, vậy là gọi điện cho bố mẹ. Rồi thì tắm rửa, mua quần áo mới, đi học, chơi bóng, vào thư viện. Thế nhưng chợt một hôm nghe thấy trên chương trình phát thanh phát bài "Bỗng nhiên rất nhớ em", anh chợt thấy tim mình quặn thắt, liền chạy đến bụi cây sau tòa nhà lớp học lặng lẽ khóc thật nhiều. Sau đó lại sinh hoạt bình thường, chưa từng liên lạc lại với cô ấy. Thật nhiều năm trôi qua anh vẫn nhớ rõ tất cả những cảm giác đó. Có lần họp lớp cấp Ba, bạn bè hỏi thăm, nhớ tới mình khi ấy đã từng si tình đến vậy, anh thản nhiên cười.
Nhưng em biết không, nụ cười ấy, phải mất tròn sáu năm anh mới cười ra được.

Biết em sắp lấy chồng, hôm ấy tôi xin nghỉ, lái xe suốt một đêm tới gần khu nhà em, trông thấy em mặc váy cưới, rất xinh đẹp, đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều! Tôi cứ thế đi theo đoàn xe, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nhạc tiếng pháo vang dội tươi vui, rồi anh ấy bế em xuống xe đi vào sảnh cưới. Sau đó, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn: "Anh đừng tiễn nữa, em đã đến nơi rồi. Xin lỗi."
Khoảnh khắc ấy, tôi bật khóc như một đứa trẻ.
Em hỏi tôi, cảm giác từ bỏ một người mà mình rất yêu là thế nào? Tôi cảm thấy cảm giác ấy giống như căn nhà mà em đã sống rất lâu bỗng chốc bị một ngọn lửa dữ thiêu rụi. Em đứng ở xa xa, nhìn tất cả hóa thành đống tro tàn. Rõ ràng em biết đó là nhà, nhưng không thể quay về được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro